Quân Nhân Tại Thượng

Chung Thủy Linh bị anh hôn như vậy, cô có thể cảm nhận được rõ ràng mùi rượu trong hơi thở của anh.

Cũng không biết là do mùi rượu trên người anh khiến cô có cảm giác mơ màng say mê, hay là vì nụ khôn của anh làm say lòng người khác, muốn người ta đắm chìm vào nụ hôn ấy.

Bị anh trêu chọc như vậy, cả người Chung Thủy Linh đều hơi nóng bức, cô cảm nhận được ý thức của mình dần dần trở nên mơ màng, tay anh lướt đến đâu giống như châm lửa lên trên người cô đến đó. Khi Chung Thủy Linh cảm thấy một tia ý thức cuối cùng của mình sắp mất đi, thì cô nghe thấy anh khẽ thì thầm bên tai mình: "Thủy Linh, chúng ta cố gắng sinh một đứa bé đi!"

Chung Thủy Linh mơ mơ màng màng gật đầu rồi vòng tay ôm lấy cổ anh.

Nhìn người đang nằm dưới thân mình đang mang vẻ mặt mơ màng, Tô Cẩn Nghiêm hơi buồn cười, lúc này thật sự anh cũng không xác định được là cô nhóc có nghe được mấy lời anh vừa thì thầm bên tai cô không.

Sau khi kết thúc Tô Cẩn Nghiêm mới đứng dậy đi vào phòng tắm để tẩy rửa mùi rượu nồng nặc và mồ hôi trên người mình.

Chung Thủy Linh cảm giác như mình vừa chết đi sống lại, cả người cô không còn chút sức lực nào cả, nằm yên trên giường. Nhất là đôi chân kia của cô vẫn còn đang run rẩy không ngừng.


Cô vươn tay ra muốn lấy điện thoại, nhưng lúc này mới nhận ra, vừa rồi mình được Tô Cẩn Nghiêm bế vào phòng ngủ, còn túi xách của cô vẫn đang ở ngoài phòng khách căn bản chưa cầm vào.

Chung Thủy Linh khẽ thở dài, cô muốn đi ra ngoài lấy điện thoại, nhưng mà lúc này cả người lại mệt mỏi rã rời, tay chân còn hơi run rẩy căn bản không muốn cử động chút nào, cho dù khoảng cách từ đây ra chỗ điện thoại chỉ rất ngắn mà thôi!

Tô Cẩn Nghiêm tắm rửa xong thì đi thẳng ra ngoài không mặc gì cả, trên mái tóc anh vẫn còn nhỏ vài giọt nước vì vừa tắm rửa xong, anh thản nhiên đi đến gần Chung Thủy Linh.

Mặc dù vừa rồi hai người đã thân mật cùng nhau, trước đó cũng từng làm nhiều chuyện cấm thiếu nhi coi, nhưng khi thấy anh tùy tiện đi ra ngoài không hề kiêng kị gì như vậy, khuôn mặt của Chung Thủy Linh vẫn đỏ lên, sau đó cô quay mặt sang một bên đưa lưng về phía anh, chỉ thiếu chút nữa là hét lên: "Anh, sao anh không mặc quần áo vào!"

"Vừa rồi vào phòng tắm quên mang theo." Tô Cẩn Nghiêm cười ngây ngô trả lời, sau đó quay người tùy tiện lấy vài món đồ trong tủ quần áo ra mặc vào. Khi trông thấy cô vẫn còn quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mình, Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy cô nhóc này đúng là đáng yêu đến mức khiến người ta muốn trêu chọc cô, anh cố ý nói: "Sao thế? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy, sao vẫn xấu hổ như vậy?"

Chung Thủy Linh không đáp lời, cô cảm thấy lúc này mình xấu hổ đến mức mặt nóng lên có thể rán được cả trứng rồi, đảm bảo rán rất nhanh chín!

Thấy cô vẫn chưa quay đầu lại, Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nói: "Được rồi, đã mặc xong rồi, quay mặt lại nào." Vừa nói anh vừa cầm lấy chiếc khăn lông lau mái tóc vẫn còn đang ướt sũng của mình.

Nghe thấy vậy Chung Thủy Linh mới quay đầu lại, cô còn cẩn thận liếc về phía anh một cái, sau khi xác định anh đã mặc quần áo rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Cẩn Nghiêm bị dáng vẻ cẩn thận này của cô chọc cười, anh lắc đầu có chút bất đắc dĩ: "Đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, vẫn chưa quen à?"

Nghe anh nói vậy, Chung Thủy Linh bướng bỉnh khẽ hừ một tiếng: "Hừ." Sau đó quay đầu sang một bên.

Tô Cẩn Nghiêm cười, anh ném khăn lông trên tay mình sang bên cạnh sau đó lên giường, ôm chặt lấy cô kéo cô vào trong ngực mình, rồi cố ý nói: "Vẫn còn kiêu." Lúc nói chuyện anh cố tình hôn hít lên cổ cô, hai tay cũng không nhàn rỗi, nó đang không ngừng xoa quanh eo nhỏ của cô.


Chung Thủy Linh có nhiều lông buồn, cô vừa cười không ngừng vừa xin tha: "Được rồi, được rồi, không chơi nữa, buồn chết em mất!"

Vốn dĩ Tô Cẩn Nghiêm cũng chỉ định trêu cô một chút thôi, nên anh không tiếp tục nữa, mà nhẹ nhàng ôm lấy cô năm trên giường, vẻ mặt rất thỏa mãn và hạnh phúc.

Chung Thủy Linh gối đầu lên vai anh, cả người thả lỏng dựa vào người anh.

Trong giây phút ấy cả hai đều không nói chuyện, chỉ yên lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp tốt đẹp lúc này.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên Tô Cẩn Nghiêm mở miệng nói: "Thủy Linh, vừa rồi anh nói với em điều gì em còn nhớ không?"

Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, sau đó quay đầu nghi ngờ hỏi anh: "Anh đã nói gì?"

Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhéo mũi cô một cái: "Đúng là đã quên hết sạch rồi."

Chung Thủy Linh nhăn mũi với anh, sau đó khẽ phàn nàn: "Ai bảo vừa rồi anh trêu chọc em như vậy, sao em nhớ được chứ." Đúng là cô có nhớ Tô Cẩn Nghiêm đã nói gì đó bên tai cô, nhưng mà lúc ấy cô đâu suy nghĩ gì được nữa, cho dù là có nghe được, thì sau một trận mây mưa như vậy đã quên sạch sẽ rồi.


Tô Cẩn Nghiêm xin lỗi cô bằng kiểu rất hài hước: "Hì hì, là do anh không tốt, anh xin lỗi."

Chung Thủy Linh kiêu ngạo quay mặt đi, có điều trên khóe môi vẫn mang theo nụ cười không thể che giấu được.

Tô Cẩn Nghiêm ôm lấy cô, điều chỉnh một chút để cô nằm thoải mái trong ngực mình, rồi gác cằm lên gần tai cô nói: "Thủy Linh, chúng ta sinh một đứa bé đi."

Nghe thấy thế, Chung Thủy Linh mới nhớ ra, đúng là trước đó khi cô gần mất "Lý trí" và "Ý thức" thì anh đã nói qua điều này.

Tô Cẩn Nghiêm ôm cô, khẽ cười nói: "Nói thật khi nhìn thấy nhà của anh Phan, anh rất hâm mộ. Một nhà ba người, cho dù ra ngoài chơi hay ăn cơm ở nhà đều rất ấm áp." Thật ra trước lúc anh gặp được Chung Thủy Linh, anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ lập gia đình với một cô gái thế nào, sống cạnh nhà anh Phan, thi thoảng sang đó ăn chực cơm bao nhiêu năm như vậy, nhìn đứa trẻ nhà bọn họ dần dần lớn lên, dần dần trở nên tinh quái khiến người ta không quản nổi, lúc ấy thật sự anh chưa từng hâm mộ cảnh ấy.

Trước đây anh Phan ba lần bốn lượt muốn giới thiệu đối tượng cho anh cũng từng nói, cảm giác một gia đình có thêm một đứa trẻ nữa tuyệt vời biết bao nhiêu, nhưng thật sự anh vẫn không để ý chút nào, lúc ấy anh còn cảm thấy sống một mình chẳng có gì là không tốt cả, nhưng mà bây giờ đột nhiên anh lại có cảm giác khác. Từ khi có cô bên cạnh, đôi khi trông thấy đứa nhóc kia nhà anh Phan anh không khỏi nghĩ đến nếu như mình và Thủy Linh có con thì sẽ thế nào, thậm chí còn nghĩ đứa bé sẽ giống ai nhiều hơn, nghĩ như vậy trong lòng anh cũng sinh ra sự mong đợi, ban đầu anh không thèm để ý, nhưng lúc này anh lại vô cùng muốn tự mình trải nghiệm những điều mà anh Phan từng nói, cho dù là phải tắm rửa thay tã cho con cũng được, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh ấy, thì dường như trong lòng anh đều kích động và mong chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui