Sau khi cúp điện thoại của mẹ, Chung Thủy Linh có xúc động muốn về nhà, muốn gặp bác sĩ Dương và thủ trưởng nhà mình ngay lập tức, sau đó ôm chặt lấy họ.
Chung Thủy Linh ngồi trên sô pha thở dài một hơi, có lúc nghĩ đến việc nhớ mong người nhà cũng thú vị, khi còn nhỏ muốn bỏ trốn, lớn lên mới biết cha mẹ và gia đình ấm áp nhường nào.
Nghĩ đến đây, Chung Thủy Linh đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
Chung Thủy Linh chưa kịp vào phòng ngủ, lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.
Bước chân dừng một chút, cô quay đầu nhìn về phía cửa, không biết lúc này đứng ngoài cửa là ai.
Đi về hướng cửa, thông qua mắt mèo Chung Thủy Linh nhìn thấy Giang Lương đứng bên ngoài, anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đeo kính gọng vàng, ra vẻ đạo mạo.
“Đồ đạo đức giả.” Chung Thủy Linh khẽ lẩm bẩm, xoay người chuẩn bị đi về phía sô pha, không có ý định tiếp chuyện với một người như vậy.
Ngoài cửa Giang Lương cứ như không có ý định rời đi vậy, một lần lại một lần nhấn chuông cửa.
Chung Thủy Linh có chút đau đầu, liền hướng phía cửa mà nói: "Đừng ấn nữa, không có người ở nhà!"
Từ bên ngoài Giang Lương nở nụ cười, đối với bên trong nói: "Cô Chung, có khách tới cửa, không có lý do gì phải chặn ngoài cửa chứ."
“Ai nói anh là khách?” Chung Thủy Linh có xúc động muốn trợn mắt, anh ta thật biết cách kéo mối quan hệ, chỉ từ quan điểm của bọn họ mà nói, chưa đem anh xem như kẻ thù đã là cho anh ta mặt mũi lắm rồi, còn không biết xấu hổ mà bảo bản thân là khách. Thật nực cười.
“Cô Chung, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, hôm nay tôi đến không có ý gì khác, nhưng bộ trưởng có vài lời muốn tôi nhắn với cô Chung.” Giang Lương từ ngoài cửa nói.
Chung Thủy Linh cười lạnh, nghĩ đến khuôn mặt của Trương Tân Thành, liền cảm thấy ghê tởm, cô đã gặp nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy một người ích kỷ và vô liêm sỉ như vậy, cách một lớp cửa nói với Giang Lương bên ngoài: “Anh đem mấy lời này về nói lại với ông ta đi, tôi không muốn nghe chút nào. "
"Sao cô Chung lại dứt khoát như vậy, biết đâu cô nghe tôi nói xong sẽ có hứng thú." Giang Lương đứng bên ngoài nói với dáng vẻ có chút kiên định.
“Chuyện có liên quan đến họ Trương kia, tôi đều không có hứng thú.” Giọng điệu của Chung Thủy Linh rất kiên định, về phần Trương Tân Thành, trong lòng cô đã treo án tử cho ông ta, nên nào có hứng thú nghe những lời anh ta mang đến.
“Là về Tô Cẩn Nghiêm, cô thực sự không muốn nghe?” Giang Lương bên ngoài như thể thoáng cái đã bắt được điểm yếu của Chung Thủy Linh, khi anh ta nói điều này nụ cười trên khuôn mặt rất tự tin.
Chung Thủy Linh khựng lại, sau khi suy nghĩ xong liền đi về phía trước mở cửa nhà, nhìn Giang Lương đang đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Nói đi, người đó muốn anh mang lời gì cho tôi?"
Giang Lương nhìn nhìn vào trong nhà cười nói: "Cô Chung không định mời tôi vào nhà trước sao?"
Chung Thủy Linh chế nhạo, nhìn anh ta nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh thật sự cho rằng tôi xem anh là khách sao?” Cô đi ra từ quân đội, luôn phân địch ta rõ ràng, cô đồng ý mở cửa nghe anh ta nói, không có nghĩa là cô thực sự coi anh ta là khách của mình.
Giang Lương sờ sờ mũi, nhìn Chung Thủy Linh thích thú nói: "Cô cũng khá thú vị đấy."
Chung Thủy Linh không khỏi trợn to mắt, nhìn anh ta nói: "Được rồi, tôi không mở cửa để làm thân với anh, nếu anh có gì muốn nói thì mau nói, nói xong thì cút đi."
Giang Lương không tức giận, mà chỉ cười nói: "Bộ trưởng nhờ tôi chuyển lời cho cô, tốt nhất có thể thuyết phục Tô Cẩn Nghiêm chấp nhận sắp xếp của ông, nếu không, đừng ép ông ấy làm ra chuyện quá đáng."
Chung Thủy Linh cười lạnh, nhìn anh ta nói: “ Muốn tôi làm người thuyết phục.”
Giang Lương cười cười, nhìn cô không lên tiếng.
"Vậy phiền anh giúp tôi trả lại câu này cho ông ta, nếu thực sự ép buộc chúng tôi, chúng tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì, lúc đó không biết ai sẽ là người mất mặt." Chung Thuỷ Linh lộ vẻ khiêu khích, hiểu biết của cô đối với sự vô liêm sỉ của Trương Tân Thành thực sự đạt cấp độ mới.
Giang Lương không nói chuyện, giao tài liệu trong tay cho Chung Thuỷ Linh, nói: "Bộ trưởng nhờ tôi đưa cho cô và Tô Cẩn Nghiêm. Bộ trưởng không có ý gì khác, chỉ là muốn bù đắp những lỗi lầm ngày trước gây ra, xem như tìm kiếm sự bình yên cho bản thân"
Chung Thuỷ Linh cười chế nhạo, cũng không vươn tay cầm lấy tập tài liệu trong tay anh ta, lạnh giọng nói: “Tại sao lỗi lầm ông ta phạm phải khi xưa bây giờ lương tâm bất an lại nghĩ đến Tô Cẩn Nghiêm, ông ta nghĩ Tô Cẩn Nghiêm là cái gì, công cụ đem lại bình yên cho ông ta sao?"
Sự hung hãn của Chung Thuỷ Linh khiến Giang Lương có chút không chống đỡ nổi, nhìn Chung Thuỷ Linh giơ tay nói: "Cô Chung đừng làm tôi khó xử, tôi chỉ là người đưa tin, hôm nay lời cần nói tôi đã nói, đồ vật cũng giao rồi, nên tôi sẽ không làm phiền cô nữa, hẹn lần sau gặp lại nếu có cơ hội.” Vừa nói, Giang Lương đặt tài liệu trong tay lên tủ giày trước cửa nhà cô, sau đó cười với Chung Thuỷ Linh rồi quay người đi về phía thang máy.
Chung Thuỷ Linh liếc anh một cái, không đợi anh đi xa, cũng không cầm lấy tài liệu trên tủ giày, xoay người đóng sầm cửa nhà.
Ngoài cổng Giang Lương nhìn cánh cửa đóng chặt, không tức giận mà cười tinh nghịch.
Đứng ở hành lang quay lưng về phía cửa ra vào một lúc, Chung Thuỷ Linh mới xoay người mở hé cửa, để chắc chắn rằng anh ta đã đi xa, sau đó mở cửa nhanh chóng lấy tài liệu đặt trên tủ giày, sau đó cũng đóng cửa với tốc độ tương tự.
Cô cầm tập tài liệu đứng sau cánh cửa một lúc, sau đó mới an tâm thả lỏng mình, mở tập tài liệu trên tay, lấy phần tài liệu bên trong ra, khi nhìn thấy trên văn bản có ghi tài liệu thuyên chuyển công tác, nhất thời nhíu mày có chút nghi hoặc.
Sau khi mở hồ sơ, Chung Thuỷ Linh nhìn thấy đó là tài liệu thuyên chuyển công tác liên quan đến Tô Cẩn Nghiêm, hơn nữa phía dưới tài liệu này đã được đóng dấu bộ quân sự, Tô Cẩn Nghiêm nên có mặt vào lúc đó, và thời gian triệu tập có vẻ là giữa tháng sau
Chung Thuỷ Linh cau mày có chút nghi hoặc, trên tài liệu ghi trực tiếp thăng cấp Tô Cẩn Nghiêm từ trung tá lên thiếu tướng, trong đó không hề ghi rõ lý do, chỉ nói chung chung là thành tích rất xuất sắc, ngay cả Chung Thuỷ Linh là người không hiểu rõ lĩnh vực này cũng cảm thấy phần tài liệu thuyên chuyển công tác này kì lạ. Thậm chí còn có chút nghi ngờ về việc Trương Tân Thành có được sự thuyên chuyển này như thế nào, theo lý mà nói ông ta là một bộ trưởng phụ trách kinh tế, hoàn toàn không có quyền can thiệp vào việc này. Ngay cả khi ông ta có bạn bè và mối quan hệ trong đó, việc thăng chức như vậy gần như là không thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...