Mùa đông ở Old Capital rất lạnh.
Dù tuyết rơi không nhiều, nhưng cái lạnh từ gió mùa đông bắc vẫn cắt da cắt thịt.
‘Không có gì tuyệt vời hơn một ly rượu trong thời tiết lạnh như thế này.’
Berthold, trung đội trưởng của doanh trại lẩm nhẩm khi cho toàn đội giải tán.
Buổi huấn luyện hôm nay dường như hơi nặng. Họ phải ra khỏi thành và hành quân tới bìa rừng trong khi phải vác theo hành lý. Nếu chỉ có thế thì cũng giống như việc huấn luyện hàng ngày, nhưng hôm nay họ còn phải tập trận giả 2, à không, 3 lần.
Nếu là những trung đội khác thì chẳng ai có thể chịu được, nhưng trung đội của Berthold thì nổi tiếng với việc huấn luyện nghiêm ngặt.
Khoảng cách họ phải di chuyển là rất xa.
Những chỉ huy khác thì cười nhạo khi họ chẳng tập tành sử dụng vũ khí chút nào.
Dù vậy, với xuất thân là một lính đánh thuê, Berthold đã yêu cầu quân lính của ông phải chạy.
Một người lính là phải tập chạy.
Có thể chạy một quãng đường dài sẽ tăng cơ hội sống sót.
“Hơn nữa, sau khi chạy mà uống bia thì rất tuyệt.”
Ông đã nghe đám lính xôn xao bàn tán về một quán rượu.
Tuy nhiên Berthold không biết về nơi đó.
“Nhưng sao ngài lại chọn tôi…”
“Hãy coi đó là một vinh dự đi Hans. Không phải ai cũng có cơ hội được đi uống với trung đội trưởng đâu.”
Với lí do là cảnh cáo Hans về việc huấn luyện không đến nơi đến chốn, Berthold bắt Hans dẫn đến quán rượu đó.
Vì lí do nào đó, người ta luôn muốn có bạn nhậu đi uống cùng.
“Tăng cường mối quan hệ với cấp dưới. Ý này cũng không tệ.”
Với Hans dẫn đầu, họ đi tới một con phố ở vùng ven của Old Capital.
Khu vực này nổi tiếng với những thương gia sử dụng các quán trọ và chuồng gia súc được đặt san sát nhau. Tối đến nơi này tụ tập rất đông người.
“Chúng ta đến nơi rồi, thưa trung đội trưởng.”
“Tối nay cứ thoải mái đi, không cần quan tâm đến cấp bậc đâu.”
“Thế thì vào thôi, anh Berthold.”
Sau khi bước vào, Hans gọi 2 cốc bia như một thói quen.
Được thấy cô gái phục vụ với mái tóc đen và một nụ cười tiến tới nhận đơn hàng, thật ấm lòng làm sao.
Trong khi giải khát với cốc bia vừa được bưng tới, Berthold nhìn quanh quán rượu.
Có một thứ gì đó trông như thực đơn được viết lên tường, nhưng ông không hiểu một chữ nào cả. Những hạt đậu khai vị mà Hans đang ăn cũng khá ngon, nhưng ông thấy hơi không thoải mái khi không được tự mình gọi đồ.
“Taisho này, cho tôi mực khô.”
Hans bắt đầu gọi món mà không quan tâm đến Berthold.
Khi nhìn vào chủ quán, trên tay của Taisho, ông thấy anh ta đang nướng thứ gì đó trên lửa.
“Taisho, cái đó là…”
“Râu mực phơi khô. Quý khách có dùng không?”
Mực.
Khoảnh khắc nghe thấy từ đó, sống lưng ông chợt rét lạnh.
Vết thương cũ bên tay trái đột nhiên đau nhức.
“À, tôi gọi món khác được không?”
“Được thôi, ngài muốn dùng gì?”
“Ở đây có những món gì? Tôi không đọc được thực đơn.”
“À, tôi xin lỗi. Tôi nghĩ mình phải sớm viết lại nó. Xin hãy gọi bất cứ thứ gì, tôi có thể nấu được hầu như mọi thứ.”
Sau khi thấy Taisho cười, ham muốn thách thức anh ta trỗi dậy trong lòng Berthold. Được thôi, Berthold chấp nhận thử thách và háo hức muốn thắng.
Cốc bia rất ngon.
Làm một món phù hợp với cốc bia này thì sao nhỉ? Sẽ rất thú vị đấy.
Berthold đang đói, dạ dày của ông đang kêu gào nên ông chưa muốn uống nốt chỗ bia còn lại quá nhanh.
“Taisho này, tôi rất thích thịt gà.”
“Thịt gà đúng không?”
“Một món gà phù hợp với cốc Toriaezu Nama này.”
“Tôi hiểu rồi.”
Taisho bắt đầu nấu mà chẳng cảm thấy có chút khó khăn nào.
Tuy nhiên Berthold biết rằng đây là một yêu cầu lố bịch.
Ở Old Capital chỉ có 6 loại thịt.
Lợn, cừu, bò, thỏ, ngựa và gà.
Thịt lợn thì phổ biến nhất vì nó dễ kiếm. Thịt cừu và thỏ cũng khá ngon.
Vấn đề nằm ở thịt ngựa, bò và gà. Chúng được làm từ những con gia súc không còn mang lại lợi ích kinh tế. Bò hay ngựa thì làm phương tiện hay canh tác, hoặc là tài sản cá nhân. Rất hiếm có người bán chúng ở chợ.
Còn thịt gà là từ những con gà không thể đẻ trứng được nữa, chúng được bán đầy ngoài chợ. Tuy nhiên, thịt chúng vô cùng dai.
Dù là nầm hay đùi thì cũng rất dai và chẳng ngon nghẻ chút nào. Liệu quán rượu này sẽ nấu chúng kiểu gì đây?
“Trong lúc chờ đợi, xin mời quý khách thử món này.”
Cô phục vụ vừa nói vừa mang đến một cái đĩa đầy những miếng dưa chuột thái lát.
“Dưa chuột à? To thế.”
“Nó đã được muối nên ngon lắm.”
Dù không biết nó được muối ra sao, Berthold vẫn ăn như bình thường.
Nó hơi mặn.
Nhưng rất ngon.
Nhưng cái vị này là sao?
Độ dai giòn kích thích đầu lưỡi, rất phù hợp với vị mặn vừa phải.
Không, không chỉ có mỗi vị mặn. Khó có thể diễn tả được hương vị, nhưng không thể ngừng ăn được.
Dưa chuột, bia, dưa chuột, bia…
“Hết mất rồi. Cho tôi một đĩa nữa được không?”
“Vâng, thêm một đĩa dưa chuột muối, có ngay đây.”
Lần này, ông quyết định từ từ thưởng thức nó.
Thật đáng sợ, đó chỉ là dưa chuột. Thế quái nào mà ăn ở quán rượu này thì nó lại ngon đến thế?
“Anh Berthold này, quán này cũng được của nó đấy chứ, phải không?”
“À ừ. Nhưng món gà quan trọng nhất vẫn chưa thấy đâu.”
Taisho đặt những miếng gà vừa miệng vào một cái bát và tiến hành tẩm ướp.
Liệu món gà sẽ như thế nào đây?
“Ôi không.”
Taisho nhìn vào bên trong một cái tủ sắt bên cạnh quầy và lẩm bẩm như vừa nhớ ra thứ gì đó.
“Thiếu thứ gì hả anh?”
Cô phục vụ hỏi.
“Hết dưa muối mất rồi, tệ thật. Shinobu này, em có thể đi mua được không?”
“Anh cần dưa muối làm gì?”
“Cho món ăn của khách ấy mà. Nhưng là ở món sau.”
“Dù em không hiểu lắm nhưng… Nó vẫn còn bán chứ? Vào lúc này ấy?”
“Củ kiệu cũng được. Ở siêu thị 100 yên gần đây cũng có bán đấy.”
Củ kiệu?
Siêu thị 100 yên?
Berthold chẳng biết chúng có nghĩa gì cả.
Ý của Taisho là sao?
Cô phục vụ cởi tạp dề, chuẩn bị ra ngoài thì Hans ngăn lại.
“Một cô gái ra ngoài đường vào lúc này rất nguy hiểm. Hãy để tôi đi cùng.”
“À, không sao đâu thưa quý khách. Cứ tận hưởng món dưa chuột trong lúc chờ đợi đi ạ. Nó rất gần đây, em sẽ về nhanh thôi.”
Sau khi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, Shinobu bước ra ngoài bằng cửa sau.
Trong một khoảnh khắc, Berthold nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, và bằng một cách nào đó, nó cực kì sáng.
*****
Miếng gà ngập trong chảo dầu, tạo ra những tiếng xèo xèo.
Dù âm thanh không quá to, nhưng khi nghe thấy tiếng vang bên trong quán ăn, Berthold không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Dùng rất nhiều dầu để chiên giòn quả thực rất xa xỉ. Thường thì chảo dầu sẽ được nhấc lên để đưa dầu sang các cạnh trong khi chiên, sau cùng sẽ là nướng miếng thịt.
Nhưng ở đây thì không thế.
Miếng thịt gà cứ thoải mái tung tăng bơi trong chảo dầu.
“Vị của nó sẽ ra sao đây?”
Khi Berthold lẩm nhẩm điều đó, đôi mắt Taisho ánh lên tia vui cười, như muốn nói rằng anh rất tự tin với món ăn này.
Tuy nhiên, nguyên liệu vẫn là thịt gà.
Dù có là thịt ức hay đùi thì gà ở chợ Old Capital này cực kì dai. Cho dù có chiên giòn đi nữa thì hương vị có thể thay đổi được bao nhiêu chứ? Đó là suy nghĩ của Berthold.
Sau đó, âm thanh xèo xèo, hương vị thơm ngon, thậm chỉ cả tiếng của những giọt dầu cũng kích thích dạ dày của ông. Nhưng nó vẫn chưa xong sao?
Giờ phút ông mong chờ đã tới? Taisho bắt đầu gắp từng miếng gà ra khỏi chảo dầu. Tuy nhiên anh lại không đặt lên đĩa.
Khi Berthold mải mê nghĩ về những thứ có thể xảy ra, Taisho lại cho gà vào chảo dầu một lần nữa.
“Sao vậy? Rán như thế vẫn chưa đủ hả?”
“À không, thưa quý khách. Món này yêu cầu phải rán hai lần. Nhiệt độ của chảo dầu ở lần chiên đầu cao hơn.”
Karakarakarakara~
Âm thanh lần này khác hẳn so với lần trước.
Ông thắc mắc về hành động này. Tuy nhiên, hứng thú của việc nấu ăn đã được lan truyền.
Nó không đơn giản chỉ là ăn.
Mà là cả một quá trình biến nguyên liệu thành một món ăn ngon.
“Tôi rất mong chờ nó, món gà chiên ngập dầu này.”
“Nó được gọi là Karaage.”
Bên cạnh gà còn có vài thứ hoa quả cũng được trình bày trên đĩa. Đây là món tráng miệng à? Việc chú ý đến từng chi tiết nhỏ là rất tốt. Taisho biết thực khách của mình sẽ ăn một món nhiều dầu nên đây là cách để anh quan tâm tới khách hàng. Berthold nhẹ nhàng đón lấy món ăn.
Giờ là món chính.
“Nóng đấy, xin quý khách cẩn thận.”
“Ok.”
Một miếng gà to được xiên vào cây dĩa.
Nước thịt tràn ra từ bên trong. Berthold từ từ đưa lên miệng.
Rộp~
Khoảng khắc Berthold cắn miếng gà, ông đã chấp nhận thua cuộc.
Lớp bên ngoài rất giòn, nhưng bên trong lại rất mềm.
Nước thịt tràn ra mà không át đi hương vị của thịt gà.
“Ngon quá!”
Cứ như vậy, Berthold lại đưa một miếng nữa lên miệng.
Nóng.
Nhưng mà ngon.
Dù có đốt cháy đầu lưỡi một chút cũng chẳng sao.
Chẳng dai chút nào, không giống lũ gà mái đã hết giá trị lợi dụng. Nó rất mềm, và hương vị thì cực mạnh.
Nhớ lại những gì ông đã nói, Berthold với lấy cốc bia.
Vì ông đã yêu cầu Taisho làm một món phù hợp với cốc bia nên chắc chúng sẽ rất ngon đây.
Ông cắn một miếng gà và làm một hơi bia.
Sự giao lưu và kết hợp trên cả tuyệt vời.
Giống như một người anh hùng và một nàng công chúa phải lòng nhau vậy. Karaage và Toriaezu Nama như thể sinh ra đã dành cho nhau.
Bên cạnh ông, Hans cũng đang ăn một món chiên nào đó, nhưng không có lớp vỏ bên ngoài.
Ông cũng muốn ăn đồ ăn của Hans nhưng không trẻ con tới nỗi tranh giành với cậu ta.
Tuy nhiên, trông nó cũng rất ngon.
Bảo sao đám lính suốt ngày bàn tán về nơi này.
Khi ăn từng miếng gà một, Berthold cảm thấy khó xử.
Chỉ còn có 2 miếng nữa. Một khi đã ăn hết, thì mối lương duyên với món gà này cũng chấm dứt.
Có thể nói rằng ông đang hối tiếc.
Ông ăn miếng cuối cùng và tận hưởng triệt để dư vị còn sót lại.
Ngon tuyệt vời.
Berthold chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế này từ khi gia nhập quân đội.
Món ăn tuyệt vời này.
Sau đó ông quyết định ăn món tráng miệng được Taisho chuẩn bị. Ông với tới miếng hoa quả màu vàng đã được cắt làm 4. Tuy nhiên, trực giác của một chiến binh đã cảnh báo ông.
Hả? Sao cậu ta không ăn tiếp?
Ông liếc nhìn Hans và so sánh. Hans đã ăn nửa phần Karaage, và vắt cái miếng này lên phần còn lại.
“Này Hans.”
“Sao vậy thưa trung đội trưởng? À không, anh Berthold?”
“Miếng trái cây này...”
“Chanh đấy. Anh không dùng nó à?”
“Chanh ư?”
Hans vắt miếng chanh vào đĩa gà trước sự bối rối của Berthold và chỉ cho ông.
“Khi anh vắt chanh vào Karaage thì hương vị sẽ dịu hơn và dễ ăn hơn.”
“Cậu nói gì cơ...”
Sau khi được thông não, ông nhìn vào đĩa của mình.
Nhưng làm gì còn miếng gà nào.
“Hans...”
“Cho dù anh có lạy lục van xin thế nào đi nữa thì tôi cũng không cho đâu. Đây là phần của tôi nha.”
Khi Berthold còn đang rên rỉ thì Shinobu đã quay lại.
“Củ kiệu đây rồi.”
“Vậy à? Tốt quá. Anh có thể nấu món tiếp theo được rồi.”
Sau khi nhìn thoáng qua một chút, Taisho đã ngâm miếng gà giòn tan vào một lớp gì đó khá mềm.
Và vị giòn đã biến mất.
“Taisho này, đó là món gì vậy?”
“À, đây là món gà nanban. Món ăn ưa thích của Shinobu và tôi đấy.”
Gà nanban?
Dù không hiểu Taisho nói gì nhưng ông biết đó không phải là một món để phục vụ khách hàng.
Miếng gà được nhúng vào một hỗn hợp có mùi vừa ngọt vừa chua. Sau đó được rưới một lớp nước sốt màu trắng lên trên.
Giống như phép thuật vậy.
Món gà rán vốn thơm ngon lại được chế biến theo cách khác nữa. Cứ như thế, một món ăn tuyệt hảo sắp được hoàn thành.
Thêm vào một chút gì đó dường như khiến món gà trở nên ngon hơn.
“Taisho, chỉ có từng đó thôi à?”
“Thưa quý khách, dù nước mắt ngài có rơi từ tận đáy lòng đi nữa thì tôi cũng không chia sẻ đâu. Đây là phần của tôi.”
“Cô Shinobu này...”
“Không được. Gà nanban là món ưa thích của em.”
Shinobu vừa nói vừa bốc miếng gà và cắn.
Một chút sốt trên khóe môi đã tô điểm thêm cho vẻ quyến rũ của cô.
“Phù phù. Ngon quá đi! Gà nanban là số một.”
“Phải không nào? Cả củ kiệu cũng ngon nữa.”
Sau khi thấy Shinobu, người vốn cư xử rất lịch thiệp phải liếm môi sau khi ăn miếng gà, cho dù hành động đó không đẹp mắt cho lắm, Berthold lặng lẽ quyết định sẽ trở thành khách quen của quán rượu này.
*****
Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Amethyst