Sau đầu thất* Đoạn Niết, các chư hầu lần lượt rời đi, chỉ để lại Thân Lộc cùng một ít quan viên của Thượng Địa. Phượng vương không người thừa kế, truyền thừa tước vị còn cần ta định đoạt.
(*đầu thất 頭七: 7 Ngày đầu thất: cúng 7 ngày sau khi qua đời, tập tục hạ táng của người TQ, căn cứ vào thời gian người chết, kết hợp với thiên can địa chi để tính toán canh giờ cho chính xác; nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng đầu thất là ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. Còn có tập tục cúng tam thất (21 ngày), ngũ thất (35 ngày), thất thất (49 ngày).
Lúc Tề Phương Sóc đi gió tuyết cực lớn, gió Bắc vòng quanh hạt tuyết, thổi khiến mặt người phát run, ta cùng y cứ như vậy đứng tạm biệt tại cổng thành. Kỳ thật ta vốn có thể không cần tiễn y, nhưng trong Hoàng cung quá lạnh rồi, ta muốn ra ngoài một chút.
“Ngươi sinh ra năm thứ hai, ta tới Đằng Lĩnh triệu kiến, lúc ấy ngươi vẫn còn rúc bên cạnh Đoạn Niết, đối với hắn rất quyến luyến. Sau khi ta kế thừa tước vị quay về Yến Địa, thường xuyên lo lắng hắn chỉ một mình, thấy ngươi mới rốt cuộc yên lòng. Hắn ở trong cung này có thể có ngươi làm bạn, tốt xấu cũng không phải tịch mịch.” Nói xong lời này, gã trở mình lên ngựa, cuồng phong phần phật, áo choàng trắng như tuyết vẽ trên không trung một đường cung thật dài.
Ta không biết tại sao Tề Phương Sóc lại nói với ta những lời như vậy, vị Hầu Gia của Yến Địa này bao giờ cũng ăn nói ngắn gọn, biểu tình trầm mặc, nhưng y một chút cũng không nói sai —— lẻ loi một mình trong Hoàng cung này, thật sự rất cô đơn lạnh lẽo.
“Bệ hạ…” Thân Lộc lo lắng chăm chú nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Ta nhìn trời, lại liếc nhìn Cửu Hầu tháp cao ngất phía xa, nói với y: “Cùng quả nhân đến Cửu Hầu tháp đi, chỗ đó có thể nhìn dưới núi.”
Môi Thân Lộc run run, sau đó rốt cuộc vẫn gật đầu, cùng ta đi tới Cửu Hầu tháp.
Trong Cửu Hầu tháp thờ phụng chín vị nguyên lão khai triều và Thái Tổ cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, là chủ nhân ban đầu của chín vùng đất phong. Bởi vì không có lệnh cấm, chỗ đó rất đông người đến viếng, trước Tháp sương khói lượn lờ, nghiễm nhiên trở thành một nơi cầu phúc cầu danh lợi của dân chúng.
Bình thường thật sự không lập lệnh cấm, nhưng ta là thiên tử, đề phòng có người đụng đến ta, thời điểm ta cùng Thân Lộc đến, Tháp cùng bốn phía quanh Tháp vẫn là trống trải.
Trước kia ta thường xuyên tới nơi này, bởi vì đây là nơi cao nhất Đằng Lĩnh, leo lên lầu thứ chín của Cửu Hầu tháp, có thể nhìn thấy trời đất sông núi bát ngát đằng xa.
Ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày ta leo lên Cửu Hầu tháp, là vì có thể nhìn đến dưới núi, nhìn thấy Hoàng lăng, nhìn đến nơi chôn cất xương cốt của Đoạn Niết.
Đứng trên đỉnh tháp một canh giờ, Thân Lộc đã cóng đến độ môi phát xanh, ánh sáng cũng dần mỏng manh. Ta rốt cuộc lưu luyến liếc nhìn về phía dưới núi, đối với câu nói đi thôi của Thân Lộc, lúc này mới xuống tháp.
Thời điểm đi xuống, trước tháp đang có một bóng lưng già nua đang một mình quét tuyết, trên người mặc áo bông màu xám không cũ cũng không mới, lúc trước ta đã từng thấy ông ta vài lần, là người giữ tháp.
Bỗng nhiên trong lòng hơi động, dựa theo xúc động, ta tiến lên ngắn trước mặt ông ta, mở miệng hỏi: “Ông ở chỗ này đã bao nhiêu năm rồi?”
“A?” Lão hán ngẩng đầu, vừa nhìn thấy ta, sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đấy, “Bệ hạ thánh an!”
Ta phất phất tay: “Được rồi, đứng lên đi.” Sau đó hỏi lại câu vừa rồi một lần nữa.
Lão hán cũng không biết dụng ý của ta, chỉ có thể run rẩy nói: “Bẩm Bệ hạ, lão nô đã trông coi tòa tháp này ba mươi năm rồi.”
“Chưa từng nghỉ ngơi?”
“Chưa bao giờ.”
Ta mấp máy đôi môi khô nứt: “Vậy ông còn nhớ, hơn mười năm trước… Phượng vượng ở chỗ này quỳ ba ngày, cầu phúc cho ta?”
Chuyện này cũng không tính là chuyện nhỏ, hẳn là cũng có người nhớ tới đi? Ta chỉ muốn biết rõ thêm chút chuyện về Đoạn Niết mà thôi, cho dù là hắn làm cho ta, hay là hắn không phải vì người, ta đều muốn biết.
Không nghĩ tới lão hán ngay cả nhớ lại cũng không cần, nghe ta hỏi xong liền không ngừng gật đầu nói: “Nhớ rõ nhớ rõ! Phượng vương đã tới, quỳ ba ngày, mỗi tầng đều quỳ, cuối cùng còn viết một tấm lụa phúc, buộc trên cây đại thụ ngoài kia.” Dứt lời ông ta còn cầm cái chổi trong tay chỉ chỉ, ta nhìn theo hướng đó, phát hiện là một gốc đa khổng lồ, tán cây cực lớn, dường như che khuất bầu trời.
Phía trên vốn nên buộc rất nhiều dây vải đỏ thẫm, chẳng qua là bị tuyết rơi nhiều, đều bị che kín.
Dải phúc của Đoạn Niết viết cho ta, cũng ở đó.
“Người tới!”
Lưu Phúc cùng Thân Lộc tiến lên, hỏi ta có dặn dò gì, ta chỉ vào cây kia, để bọn họ tháo ra toàn bộ dây buộc trên cây, ta muốn xem từng cái một.
Đó là một mệnh lệnh cực kỳ quái lạ, nhưng hết cách rồi, bọn họ vẫn làm theo.
Từng Hổ bí vệ nhanh tay lẹ chân, vài cái liền trèo lên cây. Cởi bỏ từng dây buộc dài mảnh, sau đó ném xuống đất, lại được người tập trung lại cho Lưu Phúc, Lưu Phúc lại đưa từng cái cho ta.
Thân Lộc nói: “Bệ hạ muốn tìm cái gì? Ta và người cùng nhau tìm đi!”
Ta nhìn y một cái, nói: “Tìm lời cầu Hoàng huynh viết cho ta.”
Thân Lộc sững sờ, nói một câu đã biết, lập tức quay người đi đến chỗ cây.
Dây buộc trên cây qua năm này tháng nọ, đã tương đối nhiều, cùng nhau tìm, liền tìm đến khi mặt trời lặn xuống đằng Tây.
Tuy có người che dù cho ta, nhưng tuyết lớn như vậy vẫn khiến đầu vai ẩm ướt không ít, ta rồi lại không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Theo thời gian dần trôi, người càng ngày càng khô, tâm cũng càng ngày càng trầm.
“Đã tìm được! Đã tìm được!” Bỗng nhiên, Thân Lộc vui vẻ nắm một dây buộc chạy về phía ta, nửa đường thiếu chút nữa trượt té chổng vó, “Bệ hạ, là nét chữ của Phượng vương!”
Ta vội vàng nắm lấy dây buộc từ tay y, có thể là cóng quá lâu, ngón tay không nghe theo chỉ huy, trắc trở một hồi mới run rẩy cởi ra dây buộc.
Chỉ thấy trên dải phúc màu đỏ, viết một hàng chữ mạnh mẽ hữu lực.
“Ông trời làm chứng, ta nguyện giảm thọ của mình, để đổi cho tiểu Cửu… cuộc đời bình an hạnh phúc.” Vừa nhìn vừa niệm, đến mấy chữ cuối cùng, giọng của ta đã là không thể nghe thấy.
Nhắm mắt lại, ta xem nó như vật quý mà cất vào ngực.
Thân Lộc tìm được, y dĩ nhiên đã xem qua nội dung, lúc này miệng lưỡi vụng về, một bộ không biết an ủi ta như thế nào.
“Các ngươi đừng đi theo ta, quả nhân muốn ở một mình.” Để lại mệnh lệnh như vậy, ta cũng không thèm quan tâm bọn họ có nghe hay không, một mình đi thẳng ra ngoài.
Ta không bung dù, tuyết lại lớn như vậy, chưa đi được hai bước liền cảm thấy cái rét lạnh tận xương xuyên qua quần áo, chui vào từng tấc bên trong.
Nắm chặt vạt áo, ta che lại dải phúc cũ nát kia, trong hoảng hốt lại có loại ảo giác ấm áp.
Đã có nó, ta có thể chống lại rét lạnh, không sợ gió tuyết. Chỉ cần có nó.
Chỉ cần có… Đoạn Niết.
“Hoa mai —— cao đây! Dụ đầu —— tô đây!” (*bánh khoai môn.)
Ta một mực vùi đầu bước đi, cũng không biết bản thân đã tới nơi nào, thời điểm lấy lại tinh thần, chỉ thấy cách đó không xa có một hán tử trung niên đẩy xe rao hàng.
Trong hẻm nhỏ vắng lặng, không có bóng dáng người đi đường, chỉ có hai ta đụng độ nơi ngõ hẻm.
Trong lồng hấp không ngừng bốc hơi nóng, mùi thơm trong veo thổi tới, ta bởi vậy nhận ra, đối phương là người bán hoa mai cao.
Lần trước ta ngồi trong xe, đều thông qua Lưu phúc truyền lời, bởi vậy hôm nay gã cũng không nhận ra ta.
“Cho ta một lồng hoa mai cao.” Ta đi lên trước, hỏi gã mua bánh ngọt, thời điểm trả tiền làm thế nào cũng tìm không thấy ngân lượng.
Ta đường đừng thiên tử Đại Hạ, mà ngay cả xu tiền cũng không có.
Bất đắc dĩ, ta tháo xuống ngọc bội bên hông, đưa nó qua,
Người bán hàng thấy vậy cuống quýt đẩy về: “Ài ngươi làm gì vậy, một lồng mai hoa cao của ta đây ở đâu có giá trị như vậy!”
“Ta không mang tiền.” Ta ăn ngay nói thật.
Người bán hàng nhăn mặt, có chút khó xử lý, đúng lúc này, một giọng nữ cắt ngang: “Ta thay vị công tử này thanh toán đi.”
Quay đầu nhìn về phía đối phương, thấy là một phu nhân (*phụ nữ đã có chồng) bình thường.
Người bán hàng dường như hết sức quen thuộc với nàng, cười nói: “Sao có thể để Lệ nương nàng trả tiền!” Nói xong nhìn về phía ta, “Được rồi, ngày tuyết nhiều người còn có thể quan tâm đến buôn bán của ta, chính là hai ta có duyên, một lồng điểm tâm không đáng giá mấy đồng tiền, ngươi cầm thì cứ cầm đi, không cần trả tiền!”
Ta gật đầu, nghĩ khi về lại để cho Lưu Phúc ban thưởng cho gã, đưa tay nhận lấy hộp bán gã đưa tới.
“Hoa mai cao này không phải ta khoe khoang, là nhà duy nhất ở Đằng Lĩnh, ngay cả Hoàng thân quốc thích đều thích ăn, trước kia Phượng vương trả nghìn vàng hỏi mua công thức gia truyền bánh ngọt này của ta, ta cũng không bán, vật của tổ tông để lại, không nỡ bỏ a!”
Thời điểm gã nói nửa câu đầu, ta cho là gã đang nói giống lần trước, bất ngờ không kịp đề phòng nghe đến tên của Đoạn Niết, nhất thời có chút sững sờ.
“Phượng vương?”
“Ngươi không tin?” Gã xem phản ứng của ta thành không tin, chỉ về phía Lệ nương nói: “Ngươi đừng không tin a, vị này chính là tỷ tỷ từng hầu hạ qua quý nhân trong phủ Phượng vương, ngay cả đương kim thánh thượng cũng hầu hạ qua a!” Trước kia Phượng vương mỗi lần muốn mua hoa mai cao, quản sự đều là gọi nàng đi mua, Lệ nương nàng nói có đúng không?”
Lệ nương oán trách liếc gã một cái, nói: “Ta đã xuất phủ lập gia đình, nhắc lại cái này làm gì a”! Trong miệng nàng nói không nhắc tới, lại tự mình nói tiếp: “Ai, trước kia Phượng vương nhìn qua nghiêm khắc, đối với Bệ hạ nhưng lại thật tốt. Bệ hạ thích ăn mai hoa cao, ngươi cái đồ chết bầm (*杀千刀 sát thiên đao) lại không chịu giao ra công thức, hắn liền mỗi ngày đều sai người đi mua, nhất định phải tươi nhất mới nhất mới có thể cho Bệ hạ dùng. Có lần Bệ hạ không cẩn thận bị thương, hắn gọi ta đưa thuốc vào nội cung, còn phải nói là Vương phi đưa. Người tốt như vậy, ngay cả con cái đều không lưu lại, thật đáng tiếc.” Nói đến phần sau, chính là không cầm được thổn thức.
Nàng biết rõ chuyện mai hoa cao, còn biết chuyện đưa thuốc, có lẽ thật sự đã từng hầu hạ trong phủ Đoạn Niết.
Chẳng qua là nàng lại không nhận ra ta tới.
Cũng không biết là mấy năm này ta thay đổi quá nhiều, hay là mấy ngày nay quá mức người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ta cầm hộp điểm tâm, cũng không nghe bọn họ sau đó lại đàm luận mấy thứ gì đó, yên lặng chậm rãi rời đi.
Tuyết càng lúc càng nhiều, lớn đến mức ta gần như không thấy rõ con đường trước mặt.
Đi tới trước, chân mềm nhũn, cả người đều quỳ rạp xuống đất.
“Bệ Hạ!” Thân Lộc hẳn là một mực đi theo ta, vội lao từ sau đến, vẻ mặt tràn đầy lo lắng muốn đỡ ta lên.
Ta nắm tay lấy cánh tay y, thì thào hỏi y, càng giống như tự hỏi mình: “Cơn ác mộng này, đến khi nào mới có thể chấm dứt?” Nói xong câu đó, trước mắt tối sầm, ta liền gục ngã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...