Chung Thủy Linh tựa vào người anh, thật ra hiện giờ cô cũng không phản đối việc sinh con, cũng không nghĩ đến chuyện mình còn trẻ muốn chờ vài năm nữa hay là thế nào cả.
Cô nhận ra rằng nếu bản thân thực sự yêu một ai đó, thì sẽ vô thức thay đổi vì người ấy, cho dù là tính cách hay là điều gì khác, có thể ngay cả chính mình cũng không biết nhưng thực ra đã có rất nhiều điều đã thay đổi không giống trước kia nữa.
Tình yêu có lẽ chính là một quá trình khiến người ta dần dần thay đổi không còn là chính mình nữa, đương nhiên đây cũng là điều tốt đẹp nhất trong tình yêu, nó sẽ khiến người ta tình nguyện trả giá mà không suy tính gì, bằng lòng thay đổi bản thân mà không cần người khác phải dùng nhiều lời khuyên bảo, tất cả đều tự nhiên như vậy, không có cảm giác không tốt nào.
Thấy cô không nói gì, Tô Cẩn Nghiêm cho rằng cô không muốn, nên giọng anh hơi mất mát: "Em vẫn chưa muốn đúng không?" Nếu như cô không muốn, thật ra anh cũng không định ép buộc cô, hơn nữa chuyện này vốn dĩ nên thuận theo tự nhiên, cho dù là hiện giờ anh có muốn đi chăng nữa thì cũng không nhất định sẽ có ngay được. Chẳng qua là vừa rồi khi ở nhà anh Phan trông thấy cảnh ba người nhà họ khiến anh hơi hâm mộ nên mới nói với cô như vậy thôi.
Biết anh đã hiểu lầm mình, Chung Thủy Linh quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Ai bảo em không muốn hả?" Thật ra vừa rồi khi ở nhà Lý Huệ Hồng, chị Hồng đã hỏi cô lúc nào sinh con, thì cô đã có ý định ấy rồi. Thực tế chị Hồng còn nói với cô, Cẩn Nghiêm đã ba mươi ba rồi, bây giờ có con cũng không phải là sớm nữa. Mặc dù cô mới hai mươi sáu, vẫn còn trẻ, nhưng mà cô không thể ích kỷ chỉ vì ham muốn riêng của bản thân như vậy, hơn nữa nhìn đứa bé nhà chị Hồng, cái dáng vẻ nghịch ngợm như ông cụ non khiến cô thật sự rất thích, cũng rất mong chờ muốn biết con của mình và Tô Cẩn Nghiêm sẽ là một đứa bé trông thế nào!
Thấy cô nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm ngây ra một lúc sau đó mới phản ứng lại, vẻ mặt anh đầy kinh ngạc và vui mừng nhìn cô nói: "Cho nên em cũng muốn có con đúng không?" Cho nên cô cũng giống anh, cũng muốn có một đứa bé của hai người, cho dù đứa bé ấy giống anh hay là giống cô, bất kể giống ai cũng đều tốt cả!
Chung Thủy Linh gật đầu, thấy anh vui vẻ giống như một đứa bé cô cũng không nhịn được cười theo. Cho dù quyết định sinh con vào lúc này là quyết định quá sớm hay là quá vội vàng, nhưng mà chỉ cần thấy anh vui vẻ như vậy, Chung Thủy Linh cảm thấy quyết định này của mình không sai!
Tô Cẩn Nghiêm ôm lấy cô rồi hung hăng hôn một cái, anh vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, chúng ta sắp được làm ba làm mẹ rồi!"
Nghe thấy anh nói như vậy, Chung Thủy Linh thật sự có chút dở khóc dở cười, cô nhìn anh nói: "Nói hươu nói vượn cái gì thế? Còn chưa có thai đâu anh làm ba mẹ được à?"
Mọi người đều nói khi yêu vào chỉ số thông minh của đàn ông sẽ tụt dốc không phanh, trong mắt của Chung Thủy Linh thì khi vợ chồng muốn có con chỉ số thông minh cũng không được cao cho lắm.
Tô Cẩn Nghiêm cười ngây ngô, anh nói không thèm để ý gì: "Sắp có ngay thôi!"
Chung Thủy Linh hoàn toàn không có cách nào với anh cả, có điều thấy anh vui vẻ như vậy cô cũng rất mừng. Trong lòng cô cũng mong mình có thể mang thai sớm một chút, rất muốn biết khi anh biết tin cô mang thai thì sẽ có biểu cảm gì, sẽ vui vẻ đến mức nào?
Trong lúc Chung Thủy Linh đang nghĩ như vậy, thì đột nhiên Tô Cẩn Nghiêm xoay người đặt cô xuống dưới người mình, rồi nhìn Chung Thủy Linh nở một nụ cười xấu xa.
Chung Thủy Linh có dự cảm không tốt lắm, cô nhìn anh nói: "Chuyện đó, hôm nay em hơi mệt!" Trời ơi... Bọn họ vừa làm một lần rồi, cô vừa mới chết đi sống lại, bây giờ lại muốn cô thêm một lần nữa, thật sự còn có... thiên lý hay không!
Tô Cẩn Nghiêm cười xấu xa nhìn cô nói: "Không sao đâu, em không cần làm gì cả, cứ để anh làm!"
Chung Thủy Linh đột nhiên cảm thấy rất muốn đạp bay người đang ở bên trên mình xuống đất, cái gã này cậy mình sức khỏe tốt cũng không thể bắt nạt cô như vậy chứ!
Có điều sau khi suy nghĩ một chút, Chung Thủy Linh biết mình không thể làm gì anh được, có khỏe mạnh hơn nữa cũng không dám khoe khoang trước mặt trung đội trưởng của đại đội đặc biệt, cô cười nịnh nọt: "Chúng ta thương lượng một chút nhé, để ngày mai, ngày mai có được không?"
Tô Cẩn Nghiêm không cần suy nghĩ đã trực tiếp lắc đầu, anh nhìn cô nói: "Không được, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ để sớm có cục cưng!"
Lúc này đầu óc Tô Cẩn Nghiêm đã không bình thường được nữa rồi, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng có một đứa con, tốt nhất là con gái giống như cô, đôi mắt to tròn và cái miệng nho nhỏ, đến lúc đó cô đứng bên cạnh anh, trong tay anh thì ôm một con nhóc giống với cô, chỉ cần đơn giản như vậy thôi, đến lúc đó dù có nói anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này anh cũng cảm thấy không quá đáng.
Thấy không thương lượng được, Chung Thủy Linh giả vờ đáng thương: "Nhưng mà, vừa rồi người ta bị anh làm cho chân vẫn còn đang run rẩy đây này..."
Nghe thấy thế, dường như Tô Cẩn Nghiêm suy nghĩ lại một chút, đúng lúc Chung Thủy Linh cho rằng chiêu này của cô đã thành công, thì đột nhiên Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ra xoa xoa bắp đùi cô nói: "Không sao cả, anh xoa bóp cho em trước, sau đó lát nữa anh sẽ nhẹ nhàng một chút là được!"
Chung Thủy Linh thật sự dở khóc dở cười, cô nhìn anh buồn cười nói: "Có sốt ruột thì cũng không cần phải vội vàng như vậy chứ?"
Tô Cẩn Nghiêm cúi người xuống hôn một cái lên môi cô, rồi nói: "Không sao, có thể tăng tỷ lệ trúng thưởng." Nói xong anh bắt đầu động tay động chân.
Sau đó, trước khi Chung Thủy Linh chìm vào giấc ngủ, cô thầm nghĩ, Tô Cẩn Nghiêm này chắc chắn là người thuộc phái hành động, hơn nữa còn là loại người hành động vô cùng nhanh chóng.
Ngược lại, Tô Cẩn Nghiêm lại rất thỏa mãn, nhất là khi trông thấy người bên cạnh bị mình làm cho mệt mỏi đến mức mí mắt cũng không hé ra nổi trong lòng anh càng vui sướng và thỏa mãn hơn.
Sau đó anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để tắm rửa lần nữa, rồi quay lại giường vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc ấy đột nhiên anh lại nghe thấy giọng nói nỉ non trong lòng mình: "Đừng mà, không muốn, mệt mỏi quá..."
Tô Cẩn Nghiêm sững sờ một lát, ban đầu anh vẫn chưa nhận ra câu nói mệt mỏi quá trong miệng cô là có ý gì, nhưng đột nhiên thấy cô dùng sức khẽ đẩy ngực mình ra, rồi khẽ phàn nàn nói tiếp: "Chân, chân run rẩy cả rồi..."
Lúc này Tô Cẩn Nghiêm đã hiểu được, anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô có chút dở khóc dở cười, lại có chút đau lòng cho cô.
Anh đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô rồi nói nhỏ vào tai cô: "Được rồi, yên tâm ngủ đi, anh không giày vò em nữa..."
Dường như Chung Thủy Linh đã nghe thấy lời anh nói, sau đó đúng là đã ngủ rất yên ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...