Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói xong, Chung Thuỷ Linh mới biết thì ra sau khi ăn tối với Trương Tân Thành ở Giang Thành, vì Trương Tân Thành nhắc đến quan hệ của Tô Mỹ Dung nên Tô Cẩn Nghiêm đã điều tra thông tin về ông ta, phát hiện năm đó ông ta cũng từ Giang Thành tới Hải Thịnh. Mặc dù không điều tra ra bất cứ thông tin gì liên quan đến Tô Mỹ Dung, nhưng anh đã điều tra được họ tốt nghiệp cùng một trường, chỉ là ông ta chưa tốt nghiệp đã đến Hải Thịnh, còn Tô Mỹ Dung cũng bỏ học sau khi ông rời đi không lâu.
Việc điều tra như vậy khiến Tô Cẩn Nghiêm nghi ngờ Trương Tân Thành chính là ba ruột mình, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của anh. Mãi sau này cho đến tuần trước, Trương Tân Thành chủ động đi tìm và tự thú nhận rằng ông ta chính là ba anh, khi còn đi học cũng từng qua lại yêu đương với Tô Mỹ Dung.
Mà cũng chính buổi gặp mặt trưa hôm ấy, những lời Trương Tân Thành nói đã khiến Tô Cẩn Nghiêm mất hồn mất vía, không tập trung mà ngã từ lầu ba xuống trong quá trình tập luyện.
Hơn nữa cũng vì nghe Tô Cẩn Nghiêm nói vậy, Chung Thuỷ Linh mới nhận ra rằng thực ra năm đó sở dĩ Tô Cẩn Nghiêm biết sự thật này cũng chỉ là một sự tình cờ. Hôm đó, anh trở về khá sớm, vốn chỉ định vào phòng sách tìm một quyển sách để đọc nhưng không ngờ vừa đến cửa phòng sách lại nghe thấy ba đang nói với chị cả về chuyện của mình, lúc ấy anh mới vô tình biết được thân thế mình.
Hoá ra nguyên nhân khiến anh hiếm khi quay về suốt nhiều năm như vậy là vì đôi khi anh không biết phải đối mặt với ánh mắt đó của Tô Mỹ Dung nhìn mình thế nào, nguyên nhân nữa là anh không muốn vì mình mà phá hỏng cuộc sống hiện tại của bà.
Cũng chính vì vậy anh mới thường cảm thấy cô đơn không có nhà, anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ như thế suốt đời, sau khi quen với cô đơn, anh đã quen với cuộc sống một mình, đi xem mắt chẳng qua cũng chỉ để đối phó với gia đình. Anh chưa bao giờ nghiêm túc suy xét, anh thừa nhận một phần nguyên nhân cũng là vì gia đình nên anh không tin vào tình cảm và hôn nhân, nhưng cho đến khi gặp Chung Thuỷ Linh, sự nhiệt tình và tích cực của cô đã thắp lên ngọn lửa trong lòng anh. Lần đầu tiên anh ngày nhớ đêm mong một người phụ nữ, lần đầu tiên anh muốn kết hôn với một người phụ nữ, muốn được cùng cô chung sống những ngày tháng sau này. Lần đầu tiên anh được trải nghiệm cảm giác tốt đẹp khi yêu một người, và cũng là lần đầu tiên cảm thấy được yêu là điều hạnh phúc hơn cả, lần đầu tiên cảm thấy có một người chờ mình ở phương xa là cảm giác hạnh phúc biết bao, cũng là lần đầu tiên cố gắng về sớm vì người ấy, dù mệt mỏi cũng là một điều tuyệt đẹp.
Chung Thuỷ Linh rất vui vì mình có thể mang lại cho anh cảm giác này, nhưng đồng thời cũng đau lòng cho những gì anh phải trải qua trong những năm qua.
Ra khỏi vòng tay anh, Chung Thuỷ Linh nhìn vào đôi mắt anh rồi kiên định nói: “Em sẽ không để anh cảm thấy cô đơn nữa, em sẽ cho anh gia đình mà anh muốn, anh không còn phải lo lắng khi mình về sẽ phải đối mặt với một căn phòng tối om, không có ngọn đèn nào để lại cho anh nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, anh tin những điều cô nói đều là thật, cũng tin rằng cô nói được làm được, thật ra anh cũng không cảm thấy mười mấy năm nay mình đáng thương thế nào, nhưng nếu vì vậy mà gặp được cô thì thực sự là một điều may mắn đối với anh.
Nghĩ đến đây, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười nhìn vào mắt cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng cảm động nói: “Thuỷ Linh, cảm ơn em, gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.”
Chung Thuỷ Linh mỉm cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên đôi tay đang vuốt ve mặt mình của anh, cô nghiêng đầu khẽ tựa vào lòng bàn tay anh, Chung Thuỷ Linh nhỏ giọng nói: “Có thể gặp được anh cũng là may mắn lớn nhất cuộc đời này của em.”
Ai nói là không phải? Sự ân cần, dịu dàng của anh dành cho cô, sự quan tâm và chăm sóc của anh khiến cô sẵn lòng khiến bản thân trở thành cô gái nhỏ trước mặt anh. Anh khiến cô hiểu rằng tình yêu không chỉ đơn giản chỉ là hai người ở bên nhau, mà đó là sự hy sinh và nhường nhịn hai bên dành cho nhau.
Sau khi nói hết ra, Chung Thuỷ Linh và Tô Cẩn Nghiêm đều ăn ý, quyết định không nói chuyện này cho Tô Cẩn Nghiêm và ông cụ ở nhà, không muốn làm xáo trộn cuộc sống bình yên hiện tại của họ.
Ngoài ra, dưới sự truy hỏi của Chung Thuỷ Linh, Tô Cẩn Nghiêm mới nói, thì ra Trương Tân Thành định thông qua Lâm Hùng để điều Tô Cẩn Nghiêm tới khu quân đội bên phía Hải Thịnh, nghe nói ông đã dàn xế hết mọi mối quan hệ ở đó, chỉ cần Tô Cẩn Nghiêm đồng ý qua đó thì sẽ đề bạt anh lên vị trí cao hơn nữa.
Thực ra, sau khi bình tĩnh và suy nghĩ lại, Chung Thuỷ Linh hơi nghi ngờ động cơ của Trương Tân Thành, không hiểu vì sao sau hơn ba mươi năm ông ta mới quay lại tìm, nhận lại người con trai này, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nghĩ như vậy, Chung Thuỷ Linh nhìn Tô Cẩn Nghiêm hỏi: “Cẩn Nghiêm, anh nói xem vì sao Trương Tân Thành lại làm vậy, bao nhiêu năm trôi qua rồi, bây giờ tự dưng ông ta lại muốn nhận lại anh, anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, thật ra anh đã nghĩ về vấn đề này từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn chưa có câu trả lời. Nếu nói Trương Tân Thành muốn lợi dụng anh, thì với thế lực và hoàn cảnh gia đình hiện nay của ông ta hoàn toàn không cần phải vậy, nhưng nếu nói ông ta chỉ đơn thuần là muốn nhận lại con trai thì cũng có vẻ không hợp lý. Anh luôn cảm thấy một người năm đó sau khi biết chuyện mà trực tiếp bỏ đi, không thể chỉ đơn giản là muốn nhận con trai lại là nhận.
Thấy Tô Cẩn Nghiêm cau mày còn đang suy nghĩ, Chung Thuỷ Linh đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày anh, cô mỉm cười với anh làm dịu bầu không khí trong phòng: “Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này nữa, mặc kệ ông ta quay lại vì điều gì thì bây giờ cũng chẳng liên quan đến chúng ta.”
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Ừ, dù ông ấy thế nào thì ông ấy là ông ấy, anh là anh, nếu anh đã họ Tô thì đời này anh vẫn mang họ Tô, không bao giờ thay đổi!”
Chung Thuỷ Linh dựa vào lòng anh, gật đầu, thật ra dù anh lựa chọn làm gì thì cô đều sẽ ủng hộ anh.
Sau khi hai người nói chuyện xong thì dường như trái tim của cả hai cũng sát gần nhau hơn, tình cảm giữa hai người dường như cũng trở nên bền chặt hơn sau sự việc này.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Chung Giang Tuyên đã tới, nhân tiện mang đồ ăn sáng cho hai người. Lúc ngồi ăn sáng, thi thoảng Chung Giang Tuyên lại nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám, Chung Thuỷ Linh nhìn thấy mà có chút khó chịu, cô bèn nói: “Chung Giang Tuyên, anh làm gì vậy, sao cứ nhìn chằm chằm người đàn ông của em thế?”
Chung Giang Tuyên suýt nữa thì phụt ngụm sữa đậu nành ra, sau khi nuốt xuống, anh ấy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chung Thuỷ Linh thì nói: “Chung Thuỷ Linh, em đừng nói linh tinh, người khác nghe thấy lại tưởng anh thích đàn ông thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...