Điếu thuốc lá cháy gần hết, thiếu chút nữa là bỏng tay, Trần Kinh vội vàng vứt tàn thuốc vào gạc tàn, thở dài một tiếng, trong đầu hiện ra rất nhiều suy nghĩ, Tập đoàn Hồng Thành muốn đầu tư vào Huyện Lễ Hà là một việc rất quan trọng, hắn nên giao việc nay cho Huyện ủy để Huyện ủy chỉ đạo và sắp xếp công việc.
Nhưng không biết vì lí do gì mà Trần Kinh luôn cảm thấy không yên tâm, hắn đang cân nhắc, ngộ nhỡ việc này xảy ra sai sót gì thì các lãnh đạo huyện Lễ Hà mất công toi, đúng là làm trò cười cho thiên hạ, Trần Kinh cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Hắn nghĩ cần phải tìm hiểu lại tin tức của Nhâm Chí Hiền, anh đang nghi ngờ liệu có đúng là đối tác trực tiếp gọi điện thoại đến phòng kinh tế thương mại huyện Lễ Hà không? Đối tác làm sao biết được số điện thoại của phòng kinh tế thương mại? Mặc dù hiện nay hình thức liên lạc đang phát triển, tin tức khắp nơi có thể thông suốt nhưng phòng kinh tế thương mại vẫn mới chưa có gì nổi bật, Tập đoàn Hồng Thành tận bên Đài Loan làm sao có thể biết được?
Trần Kinh cảm thấy hơi kí lạ nhưng hắn không thể trực tiếp hỏi Nhâm Chí Hiền về việc hắn đang nghi ngờ, hắn phải tìm cách khác để kiểm tra lại tin tức này.
Hắn liền cầm điện thoại hơi do dự rồi ấn số máy của Lương Binh người phụ trách cổ phần thu hút đầu tư bảo y đến phòng làm việc rồi gác máy, hắn vẫn thấy hơi đắn đo rồi lại cầm điện thoại gọi cho Nhâm Chí Hiền:
- Anh Nhâm, lát nữa anh có thời gian không, khoảng 30 phút sau anh qua phòng tôi chúng ta bàn chút việc nhé?
- Vâng, thưa Trưởng phòng, tôi sẽ sử lí công việc xong ngay đây, đúng 30 phút sau tôi có mặt.
Sau khi gác máy, Trần Kinh cầm tệp tài liệu trên bàn làm ra vẻ đang xem chăm chú, Lương Binh gõ cửa, Trần Kinh vẫy y lại nhưng đôi mắt vẫn dán vào tệp tài liệu khiến Lương Binh đứng chờ phải đến 5 phút, bỗng Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lương Binh.
Lương Binh:
- Trưởng phòng, anh có gì muốn dặn dò ạ?
Trần Kinh hơi cau mày, anh vứt tệp tài liệu xuống bàn, lớn tiếng:
- Anh làm việc kiểu gì thế? Hay là muốn mau chóng lập công?
Sắc mặt Lương binh hơi thay đổi:
- Trưởng phòng, anh đang nói đến việc gì, tôi…
Ánh mắt Trần Kinh vẫn nhìn thẳng Lương Binh, y hơi lung túng ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Trần Kinh, y nuốt nước bọt:
- Xin trưởng phòng hãy nói rõ ra, tôi không hiểu anh đang đề cập đến vấn đề gì?
Trần Kinh vẫn ngồi điềm tĩnh:
- Anh thật sự không hiểu hay là anh giả vờ không hiểu? tôi vừa gọi điện thoại hỏi các bộ ngành trên tỉnh, việc tập đoàn Hồng Thành đến khảo sát, họ đã biết từ lâu rồi và đã có sự sắp xếp đâu vào đấy! tôi muốn biết thế này là thế nào?
Lương Binh tỏ ra rất lúng túng:
- Việc này…việc này…chúng tôi…việc đó
Trần Kinh đặt chén trà xuống bàn, giọng nói trở nên nghiêm túc:
- Anh hãy nói đầu đuôi ra đi, tôi cũng không ngờ được rằng việc này cũng có vấn đề, tôi đã thông báo việc quan trọng này đến Huyện ủy, bí thư huyện ủy đã trực tiếp gọi điện thoại hỏi lại tôi, ông ấy nói khiến tôi không nói lại được gì!
Lúc đầu Lương Binh có tâm lí gặp may nhưng khi nghe thấy Bí thư đã chất vấn việc này, y sợ hãi ngồi thụp xuống ghế sô pha.
Bị Trần Kinh chất vấn, Lương Binh không còn cách nào liền nói ra hết sự thật.
Hóa ra, nguyên nhân là do Nhâm Chí Hiền đã đi đến thành phố Đức Cao, sau khi trở về đã đưa cho Lương Binh số điện thoại của tập đoàn Hồng Thành, bảo Lương binh với tư cách là người phụ trách đầu tư để liên hệ với họ.
Rất rõ ràng đó là do Nhâm Chí Hiền đã tạo ra việc này, bây giờ phòng kinh tế thương mại đang tìm người vào vị trí phó phòng phụ trách thu hút đầu tư, Nhậm Chí Hiền rất tham vọng vị trí này! Huyện ủy đã quyết định, Phó phòng thường trực phòng kinh tế thương mại sẽ giải quyết những đãi ngộ như trưởng phòng, điều này rất hấp dẫn Nhâm Chí Hiền.
Trưởng phòng ở một đơn vị cấp huyện, khoảng cách khá xa, Nhâm Chí Hiền hy vọng có thể hưởng mọi đãi ngộ cấp trưởng phòng, hơn nưa nếu làm tốt công tác thu hút đầu tư thì con đường thăng tiến của Nhâm Chí Hiền sẽ ngày càng rộng mở, Nhâm Chí Hiền muốn thăng tiến là một chuyện, nhưng mối quan hệ giữa y và Trần Kinh gây trở ngại cho sự nỗ lực của y thế là y đành kết hợp với Lương Binh diễn vở Tập đoàn Hồng Thành Đài Loan muốn đầu tư vào huyện Lễ Hà.
Lương Binh khai hết sự việc với Trần Kinh, mặt y đỏ bừng:
- Trưởng phòng Trần, việc tập đoàn Hồng Thành muốn đến Đại Lục đầu tư là có thật, và mục tiêu họ chọn cũng là khu vực Trung Nguyên, việc này thì không có vấn đề gì cả. Hơn nữa trưởng phòng Hoàng đã trực tiếp nói chuyện điện thoại với anh cũng chính là thành viên của tập đoàn Hồng Thành.
- Chỉ có điều là cái người tự xưng là trưởng phòng Hoàng hình như chưa rõ đâu là thành phố đâu là huyện, họ cũng đã liên hệ với vài thành phố phía bắc tỉnh Sở Giang, lúc chúng tôi chủ động liên hệ trước với họ, họ cho rằng chúng ta giống với thành phố Đức Cao, cho nên...
Trần Kinh nhíu mày, hắn đoán quả không sai, sau chuyện này đúng là có dùng thủ đoạn, hóa ra là do Nhâm Chí Hiền làm, lại còn tỏ vẻ khoe khoang ở huyện Lễ Hà.
Chiêu này còn khiến y hết đường, nếu mà không phải lòng ham muốn của y quá lớn dám liên hệ với tập đoàn Hồng Thành, thì ai có thể tin được việc y đã làm, hơn nữa vì mỗi người mỗi việc nên Trần Kinh có thể tin là thật, cho rằng đây là cơ hội tốt và sẽ hoàn toàn tín nhiệm Nhâm Chí Hiền.
- Thôi được rồi anh Lương, tôi hiểu tâm trạng của anh! Lần này tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nhưng đừng để tái phạm lần thứ hai! Nếu xảy ra lẫn nữa thì anh không cần phụ trách thu hút vốn đầu tư nữa, tôi sẽ phải sắp xếp lại!
Tuy Trần Kinh nói rất nhỏ nhẹ nhưng trong giọng nói của hắn lại hàm chứa một lời cảnh cáo nghiêm khắc.
Lương Binh vui mừng gật đầu lia lịa, sau đó tự kiểm điểm bản thân:
- Trưởng phòng Trần, tôi nhất định sửa chữa sai lầm, bây giở tôi về phòng tự kiểm điểm ngay đây, vậy tôi xin phép…
- Chờ một chút.
Anh nhìn đồng hồ, hãy còn sớm, ngừng một lát:
- Phạt anh làm một việc, lau dọn sạch cho tôi bàn trà, tôi cho anh 8 phút, nhanh lên!
Sau khi Lương Binh trở về phòng làm việc, Trần Kinh bỏ kính xuống lấy khăn lau kính cẩn thận, rồi hắn lại đeo lên, mắt kính có vẻ sáng hơn nhưng sắc mặt hắn vẫn lộ rõ sự trầm ngâm.
Lúc Nhâm Chí Hiền bước vào, sắc mặt y rất xấu hổ không tự nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Kinh, y chỉ muốn có thể chui xuống đất ngay.
Lúc đầu y rất hài lòng và phấn khởi nhưng khi gặp Lương Binh ở cầu thang, thấy Lương binh cứ cúi gằm mặt xuống y liền cảm thấy không ổn rồi. Y vội hỏi Lương binh đã xảy ra chuyện gì, nhưng chưa kịp hỏi thì Lương binh đã nói:
- Phó phòng Nhâm, anh tha cho tôi đi, Trưởng phòng Trần biết cả rồi! Anh ta đã gọi điện trực tiếp đến các bộ ngành trên tỉnh, không có việc gì có thể lừa được anh ta đâu.
Tâm lí Nhâm chí Hiền hơi lo, định hỏi Lương Binh cho rõ ràng thì kẻ nhát chết này đã vội trốn tránh.
- Ngồi đi!
Trần Kinh chỉ vào ghế sô pha, Nhâm Chí Hiền chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lần này, việc y đã gây ra y rõ hơn ai hết, y bỗng thấy chột dạ.
Tuy nhiên tin tập đoàn Hồng Thành sẽ đầu tư vào Đại Lục là hoàn toàn chính xác nhưng Nhâm Chí Hiền lại dám bày ra thủ đoạn bịp bợm này, nếu Trần Kinh thực sự đi truy cứu việc này, thì vì y giả báo tin thu hút đầu tư nên Trần Kinh nhất định sẽ cho y vào danh sách đen, sau này chức phó phòng kia thể nào tay Mao Thanh cũng sẽ chiếm ưu thế hơn y rồi.
- Anh Nhâm, tôi đã báo cáo lên cấp trên về việc tập đoàn Hồng Thành sẽ đầu tư cho huyện Lễ Hà rồi! Anh có ý kiến hay đề nghị gì về việc này không?
Trần Kinh nhìn thẳng Nhâm Chí Hiền.
Nhâm chí Hiền nghe xong ngậm tăm, nếu Trần Kinh đã báo cáo việc này lên cấp trên vậy thì các cán bộ trên huyện đã biết. Mà một khi họ đã biết thì nhất định sẽ vạch trần chuyện này, Nhâm Chí Hiền không còn đường sống rồi.
Nói chính xác là Nhâm Chí Hiền đã đùa giỡn với các bộ ngành Huyện ủy, xảy ra việc như vậy, Nhâm Chí Hiền làm gì còn cơ hội thăng quan tiến chức?
Nhâm Chí Hiền mất tập trung, y im lặng một lúc lâu:
- Tôi xin gánh chịu toàn bộ trách nhiệm! Tôi sẽ tự đi giải quyết vấn đề này!
Y nói câu này, khác gì với việc giơ tay đầu hàng, trong lòng hẳn là đã hoàn toàn sụp đổ.
Trần Kinh không nói gì, hắn mở ngăn kéo lấy ra hộp trà Cao Sơn mới mua, pha một ấm trà:
- Anh Nhâm, anh đừng bi quan như thế! Tôi đã tìm hiểu đầu đuôi sự việc, tập đoàn Hồng Thành đầu tư ở Đại Lục là có thật, hơn nữa họ sẽ đầu tư với quy mô lớn ở Sở Giang, thông tin này hoàn toàn chính xác!
- Vì Lễ Hà cũng là một bộ phận của tỉnh Sở Giang, nên chúng ta hãy cùng nhau đóng góp sức lực!
Nói đến đây, Trần Kinh uống một ngụm trà:
- Khẩu hiệu của Diêu Minh hoàn toàn đúng, chỉ cố gắng chưa chắc đã thành công, nhưng từ bỏ thì nhất định sẽ thất bại! Bây giờ cơ hội đã đến thì chúng ta phải cố gắng, cố gắng hết mình! Nếu hạng mục đầu tư này thành công, huyện Lễ Hà sẽ ngày càng phát triển, đến lúc đó chúng ta đều có công lao lớn!
- Việc thu hút đầu tư tạm thời cứ đến đây đã, hiện nay bên ngoài đang đồn rằng Trưởng phòng thường vụ Vũ sắp đến phòng kinh tế thương mại, đây chỉ là tin đồn không chính xác, nội bộ chúng ta có rất nhiều người mạnh về mảng thu hút đầu tư , hà tất phải tìm ở nơi khác?
Đột nhiên Nhâm Chí Hiền ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, y không tin những gì mình vừa nghe thấy , y đã mắc sai lầm nhưng tình hình bỗng nhiên lại chuyển biến theo chiều hướng tốt, Trần Kinh không những không truy cứu y, ngược lại còn có ý ủng hộ y vào vị trí phụ trách thu hút đầu tư.
Trần Kinh đang về phe nào chứ? Nhâm Chí Hiền không thể nghĩ ra, y không biết Trần Kinh đang nghĩ cái gì?
- Anh Nhâm, tính tôi cứ hay nói thẳng. Trước kia tôi có một vài khúc mắc, nguyên nhân rất phức tạp thôi thì cũng không đáng nói! Quan trọng vẫn là bây giờ và sau này, tôi luôn đánh giá khách quan, đối với những người thực sự có thực lực tôi sẽ luôn tạo cơ hội cho họ.
- Phòng kinh tế thương mại của chúng ta là một tập thể có nhiều cán bộ, tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể đoàn kết cùng cố gắng hết mình, chỉ có đồng tâm hiệp lực chúng ta mới có đủ tài năng để cùng tiến bộ và phát triển!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...