Edit: Lạc Thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Giữa hai người còn đang kẹp lấy đứa nhỏ, cứ như vậy hôn đến lúc trời đất u ám, thẳng đến khi ——
Một bàn tay nho nhỏ trắng múp bốp một tiếng đánh lên mặt Hách Liên Kỳ.
Không đau, nhưng Hách Liên Kỳ vẫn ngừng hành động hôn môi ái thê lại, hoàn toàn không thể tin được trợn mắt nhìn bé con vẫn đang chăm chú bú sữa kia, hai mắt tròn vo của bé rất vô tội nhìn hắn, giống như là muốn hoàn toàn phủ nhận hành động vừa rồi của bé, không phải là hành vi bất hiếu.
Mạc Tầm phụt một tiếng bật cười ——
“Dân lấy ăn làm cốt, chàng ảnh hưởng đến bé con bú sữa rồi, cho nên bị đánh là đáng đời.” Mặc dù miệng nói như vậy, Mạc Tầm vẫn cúi đầu bắt đầu giáo huấn bé con.”Mạt Nhi, như vậy là không được, trẻ nhỏ không hiểu quy củ, mẹ sẽ đánh mông con, biết chưa?”
Lại là bú sữa, lại là mẹ, người ngoài nghe xong có lẽ sẽ cảm thấy kì quái, nhưng mấy tháng nay Hách Liên Kỳ cũng đã nghe thành quen, biết rõ đó là ngôn ngữ thuộc về niên đại kia của nàng, lâu dần cũng thấy rất dễ nghe, trong lúc rảnh rỗi còn có thể hỏi nàng một chút chuyện của niên đại kia, trở thành cuộc trò chuyện thần bí lặng lẽ giữa vợ chồng hai người.
Chỉ là, hắn vẫn luôn không hỏi nàng, cuộc sống trong quãng thời gian bốn mươi chín ngày nàng hôn mê sâu, có phải từng có ý niệm quay trở lại thời đại đó hay không? Dù chỉ là một chút xíu?
Hắn không dám hỏi, không muốn hỏi, bởi vì sợ bản thân mình không cách nào thừa nhận.
Chỉ có thể cố gắng yêu nàng, trông coi nàng, cưng chiều nàng, làm cho nàng hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về thế giới kia của nàng, cũng làm cho nàng hoàn toàn không muốn trở về, trong lòng chỉ có hắn và Mạt Nhi, tốt nhất có thể sinh thêm vài đứa nữa, khiến nàng cả đời đều bề bộn nhiều việc…
“Nghĩ gì vậy?” Thấy đứa bé trong lòng dường như ổn định trở lại, Mạc Tầm đặt bé con vào trong lòng của hắn, đang muốn kéo vạt áo lại sửa sang y phục cho tốt, lại thấy ánh mắt của hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực tuyết trắng lỏa lồ của nàng, nàng đỏ mặt, vội vàng mặc y phục lại cho tốt.”Thiếp muốn đến quán rượu làm việc, hôm nay trong quán rượu có một cuộc tuyển nam tú, thật sự bề bộn nhiều việc.”
Nàng không đi nữa, có thể sẽ bị hắn lại một lần nữa ăn sạch sành sanh, nàng chỉ cần nhìn vào cái ánh mắt kia cũng biết.
Nghĩ đến đó, nàng đứng dậy, tay bỗng bị một bàn tay to lớn khác giữ chặt ——
“Đợi lát nữa hẵng đi, không thiếu chút thời gian này.” Tay nắm rất chặt, căn bản không có ý định để cho nàng đi.
Khuôn mặt Mạc Tầm càng đỏ hơn, không dám quay đầu lại nhìn hắn, sợ ánh mắt mê chết người của hắn làm cho mình choáng váng chóng mặt, sau đó phải lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày mới có thể đi.
“Mạt Nhi đang ở đây... Nàng kiếm cớ.
“Đặt bé con vào trong nôi đi, con có xem cũng không hiểu.” Nói là làm liền, Hách Liên Kỳ đứng dậy ôm đứa nhỏ đi đến chiếc nôi làm bằng gỗ ở một góc gian phòng, xoay người quay đầu lại hôn nàng, hai tay lại càng trực tiếp cởi bỏ xiêm y nàng vừa mặc lại...
Ngày hôm đó, bà chủ của quán rượu Cát Tường mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới xuất hiện ở trong quán rượu, môi còn có chút sưng…
***
Trang chủ Hách Liên sơn trang đời thứ hai mươi chín, mộ của Hách Liên Kỳ, hưởng thọ hai mươi tám tuổi.
Trên bia mộ được khắc lên một dòng chữ.
Trước mộ, một nam nhân hơi thở cao quý vừa nhìn đã biết đang cùng bảo chủ Diêm gia bảo – Diêm Hạo Thiên đứng sóng vai, nam nhân một thân cẩm y ngọc quan, vô cùng tôn quý, cách mộ không xa có một cỗ xe ngựa xa hoa to ngừng lại, vài tên bảo tiêu thị vệ đều đứng canh giữ ở đó, nhận lệnh trông coi không được phép tới gần.
“Hôm nay ta đặc biệt mang thức ăn trong cung tới, hi vọng Hách Liên ca ca có thể ăn ngon.” Kim Túc lãnh đạm nói.
Diêm Hạo Thiên nhìn hắn chằm chằm không thôi.”Người đã đi hơn ba tháng rồi, Hoàng thượng ngài thân thể tôn quý, khi chết bái tế một lần là đủ rồi, tội gì lại tới nữa?”
Kim Túc liếc nhìn hắn, cười nói: “Diêm ca ca là đang ám chỉ trẫm tại tang lễ ngày đó làm dáng một chút vậy thôi, làm gì lại phải chạy tới nơi này mèo khóc chuột giả từ bi phải không?”
Diêm Hạo Thiên nhíu mày: “Văn võ bá quan tuy hiểu rõ không dám nói, nhưng tất cả mọi người biết bí mật, người nọ là ngài giết.”
“Đúng vậy, là bọn hắn bảo trẫm không thể không giết, thương tiếc người chết, bên miệng tất cả lại nhớ kỹ trẫm, nói gần vua như gần cọp, chẹp, thật sự là cực kỳ buồn cười.”
“Rốt cuộc sao hôm nay Hoàng thượng lại đến đây?” Còn gọi hắn đến tế bái.
“Chẳng qua là muốn huynh truyền lời thôi.”
“Truyền lời?” Diêm Hạo Thiên khó hiểu chau mày.
Kim Túc nhìn lên trời xanh, kéo nhẹ khóe môi.”Ngay cả huynh cũng cho rằng trẫm thật muốn giết Hách Liên ca ca sao?”
Tiếng nói thật nhẹ, lại làm cho Diêm Hạo Thiên chấn động, im lặng không nói.
Kim Túc nở nụ cười, dưới ánh mặt trời híp mắt nhìn Diêm Hạo Thiên. “Thuốc trẫm cho Lãng Minh Nguyệt căn bản không phải độc dược, mà là thuốc xổ, nếu như Lãng Minh Nguyệt thực nghe xong lời của ta cố tình muốn giết huynh ấy, cho huynh ấy uống thuốc đó, huynh ấy nhiều lắm cũng chỉ là đau bụng đi ngoài mà thôi, căn bản sẽ không chết.”
Diêm Hạo Thiên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Kim Túc.
“Cho nên...” Kim Túc buồn cười nhìn thần sắc của Diêm Hạo Thiên.”Thay ta chuyển lời cho huynh ấy, tuy cái tên Hách Liên Kỳ đã chết, nhưng, phu nhân của huynh ấy, quán rượu Cát Tường, chỉ cần trẫm còn tại vị một ngày, huynh ấy chính là tấm áo khoác của trẫm, đây là đại lễ trẫm đưa cho con của huynh ấy, cũng là lời trẫm muốn huynh hỗ trợ truyền đạt.”
Dứt lời, Kim Túc cười to, xoay người rời đi.
Ngày hôm nay, mặt trời chiếu qua đỉnh đầu, cái đầu phóng khoáng của Hạo Thiên có chút muốn ngất.
Cho nên, hắn vừa rồi không nghe lầm chứ? Nói nửa ngày, căn bản tiểu tử Kim Túc chính là ăn no nên muốn chơi đùa với Lãng Minh Nguyệt và Hách Liên Kỳ? Như vậy coi như xong, cuối cùng còn thuận tay đẩy thuyền đem tất cả đại thần trong nội cung cùng đùa bỡn, chỉ kém không có dán thông cáo rằng người là do hắn ta giết mà thôi…
“A, đúng rồi, Diêm ca ca.” Kim Túc đột nhiên lại quay đầu gọi hắn.
Diêm Hạo Thiên rất muốn bất tỉnh giả chết, nhưng, đây không phải tác phong của hắn, đành phải kiên trì đứng thẳng ——
“Dạ, hoàng thượng còn có gì dặn dò?” Lúc này, hắn rất là quy củ gọi người.
“Trẫm đi rồi, huynh đem cái đống đồ trước mộ kia đưa qua cho huynh ấy ăn đi, không nên lãng phí tấm lòng thành của trẫm, biết không?”
Thật sự là… Khiến cho người ta không tài nào nói được gì.
Diêm Hạo Thiên cắn răng, đưa mắt nhìn cỗ xe ngựa lớn rời khỏi không biết nên phân loại tiểu tử Kim Túc thành người tốt hay là người xấu.
Trong nghĩa địa, gió thổi tới có chút mát mẻ.
Theo làn gió này mà đến, chính là Vô Mộng, cũng chính là cái vị Hách Liên Kỳ đã chết kia.
Hắn cứ như vậy mà đứng, lạnh lùng liếc nhìn mộ của mình.
“Làm gì cũng tới đây? Sợ đệ bị tiểu tử kia ám toán sao?” Diêm Hạo Thiên buồn cười quay đầu lại, biết tiểu tử này cuối cùng vẫn lo lắng mới có thể cùng tới, chỉ sợ những lời Kim Túc vừa mới nói huynh ấy đều nghe thấy hết được, thính lực của huynh ấy với người bình thường tốt hơn rất nhiều.
Vô Mộng cười nhạo một tiếng. “Huynh chỉ không hi vọng nữ nhi của huynh mới đó đã tương lai không có công công, muội tử của ta không có chồng, chứ không phải là vì đệ.”
“Chồng?” Chẹp, tiểu tử này nói chuyện càng lúc càng tùy hứng rồi, hại hắn gần đây cùng y nói chuyện, thường thường nghe có chỗ không hiểu.
“Chính là tướng công, phu quân ấy.” Bởi vì Mạc Tầm thường thường bí mật gọi hắn như vậy.
Diêm Hạo Thiên gật gật đầu xem như hiểu được, tay chỉ vào một đống món ngon trước mộ.”Tiểu tử kia nói đưa cho huynh, nhớ mang đi.”
Đáp lại lời hắn, lại là một cơn gió lạnh…
Hách Liên Kỳ bay đi rồi, nhìn không thấy người, đi không thấy bóng, chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn ——
“Đệ muốn ăn thì cứ mang đi, huynh muốn trở về cùng bé con rồi, gần đây việc làm ăn của quán rượu Cát Tường nhiều đến ngập đầu, huynh chỉ có thể làm công việc vú em, đệ cứ từ từ mà dùng …”
Huynh ấy, thật sự là quỷ sao?
Đi đường không cần chân, mỗi lần đều dùng khinh công …
Diêm Hạo Thiên lắc đầu, chậm rãi đi trờ lại đường cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...