Quan Sách

Tinh thần của Hoàng Tiểu Hoa vẫn còn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Nhiều năm như vậy, y đi theo Thư Trị Quốc, y am hiểu sâu sắc tính tình Thư Trị Quốc. Mỗi khi Thư Trị Quốc gặp chuyện trọng đại, thì tuyệt đối ngủ không ngon, tối nay không ngủ đó cũng là chuyện thường.

Mấy ngày nay, Thư Trị Quốc ngủ không ngon, mỗi tối Hoàng Tiểu Hoa đều đến trò chuyện cùng Thư Trị Quốc.

Trong lòng y rất rõ ràng, Thư Trị Quốc lo lắng chuyện gì, đối với một cán bộ mà nói, khoảng thời gian tổ chức khảo sát để chuẩn bị cho việc đề bạt là quan trọng nhất, mấu chốt nhất, mà hiện tại Thư Trị Quốc đang ở trong giai đoạn này.

Hơn nữa, việc cất nhắc của Thư Trị Quốc, năm nay là cơ hội cuối cùng của ông ta, nếu lúc này bỏ lỡ, có thể sẽ không còn lần sau. Vấn đề tuổi tác như một cái khóa gông xiềng trên cổ ông ta, ông ta vừa lúc dẫm nát điểm tới hạn này.

Công ty Truyền thông Tam Giang!

Hoàng Tiểu Hoa lắc lắc đầu, công ty này là Thư Trị Quốc tự mình quyết định lựa chọn, cách nói chủ yếu bên ngoài là, Công ty truyền thông Tam Giang có thể chính là gốc rễ ở tỉnh thành của Thư Trị Quốc, cho dù không phải như vậy, cũng khẳng định ông ta có mối quan hệ cùng tỉnh thành.

Nhưng Hoàng Tiểu Hoa càng nguyện ý tin tưởng, trong lòng Thư Trị Quốc đối với con số “Tam” này rất thích.

Khổng Tử đã nói:
- Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Những lời này Thư Trị Quốc thích đặt ở bên miệng, mà rất nhiều chuyện trong nhà Thư Trị Quốc đều có quan hệ với số ba, mà Công ty truyền thông Tam Giang có thể hoàn toàn không giữ được quy tắc đối với số ba mà Thư Trị Quốc yêu quý.

Nhưng Hoàng Tiểu Hoa biết được, có phá hỏng hay không là ở tại công ty truyền thông Tam Giang này.

“Tam” quả thực là không tồi, nhưng cách nói Tam Giang này lại kỳ thật không tốt.

Địa hình của Lễ Hà, vừa đúng là hình dáng của ba sông hợp lại, Hoàng Tiểu Hoa cũng thích phong thủy, lúc y biết được Lễ Hà bởi do hình dáng của ba sông tụ lại, số mệnh đều bị sông lớn cuốn đi rồi. Thời điểm địa linh nhân kiệt trong lịch sử của Lễ Hà, đều là thời điểm ba sông gặp tai họa, hoặc là đường sông bị tắc, tạo thành ngập úng.

Tích khi Tưởng Công (Tưởng Giới Thạch) vì cản trở bước tiến của bọn xâm lược Nhật Bản, ở phương bắc đã cho phá đê sông Hoàng Hà, sau lại có quan quân Quốc Dân Đảng noi theo, ở Sở Giang cũng cho phá đê ba con sông lớn.


Đê điều ba con sông đều bị phá nổ, nhân tài Lễ Hà giống như nấm mọc sau mưa, mãi cho đến rất nhiều năm sau giải phóng, Lễ Hà ngập úng thì không suy kiệt, nạn ngập lụt không suy kiệt, mà nhân tài cũng là càng ngày càng nhiều.

Về sau, nhà nước dốc sức khơi thông đường sông, xây dựng đê điều hùng vĩ của ba con sông lớn, nước của ba con sông lớn có thể dâng lên đảo lưu, số mệnh lại trùng xuống!

Hiện tại, Thư Trị Quốc tìm một công ty truyền thông Tam Giang lại há có thể không có vấn đề sao?

Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa nghĩ như vậy nhưng tất cả những ý tưởng đó ông ta chỉ có thể để mục nát ở trong bụng, Thư Trị Quốc yêu nhất mê tín, yêu nhất một sự huyền diệu khó lý giải kia.

Thế nhưng ông ta cũng kiêng kỵ nhất là người khác ở trước mặt ông ta nói chuyện này, ai muốn nói với ông ta những thứ này, ông ta sẽ rất là mất hứng!

Lúc Hoàng Tiểu Hoa đến nhà Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc đang ngủ gật dựa trên sô pha, cái này gọi là nhà, kỳ thật là một tòa nhà cũ của huyện ủy.

Phòng ở vùng này đều là phòng cũ, hóa ra là đất đai của xưởng trà huyện Lễ Hà về sau xưởng trà lại đóng cửa, trong huyện đứng ra phân chia bán đấu giá của cải của xưởng trà. Một lần ban liền đem cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ xung quanh các tòa lầu của nhà tiếp khách của xưởng trà để lại, Thư Trị Quốc liền ở chỗ này cấp cho mình một tòa để làm phòng làm việc.

Hoàng Tiểu Hoa rón rén đi vào từ từ nhìn chén cà phê trước mặt Thư Trị Quốc.

Y mới vừa đến gần, Thư Trị Quốc mở to mắt nói:
- Cậu mới từ nhà khách Phòng Sơn trở về à? Thế nào? Tình hình!

Hoàng Tiểu Hoa lắc đầu nói:
- Hình như là ra về trong không khí không vui, tiểu Trần đi ra trước, lúc phóng viên nữ kia đi ra sắc mặt rất khó coi, lập tức trở về nơi ở của mình đóng cửa từ chối tiếp khách.

Thư Trị Quốc sờ sờ cái trán, ánh mắt lại một lần nữa nhắm lại.

Thật lâu sau, ông ta nói:
- Tiểu Hoa a, đầu tôi đêm nay a, co rút đau từng trận từng trận một, cảm giác tinh thần không bằng được lúc trước, xem ra có lẽ tôi thật sự già rồi.

Hoàng Tiểu Hoa cả kinh, nói:

- Bí thư, ngài nói gì vậy? Nói ngài mà già rồi, thì bộ máy Lễ Hà chúng tôi cũng nên về hưu đi! Ngài đứng giữa chúng tôi nhưng nhìn qua là đạt được tinh thần nhất, trẻ tuổi nhất.

Thư Trị Quốc hừ hừ không nói lời nào, ông ta không ngừng xoa bóp đầu mình.

Ông ta rất đau đầu, nhưng nguyên nhân phần lớn là vì ông ta rất lo lắng.

Ngay trước khi Hoàng Tiểu Hoa đến, ông ta đã gọi vài cuộc điện thoại, trong đó có một cuộc điện thoại là trực tiếp gọi tới tỉnh thành.

Tỉnh thành trả lời rất trực tiếp, nói:
- Phương Uyển Kỳ cũng không phải là phóng viên bình thường, tuyệt đối phải có chút hạn chế đối với người này, lại càng không được có bất kỳ chuyện gì bất lịch sự xảy ra!

Văn Kiến Quốc vừa nghe vậy, lập tức liền phát ngốc.

Ông ta gọi điện thoại xin chỉ thị chính là chuyện của bản thân, ông ta muốn hỏi có phải có người ở trong đó trà trộn phá đám hay không. Mà đối phương lại đi thẳng vào vấn đề nói đến phóng viên, tổng cộng nói ba câu, các câu đều là dặn dò và cảnh cáo.

Thư Trị Quốc nghe đến đây, hiểu được phóng viên này lai lịch không nhỏ, nhưng lai lịch đến tột cùng là cái gì? Vì sao cô ta thế nào cũng phải gây khó dễ với mình mới được?

Thư Trị Quốc bị vấn đề này hành hạ đến không cách nào ngủ được, ăn cơm cũng không có mùi vị.

Ông ta ngửi được hơi thở nguy hiểm, kinh nghiệm làm quan nhiều năm của ông ta, tự nhiên có thể cảm giác được nguy hiểm đã đến.

Ở tỉnh thành rõ ràng quan hệ của ông ta rất được, hiện tại cách làm đúng đắn duy nhất của Thư Trị Quốc, là cái gì cũng không làm, thuận theo tự nhiên. Cách nói này và khoanh tay chịu chết lại có gì khác nhau đâu?

Giống như không phải là vạn bất đắc dĩ, cái vị bên trên kia làm sao có khả năng khiến cho Thư Trị Quốc bó tay chịu chết một cách tiêu cực như thế chứ?

Thư Trị Quốc không phải là một người bó tay chịu chết, nhưng có lời cảnh cáo trước đây, ông ta lại càng không dám tùy tiện hành động.

Mà để cho Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ tiếp xúc trước, chính là lúc ông ta tâm tư khéo léo nhân nhượng tiếp thu đề nghị của người khác. Ông ta đối với Trần Kinh chưa nói tới kỳ vọng cao bao nhiêu, nhưng mà Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ ra về trong không khí không vui, điều này ông ta cũng không đoán trước được.


Không thể không nói, Hoàng Tiểu Hoa mang đến kết quả này làm cho người ta rất uể oải.

Bí thư, vấn đề này chúng ta không cách nào đổi quan điểm để xem…
Hoàng Tiểu Hoa dò hỏi.

Thư Trị Quốc nhướng mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Hoa, tâm tư căng thẳng của Hoàng Tiểu Hoa buông lỏng, y nói:
- Vị gọi là phóng viên nữ Phương Uyển Kỳ kia tôi đã thấy, một cuộn phim địa đạo thủ đô, tôi thấy được phong độ và khí chất của cô ta, tôi hoài nghi cô ta có phải là…

Hoàng Tiểu Hoa dùng một ngón tay chỉ lên không trung.

Sắc mặt Thư Trị Quốc hơi hơi biến đổi, Hoàng Tiểu Hoa lấy tay chỉ lên trời, trời chính là thủ đô, Phương Uyển Kỳ chính là quý nhân của thủ đô?

Thư Trị Quốc ngậm miệng không nói lời nào, ông ta lẳng lặng chờ phần sau của trình bày, phát huy và suy đoán của Hoàng Tiểu Hoa.

Đây là nơi Hoàng Tiểu Hoa rất am hiểu. Y làm phụ tá cho Thư Trị Quốc nhiều năm như vậy, ý đồ xấu, tiểu xảo, thủ đoạn nhỏ, cùng với một chút lanh lợi trong việc suy xét lòng người, Hoàng Tiểu Hoa có thể nói là không có đối thủ, vào giờ phút này, Thư Trị Quốc thật sự nghĩ Hoàng Tiểu Hoa sẽ đưa ra lời nói kinh người.

Bí thư, chuyện đã là như vậy, vấn đề đã tới rồi! Tiểu Trần và phóng viên Phương ra về không vui, điều này sao có thể làm cho ra về trong không khí không vui chứ? Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì mới chia tay trong không khí buồn bã?
Hoàng Tiểu Hoa nói, y nói kích động, buột miệng nói ra:
- Hoặc là tôi đổi nói chuyện khác, Lễ Hà chúng ta tùy ý phái một người đi gặp phóng viên Phương này, ai có khả năng làm được cùng cô ta chia tay trong không khí buồn bã?

Thư Trị Quốc mặt không khí sắc, tư thế cũng không biến, thật lâu sau ông ta chậm rãi ngồi thẳng thân mình, hai mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra.

Ngày mai bất luận như thế nào cũng gọi Trần Kinh tới Huyện ủy, tôi muốn nói chuyện cùng cậu ta!
Thư Trị Quốc nói, những lời nói này của ông ta cực kỳ kiên định, có thể nói là như đinh đóng cột.

Lời nói của Hoàng Tiểu Hoa có chút mịt mờ, nhưng ý tứ của y biểu đạt rất rõ ràng, Phương Uyển Kỳ chỉ cần gặp qua người của cô ta, rất dễ dàng có thể nhìn ra bối cảnh không tầm thường, và tướng mạo và dung mạo của cô ta lại thoát tục như thế, đổi làm người khác, bất kể như thế nào cũng không dám, cũng không đành lòng làm Phương Uyển Kỳ mất hứng không vui.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Trần Kinh và cô ta không đổi mà tan, hay là cậu ta rất không phong độ mà rời đi trước, mặt này chẳng lẽ không có truyền lại một ít tin tức có ích sao?

Thư Trị Quốc nhẹ nhàng nắm quyền, ông ta lại nghĩ tới lần gặp mặt đó của ông ta và Trần Kinh, lần gặp mặt đó, ông ta cảm thấy bản thân đối với người thanh niên này nhìn rất thấu, rất rõ ràng. Về sau, lại có một lần gặp mặt, một lần kia ông ta cảm thấy chính mình nhìn thấu càng rõ ràng hơn.


Nhưng hiện tại, Thư Trị Quốc còn muốn Trần Kinh ra mặt đàm phán, ông ta bỗng nhiên cảm thấy trở nên có chút mơ hồ, suy nghĩ không ra…

Trần Kinh đi làm nhận được hai thông báo.

Một thông báo là Chủ nhiệm Hoàng văn phòng Huyện ủy gửi lại đây, yêu cầu hắn sau khi đi làm lập tức tới Huyện ủy có chuyện quan trọng.

Thông báo kia nghiêm trọng hơn một chút, là tin tức khẩn cấp tập đoàn Thái Thủy cũng bị xử lý chuyển giao cho các đơn vị Lễ Hà, công nhân viên chức tập đoàn Thái Thủy gây chuyện.

Trần Kinh vừa nhìn thấy tin tức này, thân thể hắn vừa mới ngồi xuống lại từ trên ghế bắn lên.

Công nhân viên chức tập đoàn Thái Thủy gây rối? Điều này sao có thể chứ?

Tập đoàn Thái Thủy, hiện tại công nhân viên chức đều đi vào Lễ Hà, sau này lại tuyển nhân sự thêm một lần nữa, trước kia công nhân viên chức cũ của nhà máy xi măng Dịch Chu, bọn họ cơ bản là vô dụng, bởi vì bọn họ lo lắng chính là thiếu quản lý giỏi, quản lý một cách khó khăn.

Vấn đề của tập đoàn Thái Thủy vẫn đều tập trung ở công nhân viên chức cũ của nhà máy xi măng Dịch Chu trước kia quấy nhiễu bọn họ thi công, mặt khác bà con sinh sống quanh nhà máy xi măng, cản trở bọn họ khai thác đá, tập thể bao vây chặn bọn họ lại từ cửa chính đợi việc này.

Công nhân viên chức của tập đoàn Thái Thủy từ trước vẫn không có chuyện mà.

Trần Kinh sắc bén cảm giác được sự tình khó giải quyết, cùng với phương tiện phía sau sự tình khó giải quyết này.

Hắn đốt cho mình một điếu thuốc, muốn thật sự bình tĩnh một chút để suy nghĩ, điện thoại trên bàn vang lên, hắn cầm điện thoại lên, âm thanh của Hoàng Tiểu Hoa vang lên:
- Làm sao vậy? Tiểu Trần cậu có nhận được thông báo của tôi không?

Trần Kinh ngẩn người, nói:
- Nhưng Chủ nhiệm Hoàng, nói cho tôi biết, rắc rối bên Thái Thủy kia, thông báo đã gửi đến bàn làm việc của tôi, ngài nói chuyện này…

Đầu kia điện thoại im lặng không nói chừng ba giây, Hoàng Tiểu Hoa mới nói:
- Bí thư Thư muốn gặp cậu, gặp cậu ngay lập tức! Tự cậu quyết định là đến Thái Thủy trước hay là đến Huyện ủy trước đi!

Tâm tư Trần Kinh đột nhiên trầm xuống:
- Thư Trị Quốc muốn gặp mình? Vì chuyện gì?

Trong lòng Trần Kinh không tự tin, thậm chí có chút chột dạ. Hắn nhớ tới khí chất của phong thái nổi bật của Phương Uyển Kỳ kia, hắn đột nhiên nghĩ, Thư Trị Quốc gặp mình có liên quan gì đến người phụ nữ này hay không? Là quan hệ như thế nào? Có phải toàn bộ gốc gác của mình đều bị lộ ra hết rồi? Nếu như vậy, Thư Trị Quốc có thể bỏ qua cho mình hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui