Khi Chung Thủy Linh nhận được cuộc gọi từ Trương Tường Tường, cô đang có trò chuyện với Linda và Tiểu Đào trên mạng, tuy nhiên, khi nhớ lại việc Trương Tân Thành đến thăm ngày hôm qua, Chung Thủy Linh ban đầu vốn không muốn trả lời, nhưng sau khi nghĩ lại, có lẽ cô biết tại sao Trương Tường Tường lại gọi điện thoại đến.
Sau khi nhấc điện thoại, Trương Tường Tường bên kia trực tiếp hỏi: "Ba tôi ngày hôm qua đi gặp cô?"
Chung Thủy Linh cầm điện thoại, giọng điệu không tốt lắm: “Bây giờ cô mới phát hiện ra.” Cô nghĩ sau khi hai người hợp tác, ít nhất có thể nắm được hành tung của Trương Tân Thành, nhưng đột nhiên xuất hiện như ngày hôm qua, cô hoàn toàn không có cơ hội phòng bị.
“Trương Tân Thành vừa mới nói với tôi, tôi hai ngày nay ở nước ngoài.” Trương Tường Tường giải thích đơn giản, cô không ngờ ba mình lại hành động nhanh như vậy, lúc đầu, cô nghĩ rằng mình đã sắp xếp một bữa ăn này, ông ta ít nhất phải chột dạ vì mối quan hệ của ông ta với Tô Mỹ Dung và vì vợ chồng của họ đều quen biết nhau, nhưng dường như không có gì cả, ông ấy trắng trợn đến mức dường như không lo lắng về việc liệu bà ấy sẽ biết hay bà ấy sẽ cảm thấy thế nào.
Thực tế, Chung Thủy Linh cũng hiểu Trương Tường Tường xuất thân là một ngôi sao, bản thân cô ta không thể chủ động về thời gian, mọi thứ về Trương Tân Thành không thể nắm hết được, nghĩ đến đây giọng điệu của Chung Thủy Linh chậm lại một chút nói với Trương Tường Tường ở bên kia điện thoại: “Hôm qua ông ấy đã hỏi qua Cận Nghiêm, cũng đã sắp xếp một công việc hy vọng Cẩn Nghiêm có thể đến, cô có biết chuyện này không?"
Nghe những điều Chung Thủy Linh nói, Trương Tường Tường khịt mũi lạnh lùng nói: "Xem ra ông ấy rất muốn sửa đổi!"
Trương Tường Tường nói điều này, giọng nói và giọng điệu có hơi chua chát.
Chung Thủy Linh khinh thường nói: "Nếu thật sự muốn bồi thường, cũng không cần phải đợi hơn 30 năm."
Cô vẫn cảm thấy mong muốn cố chấp Trương Tân Thành nhất quyết thừa nhận anh trở lại lần này phải có mục đích khác, ông ta đã bỏ rơi Tô Cẩn Nghiêm khi đã biết đó là con mình, nên không thể nói bây giờ lương tâm ông ta đột nhiên quay về, muốn bồi thường cho mẹ con họ, ngoài ra nếu thực sự muốn bồi thường thì không phải như thế này, cách đền bù tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện và đừng làm phiền cuộc sống vốn đã yên bình của họ.
Do đó, theo quan điểm của Chung Thủy Linh, những hành vi này của Trương Tân Thành hoàn toàn không phải là sự đền bù, mà đó là sự quấy rối.
Nghe được những gì Chung Thủy Linh nói, Trương Tường Tường lạnh giọng hỏi: "Bởi vì cô nghĩ bây giờ ông ấy xuất hiện muộn quá, vậy nếu ông ấy quay lại sớm hơn một chút, thì có thể chấp nhận sao?"
Nghe vậy, Chung Thủy Linh nói: "Tôi không có nói như vậy, nếu cô cứ nhất định gọi cho tôi và nói những lời như thế này thì đừng bao giờ gọi cho tôi một lần nào nữa, nhưng đối với một người ba như Trương Tân Thành, đừng nói hiện tại ông ta quay trở về tìm Cẩn Nghiêm để bồi thường, cho dù là trước đây mười hay hai mươi năm trước, Cẩn Nghiêm cũng nhất định không nhận ông ta, ngay từ lúc ông ta chọn lựa rời đi, ông ta đã không còn đủ tư cách để làm cha, cuộc đời này ông ta sẽ không bao giờ còn cơ hội nào khác!”
Bất kể người khác nghĩ như thế nào, hành vi đó của Trương Tân Thành như là một bản án tử, ông ấy không bao giờ có cơ hội đứng lên để kháng cáo.
Có những sai lầm mà không phải chỉ cần nói vài lời thì có thể tha thứ được, vì ngay từ đầu ông ta đã lựa chọn như vậy vì lợi ích và tham vọng của mình nên ông ta đã nhận lấy hậu quả là Tô Cẩn Nghiêm không thể tha thứ cho ông ta, không thể trách người khác, mọi chuyện đều do chính bản thân ông ta tự mình tự chuốc lấy.
Thật ra nếu ở một vị trí khác, Trương Tường Tường sẽ có chút ngưỡng mộ Chung Thủy Linh, nếu Trương Tân Thành không phải là ba cô, cô sẽ không cho rằng câu nói của Chung Thủy Linh là có gì sai, nhưng với mối quan hệ này, dù có ngưỡng mộ đến mấy cô cũng không thể đồng tình, cô hỏi: "Tôi nên nói gì đây, thái độ của anh ấy là từ chối sao?"
Trương Tường Tường hỏi như vậy, Chung Thủy Linh nói: “Cô Trương, cô đã nói không thể chấp nhận một người đột nhiên đến và nói anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ của mình, vậy thì nếu là cô, cô nghĩ anh ấy có thể chấp nhận người cha ruột như thế này?" Đây là sự thật, những gì cô đang chối bỏ cũng là những thứ Tô Cẩn Nghiêm đang kháng cự.
Trương Tường Tường không nói gì thêm, im lặng một lúc qua điện thoại, sau đó nói: “Tôi biết, tôi sẽ nói chuyện thêm với ba tôi, và tôi sẽ gọi lại cho cô sau.”
Nhìn thấy cô sắp cúp máy, Chung Thủy Linh vội nói: “Chờ một chút."
“Còn có vấn đề gì?” Giọng nói của Trương Tường Tường lạnh hơn, cô đã không còn thể hiện sự nhiệt tình và hòa nhã với sự tiếp cận của Chung Thủy Linh.
"Tôi cho rằng lần này ba cô trở về để nhận lại Tô Cẩn Nghiêm không đơn giản. Tôi nghĩ nếu có thể, cô trước tiên nên tìm hiểu mục đích của ông ấy là gì."
Chỉ khi làm rõ mục đích của Trương Tân Thành, thì mới biết được tại sao ông ấy hanh động như vậy.
Đối với những lời nói của Chung Thủy Linh, Trương Tường Tường im lặng một lúc lâu, sau đó tùy tiện đáp lại rồi cúp điện thoại.
Bỏ điện thoại xuống, Chung Thủy Linh dựa vào ghế suy nghĩ một lúc, ngoài việc quan tâm đến động cơ của Trương Tân Thành, cô cũng không hiểu rõ Giang Lương, người bên cạnh Trương Tân Thành đang đóng vai trò gì.
Trong lúc Chung Thủy Linh còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cô nghi hoặc bước ra khỏi phòng, đang nghĩ xem người bên ngoài là ai, liền nghe thấy tiếng của Chung Giang Tuyên: “Chung Thủy Linh, mau mở cửa!”
Nghe thấy tiếng của anh trai, Chung Thủy Linh duỗi tay vội vàng mở cửa, Chung Giang Tuyên từ ngoài bước vào với vẻ mặt chán nản, giày cũng không thay, vẻ mặt hơi không vui ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách!
Chung Thủy Linh cũng không thèm quan tâm đến anh, dù sao từ nhỏ đã quen với bộ dạng này của anh rồi, cô chỉ quan tâm đến lý do tại sao, Tô Cẩn Nghiêm cùng ra ngoài nhưng không cùng quay trở lại.
Nhìn ra phía cửa một hồi, Chung Thủy Linh quay lại phòng khách, hỏi Chung Giang Tuyên đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt không vui: “Chung Giang Tuyên, Cẩn Nhiêm đâu, hai người các anh không phải là cùng nhau ra ngoai hay sao? Sao không cùng nhau trở về?"
Nghe câu cô hỏi, Chung Giang Tuyên mới nhận ra rằng bản thân vừa lái xe về nhà, vậy mà đã quên mất rằng Tô Cẩn Nghiêm vẫn còn đang ở bệnh viện, trên đường đi, anh chỉ mãi suy nghĩ về việc Dương Diệp Châu nói đã có người mình thích, anh đã rất tức giận, nên không để tâm đến việc Tô Cẩn Nghiêm chưa quay về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...