Ở dưới lầu nói chuyện với Tô Mỹ Dung một hồi, lúc này mới đi lên lầu.
Đẩy cửa đi vào, phòng rất lớn, nhưng mà đồ vật cũng không nhiều. Một cái giường, một cái tủ, cái bàn làm việc, gần như là toàn bộ đồ vật ở trong phòng.
Để cái túi ở trong tay lên bàn làm việc, tiện tay cầm tạp chí quân sự và tạp chí xe hơi để ở trên bàn, không có cái nào là sở thích của cô.
Lại bỏ lên trên bàn làm việc một lần nữa, Chung Thủy Linh lấy điện thoại di động từ trong túi xách của mình ra, trực tiếp dựa vào tủ mô hình của Tô Cẩn Nghiêm mà chụp một tấm ảnh, cũng mặc kệ Tô Cẩn Nghiêm có ở đó hay không, trực tiếp gửi tin cho anh, sau đó gửi tin nhắn tới nói là: đoán xem em đang ở đâu?
Đợi làm xong hết tất cả, lúc này Chung Thủy Linh mới bỏ điện thoại di động qua một bên, sau đó đi vào trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Nhưng khi Chung Thủy Linh vừa vào nhà tắm định xả nước, đột nhiên lúc này cửa phòng lại bị người khác gõ vang từ bên ngoài.
Chung Thủy Linh hơi tò mò người ở bên ngoài là ai, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi ra mở cửa. Ở bên ngoài là dì Quế đang đứng ở cửa, ở trên tay còn có một bộ đồ ngủ và một bộ quần áo dùng để mặc cho ngày mai, vừa cười vừa nói: “Mợ chủ, đây là của cô cả kêu tôi chuẩn bị cho mợ chủ đó, tối nay mợ chủ thay ra mà ngủ.”
Chung Thủy Linh hơi bất ngờ với sự ân cần của Tô Mỹ Dung, nhưng mà không cần phải nói, đây quả thật là thứ mà cô đang cần. Lúc nãy cô còn muốn nhìn xem ở đây có quần áo trước kia của Tô Cẩn Nghiêm hay không, lấy ra để làm áo ngủ cũng được, không ngờ đến Tô Mỹ Dung lại nghĩ đến chuyện này, hơn nữa còn cho người đưa đến nhanh như vậy.
Đưa tay nhận lấy quần áo ở trong tay của dì Quế, nói với dì Quế: “Cảm ơn dì Quế nha, cũng cảm ơn chị cả thay cho tôi luôn.”
Dì Quế cười cười nói: “Vậy thì thôi không làm phiền mợ chủ nữa.” Nói xong, quan tâm đóng cửa lại cho Chung Thủy Linh.
Để quần áo lên trên giường, Chung Thủy Linh nhìn thoáng qua, đều là mới hoàn toàn, thậm chí ở trên vẫn còn mạc, càng làm cho Chung Thủy Linh thấy bất ngờ hơn nữa là ở bên trong còn chuẩn bị cả quần lót hoàn toàn mới. Sự quan tâm này làm cho người ta muốn khóc, đương nhiên là cảm động, đồng thời còn cảm thấy hơi xấu hổ. Mặc dù nói đều là phụ nữ, nhưng mà ít nhiều gì vẫn cảm thấy khá xấu hổ.
Có điều là xấu hổ thì xấu hổ thôi, Chung Thủy Linh vẫn không suy nghĩ gì mà trực tiếp cầm lấy quần lót và áo ngủ đi vào trong phòng tắm.
Chờ đến lúc tắm rửa xong rồi lại đi ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa đi về phía bàn làm việc, không trông chờ vào Tô Cẩn Nghiêm có thể gửi tin nhắn lại cho mình, nhưng mà vẫn nhìn thoáng qua theo thói quen. Khi nhìn thấy trên cùng messenger có hiển thị nhắc nhở, cả người cô liền trở nên kích động, vội vàng mở điện thoại ra, đó quả nhiên là tin nhắn của Tô Cẩn Nghiêm gửi đến, nhưng mà vừa mới gửi đến không bao lâu, cũng chỉ có năm phút mà thôi.
Nhận tin nhắn bằng giọng nói, Chung Thủy Linh không để ý đến việc lau tóc, trực tiếp vứt khăn lông ở trên tay qua một bên, cầm điện thoại lên rồi sau đó ngồi vào trên ghế trước bàn làm việc.
“Cho nên bây giờ em đang ở trong nhà hả?” Tô Cẩn Nghiêm nói như vậy, giọng nói kia mang theo chút mệt mỏi, đương nhiên còn có chút bất ngờ.
Chung Thủy Linh trực tiếp gửi yêu cầu gọi video qua cho anh, lúc này tâm trạng của cô vẫn còn hưng phấn và kích động.
Không đầy một lát sau thì được kết nối, gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm xuất hiện trong màn hình điện thoại không hề đột nhiên chút nào, nhưng mà để cho Chung Thủy Linh cảm thấy bất ngờ đó chính là lúc này anh đang để trần, lúc giọt nước rơi xuống từ trên tóc cô cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chung Thủy Linh kêu lên với điện thoại: “Tô Cẩn Nghiêm!"
Cách điện thoại, Tô Cẩn Nghiêm cũng nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô qua điện thoại, đáp lại cô, kêu một tiếng: “Chung Thủy Linh!"
Cho dù cách điện thoại, bởi vì gọi video nên Chung Thủy Linh hoàn toàn có thể nhìn thấy được toàn bộ quá trình anh cầm điện thoại di động đặt lên trên bàn đọc sách của mình, còn có thể nhìn thấy lúc này anh đang ngồi đối diện điện thoại, dùng khăn lông lau tóc.
Ở bên kia video, Tô Cẩn Nghiêm lau tóc như thế này, đồng thời hình như cũng chú ý đến tóc tai của cô vẫn còn chưa khô, vẫn còn đang nhỏ giọt, hơi cau mày mà nói: “Tóc em vẫn chưa khô hả?”
Chung Thủy Linh bĩu môi với anh, nói với Tô Cẩn Nghiêm trong màn hình: “Em gửi tin nhắn cho anh mấy ngày trời, vất vả lắm anh mới gửi lại cho em một tin, sao em có thể để ý đến chuyện tóc khô hay là chưa khô, đương nhiên là phải nói chuyện với anh trước rồi!” Nói như vậy, trong giọng nói của Chung Thủy Linh đều lộ ra mình để ý đến anh biết bao nhiêu.
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm nói: “Thủy Linh, ngoan, trước tiên bỏ điện thoại xuống đi, cầm khăn lau tóc lau khô tóc trước đã, nếu không thì sẽ bị cảm đó.” Anh không thèm để ý những chuyện khác, cũng chỉ muốn cho cô khỏe mạnh, anh không có ở bên cạnh của cô, anh càng không hi vọng cô tự phá hỏng thân thể của mình như thế này, không có ai chăm sóc cho cô, anh càng cảm thấy không yên lòng.
Sao Chung Thủy Linh không biết được là anh đang quan tâm đến mình, mặc dù là miệng đang lầm bầm, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn để điện thoại ở trong tay lên bàn làm việc, sau đó lại cầm lấy cái khăn lúc nãy bị mình ném qua một bên, nhìn vào camera trước của điện thoại: “Như vầy được rồi phải không.”
Lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới hài lòng gật đầu, hỏi: “Hôm nay nghĩ như thế nào mà về nhà vậy?” Bình thường cô nhóc này có trở về nhà cùng với mình thì mặt cũng không được tự nhiên, cứ luôn thẹn thùng. Hôm nay không có mình mà lại trở về một mình, quả thật để cho anh cảm thấy rất bất ngờ.
Vừa lau tóc của mình, Chung Thủy Linh vừa thần bí cười nói: “Anh đoán thử xem.”
Tô Cẩn Nghiêm để cái khăn lông ở trong tay của mình xuống, cái đầu đinh đó của anh căn bản cũng không cần phải lau mấy lần, chỉ còn lau một chút thì đã khô, tay cầm điện thoại lên để dễ dàng nhìn thấy cô trên màn hình, cười nói: “Cái cô nhóc này thật là tinh nghịch, sao anh có thể đoán ra được.” Có đôi khi anh ở bên cạnh của cô cũng không thể đoán ra được là cô muốn làm cái gì, huống hồ gì lúc này mình còn không ở bên cạnh của cô.
Khóe miệng của Chung Thủy Linh cong lên, nhìn Tô Cẩn Nghiêm ở bên kia điện thoại, nói: “Công việc của em cũng đã bàn giao lại gần xong hết rồi, chuẩn bị ngày mai đi tìm anh, cho nên tối nay gặp mặt với chị cả, ăn một bữa cơm với nhau liền cùng chị cả trở về để thăm ba thay cho anh đó.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm cảm thấy vui mừng, vội vàng hỏi: “Cho nên ngày mai em sắp đến đây rồi hả?”
“Sao vậy, anh không chào đó em có đúng không?” Chung Thủy Linh cố ý tỏ vẻ nghịch ngợm mà hỏi.
“Sao như thế được chứ!” Tô Cẩn Nghiêm trông hơi kích động, cô nhóc này đến đây, sau này anh có muốn gặp cô thì cũng thuận tiện hơn, không cần phải trở về. Mà hình như là còn có một vấn đề vẫn còn chưa giải quyết, nhìn cô xuyên qua màn hình rồi nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, có lẽ là ngày mai anh không có cách nào đi đón em được, bây giờ anh vẫn còn đang huấn luyện ở bên ngoài, còn phải chờ hai ngày nữa mới có thể trở về được.”
Nghe vậy, ít nhiều gì Chung Thủy Linh cũng cảm thấy thất vọng, trong lòng cô vẫn luôn cho rằng ngày mai đến đó thì có thể gặp được anh, nhưng mà hình như như vậy thì không thể nào rồi. Có điều cũng không muốn tâm trạng thất vọng của mình ảnh hưởng đến công việc của anh, cười cười với màn hình rồi nói: “Không có việc gì đâu, không phải là lần trước em tự đi đó thôi, một mình em có thể làm được mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...