Quân Quyền Liêu Sắc


Edit: Li
Beta: Dollan
Sự kiện giải cứu Vệ Thác oanh oanh liệt liệt đã kết thúc.
Nói đến phức tạp, thật ra chỉ là quá trình đùa giỡn của hai con người phúc hắc, khó lường mà thôi.
Vì bảo vệ tính mạng an toàn cho Vệ Thác, Quyền Thiếu Hoàng khi lợi dụng Lý Truyền Bá bắt đối thủ đã lưu lại thêm một hậu chiêu.
Căn cứ vào thông tin Chiêm Sắc cung cấp lúc trước “sống một mình, tính cách vui vẻ, có thói quen sạch sẽ” cùng với bức tranh chân dung tội phạm.

Anh liền ra lệnh cho người ở kinh đô lấy xã khu làm đơn vị, tiến hành tra xét một vòng các trung tâm mua sắm lớn, ga tàu điện, các trường đại học lớn, nhà ga xe lửa và các khu dân cư cao cấp xung quanh.

Sau khi sàng lọc, tổng cộng còn lại 25 nơi đáng nghi.
Một bên bắt người, bên kia giải cứu.

Cứu được Vệ Thác chính là thắng lợi.
Dù sao Bat cũng không lấy được gì, còn mất đi lợi thế trong tay.
Buổi tối hôm đó, cơ quan ZMI đã phá lệ tổ chức tiệc ăn mừng.
Nói là ‘tiệc’, thực chất chính là vì tâm tình Quyền Tứ Gia tốt, mời mấy người đứng đầu tham gia hành động tới Đế Cung ăn cơm ca hát.
Chiêm Sắc vốn không muốn tham gia hoạt động của bọn họ, nhưng kết quả vẫn bị kéo đi.
Có thể thấy, bình thường đám người này ít khi giải trí, nam không có bạn gái, nữ không có bạn trai.

Nhưng lúc đi chơi và lúc nghiêm túc làm nhiệm vụ vô cùng khác nhau.

Uống chút rượu, hát vài bài, cướp đồ ăn vài lần, đùa giỡn một chút, rất nhanh bầu không khí đã thoải mái hơn.

Hơn nữa, đối với các sĩ quan ZMI mà nói, lão đại uy phong hiếm khi khai ân mà đùa giỡn thế này.

Hiện tại nếu không liều mạng rót rượu cho anh, vậy còn muốn chờ đến khi nào?
Rượu, loại đồ uống này có thể điều chỉnh bầu không khí tốt nhất.
Một ly lại một ly, một bài lại một bài, mọi người chơi rất vui vẻ.
Chiêm Sắc uống một ly liền lách người, một mình ngồi ở góc ghế sô pha, trong lòng tính toán thời gian mượn cớ đi về.
“Sao em không hát?”
Sô pha bên cạnh hơi lún, trong tay Quyền Thiếu Hoàng kẹp điếu thuốc, châm lửa, ngồi xuống, tà khí híp mắt lại.
Chiêm Sắc lắc đầu, cười yếu ớt, “Không biết.”
Người đàn ông nhếch môi, cánh tay vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng kề sát vào tai, “Không muốn hát, vậy chúng ta làm chút chuyện đi? ”
Anh nói cái gì?

Nếu không phải Chiêm Sắc chắc chắn rằng thính giác của mình không có vấn đề, thì cô thật không dám tưởng tượng người đàn ông này sẽ nói những lời như vậy trước mặt mọi người.
“Họ Quyền, anh điên rồi sao?”
Người đàn ông cười cười nhéo mặt cô, tựa như uống không ít, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô vài giây lại kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Bảo bối, lúc em tức giận thật đẹp.”
“…… Vô sỉ!” Chiêm Sắc giãy dụa, không muốn ở chỗ này cùng anh mượn rượu làm càn, “Tránh ra ——cho tôi đi!”
Ai ngờ anh không chỉ không buông, ngược lại còn được voi đòi tiên.

Hôn trán xong lại gặm cổ, rất nhanh liền dừng môi ở xương quai xanh của cô.

Một đôi mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, giống như bị người thôi miên, cúi đầu lẩm bẩm, “Chiêm Tiểu Yêu, nếu tối nay lão tử không có em… sẽ chết.”
“Quyền Thiếu Hoàng —— anh khốn khiếp!”
Tim Chiêm Sắc đập nhanh hơn, yết hầu ấp úng tức giận đến không chịu nổi, nhưng lại không đẩy được thân thể lớn như núi đang đè xuống.
Hai người ở trong góc phòng bao, có tiếng nhạc che giấu, người khác hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.

Nhưng lại có thể nhìn thấy hành động thân mật như hận không thể dính vào một chỗ, cảm nhận được bọn họ ‘gắn bó keo sơn’.
“Này! Lão đại à?”
“Nhìn xem? Chị dâu của chúng ta thật lợi hại, trừng trị được lão đại nha!”
Không biết ai nói câu “Xem ra sắp uống rượu mừng rồi”, mọi người lại khoái trí cười phá lên.
“Câm miệng! Chuyện của lão đại, liên quan gì đến các người?! Thật đáng ghét!”
Âm thanh của cô nương Truy Mệnh có chút áp lực, tốc độ nói rất nhanh, lực xuyên thấu cực mạnh.

Lấn át tiếng nhạc, rơi vào tai Chiêm Sắc.

Lông mày nhíu chặt, dưới tình huống như vậy, Chiêm Sắc thật sự khó chịu thay cho cô gái thích Quyền Thiếu Hoàng này.

Đã thế còn kết hợp thêm những tiếng cười kia, trong lòng cô càng khó chịu.
“Họ Quyền kia, nếu anh không buông ra, tôi sẽ kêu lên đấy? Lúc đấy đừng trách tôi không nể mặt anh.”
“Kêu đi, nếu được thì kêu lớn vào, anh chỉ thích nghe em kêu.”
“Anh có tinh thần nhỉ?”
“Ừ?” Anh híp mắt hồ ly, mơ hồ lẩm bẩm, “Đúng, anh rất có tinh thần!”
“Anh, đồ thần kinh, sắc lang!”
“Chiêm Tiểu Yêu, đừng nhúc nhích, cho anh ôm một cái.” Hô hấp của người đàn ông rất gấp gáp, cả người nằm trên ngực cô, động tác không tính là quá đáng, vỏn vẹn chỉ là ôm chặt cô, môi quyến luyến không thôi ở cổ, cọ cọ rồi hôn, trái tim cô đập liên hồi.
Có vẻ như anh thực sự say rồi.
Quyền Thiếu Hoàng thế này, Chiêm Sắc chưa từng thấy qua.
So với đôi tình nhân đang ôm nhau còn thân thiết hơn, da đầu cô càng tê dại.

Nhưng mà bị anh đè dưới sô pha, cô căn bản không có cách nào kháng cự.

Suy nghĩ một chút, cô giơ tay lên, móng tay sắc nhọn quẹt về phía cổ anh, cố gắng đâm vào da thịt.
Người đàn ông rên một tiếng, vẫn như cũ không buông cô ra, “Đừng làm loạn, Chiêm Tiểu Yêu.”
Cô lại dùng thêm chút sức, chẳng lẽ anh không sợ đau?
Trán anh đè lên trán cô, người đàn ông gấp gáp thở hổn hển, dứt khoát nắm lấy tay cô, “Tiếp tục cử động xem?”
“Họ Quyền, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy?” Tay chân cũng không nhúc nhích được, Chiêm Sắc thật sự xù lông, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh không buông tay tôi ra, tôi, tôi liền, nôn —— tôi muốn nôn —— nôn ——” Dứt lời, cô giả vờ khó chịu nôn mửa.
Siết chặt eo cô, người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực, “Chiêm Tiểu Yêu, em cố ý chán ghét anh phải không? ”
Bị sự tức giận chi phối, Chiêm Sắc không chút suy nghĩ thốt ra, “Sai.

Không phải cố ý chán ghét anh, mà là anh vốn làm tôi ghê tởm.

Anh biết không? Khi anh chạm vào tôi, phản xạ có điều kiện, tôi liền muốn nôn mửa.

Nhìn thấy khuôn mặt anh, tôi liền có tâm lý chán ghét.

Quyền Thiếu Hoàng, nếu một ngày nào đó tôi chết, nhất định là bị anh làm cho chán ghét mà chết.”
Những lời ác độc thi nhau tuôn trào, sắc mặt anh càng ngày càng âm trầm.
Chờ cô nói xong, toàn bộ sống lưng anh đều cứng ngắc.
Chăm chú nhìn cô vài giây, anh chậm rãi buông tay cô ra.

Khuôn mặt lạnh lẽo, đứng thẳng lưng lên, không chào hỏi bất kỳ người nào, lập tức sải bước rời khỏi phòng bao.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Chiêm Sắc gần như mệt lả, nụ cười cứng đờ.
“Thật ngại quá, mọi người tiếp tục hát đi ——”
*
Chớp mắt đã trôi qua một tuần.
Từ tối hôm đó trở đi, Chiêm Sắc chưa từng gặp lại Quyền Thiếu Hoàng.

Bởi vì trước đấy bị anh mãnh liệt ‘theo đuổi’, nên cô còn lo lắng không biết có thể thuận lợi rời khỏi nơi quỷ quái này hay không.

Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của cô hoàn toàn dư thừa.


Đại khái mấy câu nói kia thật sự đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh, anh không còn tới tìm cô nữa.
Dĩ nhiên, cô cũng được thanh tịnh.
Lúc rời khỏi ZMI, chỉ có Truy Mệnh đỏ mắt đưa cô xuống lầu.
Một tuần ở chung, hai người không nảy sinh tình bạn quá nhiều.

Tuy nhiên, cảm xúc quen thuộc ít nhiều cũng có một chút.
*
Thứ Sáu.
Tút —— tút ——
Sáng sớm tại sở Thiếu Giáo, tiếng huýt sáo thúc giục học sinh tập thể dục đánh thức Chiêm Sắc.
Nhìn đồng hồ, 7 giờ 30 phút.
Duỗi thắt lưng, rời giường, thay quần áo, cô ngáp dài đi rửa mặt.

Đôi mắt híp lại, đầu óc thì vẫn còn buồn ngủ.

Mãi đến khi súc miệng, phát hiện trong miệng không phải kem đánh răng mà là mùi sữa rửa mặt, cô mới hoàn toàn bừng tỉnh.
Thất thần, xui xẻo!
Quả nhiên, chuyện xui xẻo một khi đã tìm tới cửa, sẽ là không dứt.
Chưa đến tám giờ, cô nhận được một cuộc gọi từ mẹ.

Nói ông chủ Vương – chủ mỏ khai thác quặng ở Nghi Lan ngày mai muốn đến kinh đô, bảo cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Ngày mai đi trả lại tiền, nói rõ ràng với người ta.
Trong lòng cô phiền não, nhưng vẫn đáp ứng.
Ăn sáng với Đỗ Hiểu Nhân ở căng tin xong, cô còn chưa vào văn phòng đã nghe nói Vệ Quý Bắc tới tìm mình.
Vệ Quý Bắc tìm cô đương nhiên không tính là chuyện xui xẻo, chuyện xui xẻo là cô ở phòng tư vấn tâm lý cùng Vệ Thác làm một quá trình điều trị tâm lý, lúc trở lại văn phòng, lập tức phát hiện ví tiền của mình biến mất —— chiếc ví có mười vạn NDT trong thẻ ngân hàng kia.
Thật trùng hợp, tại giờ phút quan trọng mà biến mất.
Cô tìm từ ký túc xá đến văn phòng, lật tung mọi chỗ lên.
Không có, vẫn là không có.
Làm sao bây giờ? Ngày mai cô cần dùng tiền, đầu óc ‘oanh oanh’, trống rỗng.
Bầu trời mất tiền, tất cả đều thay đổi màu sắc.
Người chưa từng nghèo sẽ không biết khó khăn của người nghèo.
Người không bị tiền bức đến đầu bù tóc rối thì không biết tiền quan trọng đến nhường nào.
Buổi chiều, cô hẹn gặp mặt Chương Trung Khải ở nhà hàng lớn bên ngoài Đại học Trung Chính.
Ăn đậu phụ hầm trong bát, cô bất đắc dĩ đem nguyên nhân của mọi chuyện kể lại một lần nữa, cảm thấy đây thật sự là một năm xui xẻo của mình.

Chương Trung Khải từ trước đến nay đều cơ trí, cau mày nghe xong, lương thiện đề nghị.
“Em có thể hỏi học sinh kia một chút xem sao.”
“Ý anh là Vệ Thác?” Chiêm Sắc nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, tay cầm đũa càng chặt, vẫn lắc đầu: “Đàn anh, em cảm thấy chuyện này không phải Vệ Thác làm.



“Tại sao? Không phải cô bé ấy có tiền sử ăn trộm à? ”
“Trải qua một lần như vậy, tiểu nha đầu kia đã biết xấu hổ, hiểu chuyện rồi.

Khi em trò chuyện với cô bé ngày hôm nay, em có thể cảm nhận sự thay đổi rõ ràng của cô bé.

Đàn anh, con người đều sẽ trưởng thành…”
Đối diện với cô vài giây, Chương Trung Khải mỉm cười: “Sắc Sắc, suy nghĩ tốt về một người là không sai, nhưng dù sao cô bé ấy cũng có tiền sử và có cơ hội gây án… Huống chi, em cũng chỉ thử thăm dò cô bé một chút? ”
“Không gạt anh, đúng là em đã từng nghĩ qua.

Nhưng nếu em hỏi thì nhất định sẽ tạo phản ứng ngược lại đối với bệnh tình của cô bé…”
Chiêm Sắc còn chưa nói hết, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Bên ngoài quán ăn, một chiếc xe nhanh chóng lướt qua.

Đường cong thân xe tuyệt đẹp, hình dáng càng đặc biệt.

Nếu như cô không nhìn lầm, hẳn là chiếc ONE-77 của Quyền Thiếu Hoàng.
Là anh ư?
Anh đến Trung Chính làm gì?
Chương Trung Khải theo tầm mắt của cô nhìn qua, “Sắc Sắc, đang xem gì vậy? ”
“A, không có gì, em vẫn nên báo cảnh sát là được rồi…” Chiêm Sắc khôi phục tinh thần, sắc mặt thoáng lúng túng, đem đề tài chuyển hướng, “Vậy thì đàn anh, ngày mai họ Vương kia tới đây, còn phải phiền anh cùng em ứng phó một chút.”
“Chuyện nên làm.

Anh không phải bạn trai em sao?” Nụ cười ôn hòa trong sáng, Chương Trung Khải nói tiếp, “Sắc Sắc, mấy năm nay anh cũng không tiết kiệm được nhiều.

Nhưng mà mấy vạn thì vẫn có.

Nếu không em hãy lấy trước đưa cho hắn đi?”
Chiêm Sắc mím môi, cảm kích nhìn anh, “Cảm ơn, không cần đâu.

Bữa cơm này còn là anh mời, em nghèo đến mức treo cổ rồi.”
“Lại khách khí?”
Ha ha, cười một tiếng, Chiêm Sắc than thở, “Em đây không phải là bị ép tới bước đường cùng sao?”
Chương Trung Khải cười lắc đầu, “Em đấy, trong khổ tìm được vui vẻ đúng là sở trường của em mà.”
Một bữa ăn lớn, đậu phụ rau dưa, thịt lát, Chiêm Sắc ăn rất no.
Ngồi trên xe buýt, cô có một loại cảm giác mơ màng muốn ngủ.

Đúng là căng da bụng chùng da mắt…
Về phần chuyện ngày mai… Nói sau đi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui