Tô Mỹ Dung cầm điện thoại thật lâu không nói gì, cũng không biết nên nói gì, còn nhớ ban đầu lúc quyết định để Cẩn Nghiêm làm em trai mình, Tô Mỹ Dung đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời này cũng chỉ có thể để anh gọi mình là chị cả, cho dù mình mong muốn biết bao anh có thể gọi mình một tiếng mẹ, lại không thể nói ra, những năm này Tô Mỹ Dung thật sự rất cố gắng làm như vậy, cũng rất cố gắng khiến mình có thể biểu hiện tự nhiên trước mặt anh, Tô Mỹ Dung cho rằng kiên trì ba mươi mấy năm rồi, dù khó cũng đều đã qua rồi, lại không nghĩ tới ba mươi năm sau lại bị người khác nói ra bí mật này.
Nghĩ vậy, Tô Mỹ Dung có chút tự giễu khẽ cười ra tiếng với điện thoại.
Nghe thấy tiếng khẽ khàng của Tô Mỹ Dung, Chung Thủy Linh có chút lo lắng, cô cầm điện thoại khẽ gọi: “Chị cả, chị không sao chứ?”
Tô Mỹ Dung không nói chuyện, chỉ buông điện thoại xuống, sau đó trực tiếp cúp máy, bây giờ Tô Mỹ Dung không muốn nói gì cả, cũng không biết nên nói gì.
Điện thoại bỗng nhiên cúp máy khiến Chung Thủy Linh bên này có chút hoảng loạn, lo lắng Tô Mỹ Dung sẽ xảy ra chuyện gì, vội bấm lại số Tô Mỹ Dung, nhưng chuông reo thật lâu cũng không ai bắt máy.
Lại thử gọi vài lần, điện thoại đổ chuông, nhưng vẫn không ai nghe.
Thế này khiến Chung Thủy Linh ở trong phòng làm việc có chút hoảng, cô cầm điện thoại và túi lên, thậm chí còn không kịp chào hỏi Linda và Tiểu Đào đã vội chạy ra khỏi phòng làm việc như một cơn gió.
May mắn là tòa nhà văn phòng ‘tập đoàn Tô thị” ở gần đây, không tốn bao nhiêu thời gian cô đã tới bên dưới tòa nhà.
Vội vàng vào thang máy đi lên, tới tầng lầu phòng làm việc của Tô Mỹ Dung, vừa muốn đi vào cửa thì thư ký ở cửa đã trực tiếp chặn cô lại, nhìn cô có chút áy náy nói: “Cô Chung, cô tới tìm Tô tổng sao?”
Chung Thủy Linh gật đầu, nhìn thư ký hỏi: “Tô tổng có ở bên trong không?”
Thư ký thẳng thắn gật đầu, thấy cô nghe thấy Tô Mỹ Dung ở bên trong xong liền bước tới muốn vào, vươn tay cản cô lại, nói: “Xin lỗi, cô Chung, Tô tổng của chúng tôi đã dặn, hôm nay không gặp ai cả.”
“Tôi tìm chị ấy có việc gấp!” Chung Thủy Linh nhìn cô ấy nhấn mạnh nói.
Thư ký có chút khó xử nói: “Xin lỗi, Tô tổng của chúng tôi đã nói rồi, không gặp ai cả.”
“Nếu chị ấy biết là tôi thì sẽ gặp tôi!” Nói rồi, cô liền muốn xông vào.
“Cô Chung, cô đừng như vậy, cô như vậy khiến tôi rất khó xử...” Thư ký sống chết ngăn cản trước mặt cô.
Chung Thủy Linh cũng lười tiếp tục phí lời với cô ta, cô bây giờ càng lo lắng cho tình huống của Tô Mỹ Dung, vừa rồi trong điện thoại cảm xúc của Tô Mỹ Dung rõ ràng không đúng, cô vẫn sợ chị ấy sẽ xảy ra chuyện!
“Đang làm gì vậy!” Lý Cảnh Thịnh bỗng nhiên đi tới sau lưng, thấy Chung Thủy Linh và thư ký của mẹ mình đang kéo kéo níu níu, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Lý tổng, Tô tổng nói hôm nay không muốn gặp ai cả, nhưng cô Chung muốn xông vào, tôi sắp không chặn nổi cô ấy rồi.” Thư ký thấy anh ta đi tới, như nhìn thấy cứu tinh.
Chung Thủy Linh cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Lý Cảnh Thịnh ở đây, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, điều cô để ý là Tô Mỹ Dung nhốt mình một mình bên trong sẽ như thế nào!
Lý Cảnh Thịnh nhìn cô, nói với cô: “Chung Thủy Linh, cô làm gì vậy, với thân phận bây giờ của cô mà làm khó một thư ký rất khó coi đi.”
“Tôi lười nói với anh, tôi tìm mẹ anh có việc.” Nói rồi, cô lại trực tiếp xông vào phòng làm việc, chỉ là còn chưa vào đã bị Lý Cảnh Thịnh kéo tay lại.
Chung Thủy Linh trừng mắt anh ta, nói: “Anh buông tay ra!”
Lý Cảnh Thịnh nhìn tay mình, phong độ buông ra, nhìn cô nói: “Mẹ tôi đã dặn rồi, hôm nay bà không gặp ai cả, cô có chuyện gì thì hôm khác lại tới đi, đừng làm khó thư ký, mọi người vì công việc đều không dễ dàng gì.”
Nghe Lý Cảnh Thịnh nói vậy, thư ký đứng cạnh không ngừng gật đầu, biểu cảm nhìn anh ta có thể nói là cảm kích đến rơi nước mắt!
Chung Thủy Linh nhìn thư ký, hỏi thẳng cô ta: “Tôi hỏi cô, nếu Tô tổng ở bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trách nhiệm này cô gánh vác nổi sao?”
Nghe vậy, thư ký thật sự bị cô dọa sợ, nhìn cô, lại quay đầu nhìn Lý Cảnh Thịnh, dường như có chút do dự rốt cuộc có nên để cô vào không.
Thấy thư ký có chút do dự, Lý Cảnh Thịnh bên cạnh nói với cô: “Chung Thủy Linh, cô đừng dọa người khác, mẹ tôi không muốn gặp khách nhất định là đang bận công việc, có thể xảy ra chuyện gì!”
“Anh tự suy diễn cái rắm!” Chung Thủy Linh không muốn nói nhiều với đồ ngu này, xoay người muốn vào.
Lý Cảnh Thịnh vốn còn có chút để tâm chuyện trước đây, lúc này Chung Thủy Linh lại không cho anh ta mặt mũi, dám nói vậy trước mặt mọi người, khiến anh ta càng tức giận, thầm nghĩ bây giờ không có Tô Cẩn Nghiêm ở đây, mẹ mình cũng ở trong phòng làm việc không ra, dứt khoát thù mới hận cũ tính hết với cô.
Vươn tay kéo cô lại, chặn trước mặt cô nói: “Hôm nay tôi sẽ không để cô vào, tôi xem cô có thể làm thế nào!”
Chung Thủy Linh có chút cạn lời, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như Lý Cảnh Thịnh!
Cô có chút tức giận nhìn anh ta: “Lý Cảnh Thịnh, anh tốt nhất đừng chọc tức tôi, hôm nay tôi không có thời gian nói linh tinh với anh!”
Lý Cảnh Thịnh cười lạnh, hừ lạnh nói: “Làm như tôi rảnh lắm bám lấy cô!”
“Tránh ra!” Chung Thủy Linh trầm mặt, giọng điệu còn lạnh lẽo hơn khuôn mặt cô, thật sự có thể khiến người ta đông cứng.
“Hôm nay tôi không tránh được!” Lý Cảnh Thịnh nhìn cô, không chút để tâm lời của cô.
Thấy anh ta không chịu đi, Chung Thủy Linh cũng lười phí lời với anh ta, trực tiếp bước tới dùng sức đẩy anh ta ra, chuẩn bị vào phòng làm việc của Tô Mỹ Dung.
Lý Cảnh Thịnh bị cô đẩy lùi về sau mấy bước, trước đây lúc ở bên cô, anh ta không hề phát hiện sức cô lại mạnh như vậy!
Thấy cô sắp tới cửa phòng làm việc, anh ta nhanh chóng bước tới vươn tay giữa vai cô, muốn kéo cô không cho cô vào.
Chung Thủy Linh cau chặt mày, nghiêng người giữ chặt tay anh ta, sau đó một cú hất vai xinh đẹp trực tiếp quật anh ta ngã xuống!
Thư ký đứng cạnh nhìn trợn mắt há miệng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...