Quán rượu Tình yêu

Chương 13: RẮC RỐI
Lam thích con trai, Duy lại thích con gái. Anh ra siêu thị vác về nhà cả đống đồ dành cho con gái từ quần áo, giày, tất,…cho tới đồ chơi, xe đẩy,…Anh còn dành thời gian để trang trí một căn phòng toàn màu hồng đẹp lunh linh cho em bé. Vy và Lam nhìn căn phòng mà không biết nói gì. Duy không còn tới công ty làm việc, anh chính thức trở thành một chuyên gia thiết kế phần mềm và chuyển sang làm việc tại nhà, thỉnh thoảng mới bay sang Mỹ khoảng 2, 3 ngày để giải quyết công việc. Hàng ngày, anh đều lái xe đưa vợ yêu đi làm, tan tầm lại đến đón cô về. Cô rất vui, cả ngày ríu rít bên anh. Bà nội và mẹ Dung ngày nào cũng đến mang theo rất nhiều đồ ăn dành cho bà bầu rồi bắt Lam ăn cho bằng hết. Cô nghĩ bụng cứ đà này chắc cô có nguy cơ béo phì mất thôi.
Việt và Vy trở lại thành phố K. Cô tất bật với quán rượu Một người còn anh điều hành Đại lý xe của ông nội đã được mở rộng qui mô kinh doanh. Dì Hương vẫn thường chê bai Vy, nói những lời khó nghe về cô làm anh mấy lần cãi nhau với dì, cả tháng không đến chào hỏi. Cô nàng Thảo rất hay gọi điện cho anh nũng nịu đòi anh chở đi làm hay đi sinh nhật, tiệc tùng với đủ lý do nhưng anh nói thẳng: “Anh không có rãnh!”. Anh không có một chút cảm tình với cô nàng mặc dù cô nàng rất là xinh, đôi khi anh có cảm giác vẻ hiền thục, nhu mì của Thảo giả tạo sao đó. Mấy lần Thảo gọi điện lúc anh ở quán, làm anh phải chịu đựng đôi mắt sắt như dao cạo của Vy chỉa về phía anh.
Chuông điện thoại reo. Việt nhìn màn hình ngán ngẩm, anh bấm nút ngắt rồi tắt nguồn. Chưa kịp ngả lưng xuống giường làm một giấc, lại nghe tiếng chuông cửa kêu inh ỏi. Ai! Mười giờ đêm ai còn tới làm phiền, bực thật.
“Là em à? Thảo”. Anh mở ổ  khóa lạch cạch.” Khuya rồi, em tới tìm anh có chuyện gì?”
“Anh Việt! Huuuuuuu!”. Thảo ôm lấy cổ anh khóc rống lên. “Anh Việt ơi! Ba má em cãi nhau, đập phá đồ đạc, đòi li dị. Em buồn quá không biết đi đâu liền chạy tới đây tìm anh. Huuuuuuuuuuu!”
“Em cứ bình tĩnh!” Anh cố gỡ tay Thảo ra, gỡ rồi lại bị ôm nhanh lại.
“Huhuhu! Anh mời em vào nhà một lát được không?”
”Ờ…được!” [Anh Việt, đừng có cho cô ta dzô nhà, cô ta đang dụ dỗ anh đó. Đừng để bị mắc lừa)
Thảo đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sa lông, mặt mày ủ rủ, khóc thút thít. Việt ngồi đối diện với cô, rót nước cam ra ly, đẩy về phía cô.
“Em uống nước đi!”

“Hu hu!” Thảo bưng mặt khóc. “Giờ em phải làm sao? Mấy ngày nay ba mẹ em cãi nhau suốt, không khí trong nhà rất là căng thẳng. Em can ngăn ba đánh mẹ em còn bị ba tát cho mấy cái.”
“Ba em thật tàn nhẫn!” Việt ghét nhất là hạng đàn ông đánh phụ nữ.
“Em đau lắm anh…Huuuuuuuuu!”
Anh nhìn vai Thảo run run bất giác thấy có chút thương cảm. Gia đình Thảo có nguy cơ tan vỡ chắc cô buồn ghê lắm. Anh đứng dậy bước tới ngồi cạnh cô, xoa đầu như với mọt cô em gái:
“Em đừng khóc nữa! Ba em trong lúc nóng giận không kìm chế được mới đánh mẹ và em. Nếu ông bình tĩnh trở lại, chắc chắn ông rất hối hận.” Việt chậm rãi nói. “Theo anh, em hãy cho ba và mẹ em thời gian, em phải tin ba em vẫn yêu mẹ em…”
“Anh Việt!”
Thảo giương đôi mắt đẫm nước nhìn anh rồi ôm chặt lấy cô anh khóc rống lên. [Không biết chị nì có dùng thuốc nhỏ mắt xịt lên không ta, sao thấy khóc giả giả sao á…)
Việt vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi, anh chợt bất ngờ khi Thảo chạm môi cô lên môi anh, sau đó là tiếng la chói tai sau lưng: [=))…các bạn bít ai rùi chớ)
“Hai người đang làm cái gì đấy?” [=.=, Chị Vy Vy, chị thấy ùi mờ, hai người đó đang thể hiện tình cảm…)
Việt giật mình đẩy Thảo ra, quay lại thấy Vy đang đứng sững người ngay cửa. Anh nhất thời trống ngực đập thình thịch khi nhìn vào đôi mắt đau đớn của cô.
“Vy Vy! Không phải như em nghĩ đâu…”Anh vội đứng bật dậy, đi nhanh tới trước mặt cô. “Em đừng hiểu lầm!”

“Ha ha! Anh là đồ bắt cá hai tay.” Giọng cô lạc đi. Chính mắt cô nhìn thấy hai người bọ họ ôm ấp rồi hôn nhau trông tình cảm phết. Anh năm lần bảy lượt nói anh với cô gái đó không có quan hệ gì mà lại dẫn cô nàng về nhà ôm hôn thắm thiết như thế. Anh rốt cuộc coi cô là cái gì. Tại sao nói yêu cô, cả đời này chỉ yêu mình cô nhưng sau lưng lại tình cảm với người con gái khác. Dối trá, tất cả đều là dối trá.
Cô quay người chạy đi. Anh chạy theo nắm tay cô liền bị cô đạp mạnh một cái vào chân đau điếng. Lúc ra ngoài đường thì xe của cô đã mất hút trong dòng xe cộ đông đúc. Anh vào trong xe ô tô, phóng nhanh tới trước quán rượu Một người. Cửa khóa trái. Anh nhất định phải đợi cô, nhất định phải giải thích rõ với cô. Tất cả đều là hiểu lầm.
***
Vy ngồi phịch xuống bậc thang ở bờ kè sông Đăk La, quăng tòm tòm đá sỏi xuống dưới sông, xung quanh vắng tanh chẳng có ai qua lại. Bây giờ là hơn mười một giờ đêm thì có ma nào lạng quạng ở đây. Ban nãy, cô nhận được một cú điện thoại gọi vào máy bàn báo là “Nhà Việt có trộm đột nhập, Việt bị trộm đâm lén tình hình đang rất nguy kịch…”[Hừ! Ai dám nói anh Việt của Bơ nguy kịch,…) rồi cúp bụp làm cô lo lắng quáng quàng không biết chạy tới bệnh viện hay nhà của anh, cuối cùng phóng xe như bay tới nhà anh lại được chứng kiến một màn “tình tứ” như trên phim. Cô thầm cảm ơn cú điện thoại rỗi hơi chọc cô đó, nếu không có nó cô đã chẳng phát giác ra anh bắt cá hai tay. Đồ tồi. Đồ đầu heo, đồ đầu sói,…Anh đi chết đi…Cô lầm bầm. Nước mắt giàn giụa trên hai má.
Có tiếng bước chân lại gần, Vy quay lại. Bốn gã…À không là năm gã thanh niên trông có vẻ bụi bụi, có tên còn xăm lên cánh tay, chắc chắn không phải là người tốt. Cô nghĩ.
“Cô em! Sao lại ngồi đây một mình? Hô hô!” Một gã tóc dài hất cằm về phía cô hỏi.
“Tôi ngồi đây không có liên quan gì tới mấy người!” Cô trừng mắt.
“Wow! Cô em nhìn cũng dễ thương, rất có cá tính. Theo bọn anh đi chơi tối nay đi. Ha ha!” Một tên cao khều đứng cạnh một gã bự con có hình xăm không rõ là hình gì cười phớ lớ.
“Cô em, lại đây, lại đây!”
“Cô em dễ thương quá!”

“Hừ!” Vy trèo lên xe, đang định đút chìa khóa vào trong ổ thì một gã áo đỏ tới giựt phăng tung tung mấy cái thảy cho một gã khác tóc dài. Một gã bự con trèo lên ngồi lên xe, hai tay ôm lấy cô từ phía sau. Vy tung cùi chỏ cái bốp vào mặt gã , sau đó xuống xe đá mạnh vào người làm anh ta ngã nhào xuống đất. Bọn người này chắc chuyên đi cướp giựt, bắt nạt người khác. Hừ! Dám trêu ghẹo cô à, không có cửa đâu. Gã áo đỏ lăm le giơ cao chân định đạp cô, cô nhanh chóng né qua, quật cho gã ngã xuống đất, tiếp đó túm lấy tên tóc dài thụi một cú vào bụng. [Chị ác quá,…(=.=))
Vy đập đập tay, nhặt chìa khóa xe dưới đất.
“Em là Vy Vy?…???” Có tiếng nói phía sau lưng, Vy quay lại. Gã bực con có hình xăm trên tay nhìn cô dò xét.
“Sao anh lại biết tên tôi?”. Cô ngạc nhiên hỏi.
“Woa, Vy Vy, đúng là em rồi. Anh là Tí Bum, cùng học võ với em ở nhà văn hóa thiếu nhi nè! Sau đó hai anh em mình đều tiếp tục học võ với thầy Nam. Em hông nhớ anh sao?”
“AAA!”. Vy nghĩ ngợi một hồi rồi la lớn. “Anh Quang con cô Sáu Xuân”
“Chín xá ccccc!!!”
Mấy gã bị cô đánh xúm lại, nói với anh Tí:
“Bạn anh hở? Trời, dữ quá!”. Làm Vy có chút lúng túng. Thôi chết rồi, nếu là bạn của anh Tí chưa chắc đã là người xấu thế mà cô cứ lại cứ tưởng là đám du côn, đánh cho mấy cú.
“Ha ha! Giới thiệu với em!” Anh Tí chỉ từng người giới thiệu. “Thằng nãy trèo lên xe chọc em tên là Vương, thằng áo đỏ này là Sang, thằng tóc dài kia là Quân, còn thằng cao khều đây là Tuấn. Ha ha!”. Rồi anh quay lại nói với mấy người bị cô đánh, “Tụi bay lâu lâu bị đánh cho dãn gân cốt, cho chừa…!”
“Xin lỗi Vy Vy!”. Vương cười cười. “Anh chỉ định chọc em cho vui!”
“Em xin lỗi! Em xin lỗi!” Vy nhìn ba anh chàng đang nhăn nhó cúi cúi đầu, tỏ vẻ “ngây thơ vô số tội”.

“Thôi! Bỏ đi!” Anh Quân phất tay.
“Mà khuya rồi em ra đây là gì?”. Anh Quang hỏi.
“À, dạo mát…dạo mát. Ở trong nhà ngột ngạt.” Cô đánh trống lảng. “À, anh Tí làm gì?Vợ con gì chưa?”
“Năm thằng tụi anh đều là công nhân xí nghiệp chế biến gỗ. Anh một vợ, ba thằng con trai nghịch như quỉ sứ. Trừ thằng Vương chưa vợ ra, thằng nào cũng có vợ con. Ha ha”. Anh Tí nói tiếp. “Muốn tới nhà anh chơi bây giờ hông?”
“Có!”
“Oke! Đi tụi bay.”
Anh Quang chở Vy, bốn anh kia cũng đi lấy xe. Anh Quang thở dài nói với Vy.
“Haizzz, bà xã anh chơi hụi, cô ấy bị người ta giựt hụi chạy mất, mất bữa này rầu rĩ buồn thiu làm anh cũng buồn. Chút nữa nhờ em an ủi cô ấy mấy câu, đàn bà con gái dễ nói
chuyện với nhau”
“Dzạ!”
Vy nhìn đồng hồ. Đã nửa đêm. Không biết Việt có đi tìm cô không nhỉ? Giờ đầu óc cô rất tệ, mệt mỏi, chán chường. Cô không muốn gặp anh. Cô cần thời gian để suy nghĩ về anh, về chuyện anh phản bội cô, về tất cả mọi chuyện.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui