Chung Thủy Linh không ngạc nhiên khi Trương Tường Tường đồng ý, giống như suy đoán của cô, lời nói của Trương Tường Tường và mục đích thực tế của cô ta là như nhau, không nói đến xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng chỉ cần mục đích giống nhau thì không có lý do gì để không hợp tác.
Mặc khác, về việc Trương Tường Tường nói về vấn đề hợp tác phim điện ảnh cùng đạo diễn Phùng, cô ta cũng thể hiện sự thành tâm, chuyện này để cho bên Linda liên hệ với cô ta, làm rõ ràng ra như vậy, sau này hợp tác sẽ càng thuận tiện hơn.
Buổi trưa, Tô Cẩn Nghiêm trở về từ khoảng 12 giờ, khi anh trở lại, anh đã thuận tiện làm thủ tục trả phòng cho cô luôn, đưa cô đi ăn cơm, sau đó lái xe đưa cô về một chúng cư kiểu cũ.
Phòng ở này anh đã thuê từ trước, nhưng vì có đặc huấn đột xuất nên vẫn chưa kịp tới lấy chìa khóa, ngày hôm qua trở về đã đến tìm cô luôn, cũng không có thời gian đưa cô đến bên này xem trước.
Chung Thủy Linh đi từ bên ngoài vào, cô tò mò đánh giá căn nhà nhỏ, thực ra nó cũng lớn bằng căn hộ của cô ở Giang Thành, có một phòng ngủ, phòng khách và có thêm phòng bếp, nhưng căn phòng này lớn hơn căn phòng ở Giang Thành một chút, ngoài bàn trang điểm và chiếc giường ra, còn có một chiếc bàn tròn không quá lớn cũng không quá nhỏ, có thể làm bàn làm việc cho cô sau này.
Nhìn từ trong phòng ra ngoài phòng một lần, Chung Thủy Linh hơi tò mò, cô hỏi Tô Cẩn Nghiêm: "Anh tìm được chỗ này từ khi nào vậy, không phải hôm qua mới nhắc đến sao?"
Tô Cẩn Nghiêm cười, nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của cô: "Em đã đến đây rồi, sao anh có thể để em ở nhà khách mãi được."
Nghe anh nói vậy, Chung Thủy Linh hơi mỉm cười, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời, thật ra sáng này cô còn định dành thời gian hai ngày đi tìm phòng ở, dù sao cũng không thể ở lại nhà khách mãi được, khá bất tiện, cũng không thích hợp.
Nhìn thấy nhà ở, Chung Thủy Linh đột nhiên có cảm giác mình có gia đình ở bên cạnh, tâm trạng sung sướng hưng phấn khó nói thành lời.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, thấy khuôn mặt đầy ý cười của cô thì hỏi: "Thế nào, có thích không? Hay là muốn anh đổi cho em phòng khác?"
Nghe anh nói muốn đổi nơi khác, Chung Thủy Linh vội quay đầu từ chối: "Thích thích, không cần đổi chỗ khác đâu, nơi này rất tốt!" Quan trọng là nơi này cách doanh trại bộ đội bọn anh không xa, đến lúc đó bọn họ đi lại cũng tiện hơn, không có nơi nào thích hợp hơn nơi này cả.
Thấy cô thích, Tô Cẩn Nghiêm cũng yên tâm, anh thở phào một hơi, ôm lấy cô từ phía sau: "Được rồi, vậy quyết định là chỗ này, sau này chúng ta sẽ ở đây, nơi này chính là gia đình nhỏ của chính ta."
Chung Thủy Linh nghiêng đầu, dựa vào trong ngực anh vui vẻ gật đầu, thật ra cô cũng không có yêu cầu cao đối với vật chất, có thể ở cùng anh thì cô đều không có ý kiến, huống chi anh còn rất dụng tâm, nơi này cũng rất tốt, cô rất thích.
Hai người ôm nhau một lúc như vậy, lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới buông cô ra, nâng tay xem thời gian, buổi chiều trong quân ngũ còn có chuyện, lúc này anh phải quay lại doanh trại rồi.
Thấy anh nhìn đồng hồ, Chung Thủy Linh hỏi: "Phải về doanh trại ạ?"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, sờ mặt cô: "Buổi tối có muốn theo anh đến chỗ anh Phan ăn cơm không?"
Nói đến lão Phan, Chung Thủy Linh nhớ tới lúc trước Lý Huệ Hồng đã tiếp đãi mình, còn tặng đồ ăn cho mình nữa, cô nghĩ giây lát rồi nói: "Đi chứ, lần trước chị Hồng đến đây thăm em, em cũng muốn cảm ơn chị ấy."
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, sờ soạng đầu cô: "Ừ, vậy em ở nhà chờ anh, chờ anh quay lại đưa em đến đó ăn cơm, chị Hồng nấu cơm không tồi, khả năng nấu nướng của anh phần lớn là học tập chị ấy đấy."
"Thật vậy ạ?" Vẻ mặt Chung Thủy Linh đầy chờ mong, gật đầu nói: "Anh mau đi đi, em chờ anh trở về!"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, ghé lại hôn lên khóe miệng cô, sau đó mới xoay người đi ra khỏi nhà, chuẩn bị quay lại doanh trại.
Sau khi Tô Cẩn Nghiêm rời đi, Chung Thủy Linh nghiêm túc nhìn lại căn nhà nhỏ hiện tại đã là tổ ấm của bọn bọ, tâm trạng cô rất tốt.
Bởi vì căn bản không cần phải mua sắm thêm đồ nội thất gì cả nên Chung Thủy Linh chỉ mang ít đồ đến đây, việc duy nhất cần làm là lấy quần áo trong va ly ra treo vào ngăn tủ.
Đơn giản đến mức không có cảm giác chuyển nhà mà giống như đổi khách sạn, không cần lo lắng mua sắm gì cả.
Tuy nhiên khi Chung Thủy Linh sắp xếp đồ đạc gần xong cả rồi, nghĩ tới chuyện đến tối phải đi đến nhà anh Phan ăn cơm cùng Tô Cẩn Nghiêm, cô cảm thấy đi đến tay không có vẻ không có thành ý, bèn dự định đi xuống dưới lầu, xem gần đây có siêu thị linh tinh gì có thể mua được món quà tử tế để buổi tối mang đi không, cũng không thể để mình hai tay trống trơn đi qua được.
Nhưng quả thật là Chung Thủy Linh không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cô không rõ ràng lắm chuyện nên mang theo cái gì khi đến nhà người khác ăn cơm.
Đẩy xe hàng, Chung Thủy Linh đang xem xét các mặt hàng khác nhau trên kệ để đồ, suy nghĩ xem nên mua cái gì thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng hét thất thanh.
"A, không ổn, có người bị ngất!"
Nghe vậy, mọi người xung quanh đền nhìn qua bên đó, Chung Thủy Linh cũng không khỏi tò mò đi qua đó nhìn, chỉ thấy một bà cụ nằm trên mặt đất, một bé gái đang khóc bên cạnh, có lẽ là bị dọa sợ rồi.
Có người vội vàng gọi 115, còn có một số nhân viên siêu thị chạy đến, nhưng ngoài bé gái kia thì bên cạnh bà cụ không còn người thân nào khác, cô bé sợ tới mức khóc nấc lên, muốn hỏi tin tức hữu dụng như số điện thoại cũng không được.
Đang lúc mọi người sôi nổi nghị luận thì độ nhiên có một người chạy qua bên người Chung Thủy Linh đi tới chỗ bà cụ, nói với nhân viên trong siêu thị: “Để tôi xem, tôi là y tá của bệnh viện Lục Quân!"
Nghe cô ấy nói mình là y tá, nhân viên siêu thị vội vàng tránh ra để cô tiến lên.
Cô gái sờ sờ đầu bà cụ, sau đó vạch hai mắt của bà cụ ra, quay qua nói với nhân viên công tác: "Các anh nhanh sơ tán mấy người ở đây đi, nhiều người vây quanh như vậy sẽ thiếu ô xi, cũng kêu người mang nước đường đến đây, có lẽ là bà cụ bị hạ đường huyết, cho bà uống nước đường sẽ tốt hơn chút."
Nghe cô nói như vậy, quản lý siêu thị vội nói nhân viên sơ tán mọi người ra chỗ khác, sau đó giúp cô gái đỡ bà cụ sang một bên, chờ nước đường mang đến lại để cô gái cho bà cụ uống.
Qủa thật đúng như lời cô gái nói, bà cụ thật sự bị hạ đường huyết nên mới choáng váng ngất đi, lúc này uống mấy ngụm nước đường mới chậm rãi tỉnh lại, tuy nhiên sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhìn rất yếu.
Thấy bà cụ tỉnh lại, những người đang vây quanh cũng dần tản đi, Chung Thủy Linh nhận ra cô gái nhận mình là hộ sĩ này, mấy ngày hôm trước cô mới gặp cô gái này ở đường sắt cao tốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...