Chung Thủy Linh gật gật đầu, nhìn chị rồi nói: “Dạ biết, trước khi Cẩn Nghiêm dẫn em về nhà gặp mọi người thì đã biết rồi.”
“Em ấy không có phản ứng hả?” Tô Mỹ Dung cảm thấy bất ngờ, nếu như là bất cứ người nào biết mình bị lợi dụng như thế này thì đều sẽ tức giận mà. Nhưng mà chị lại hoàn toàn nhìn không ra được Tô Cẩn Nghiêm có cái gì khác thường, hơn nữa cũng nhìn ra được Cẩn Nghiêm yêu cô biết bao nhiêu, cho nên anh thật sự tự nguyện chấp nhận như thế này có đúng không.
“Anh ấy cũng cãi nhau với em một trận.” Chung Thủy Linh vừa cười vừa nói, nhớ đến phản ứng vào ngày hôm đó Tô Cẩn Nghiêm biết mình chính là bạn gái cũ của Lý Cảnh Thịnh, nhớ lại lại cảm thấy buồn cười và ngọt ngào. Cũng bắt đầu kể từ ngày đó, cô biết người đàn ông này rất yêu rất yêu mình, bằng lòng vì mình mà từ bỏ tất cả nguyên tắc. Cô tự nói với lòng mình cả đời này cô sẽ nắm chắc lấy người đàn ông này, cũng không hề buông tay.
“Sau đó thì tại sao lại làm hòa với nhau?” Tô Mỹ Dung hỏi như vậy vì chị hiểu Cẩn Nghiêm rất rõ, nếu như thật sự có chuyện gì đó xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ. Dựa theo đạo lý mà nói, nếu như anh biết Chung Thủy Linh lừa gạt anh, thậm chí muốn lợi dụng anh để trả thù một người đàn ông khác, lấy tính cách của anh thì chắc là sẽ không tha thứ dễ dàng như vậy mới đúng.
“Thật ra thì bọn em cũng không có cãi nhau, anh ấy không nói tiếng nào mà đi, em cho rằng anh ấy thật sự không quan tâm em, thật sự muốn chia tay cùng với em. Nhưng mà cuối cùng anh ấy lại trở lại, em thẳng thắn tất cả với anh ấy, mà anh ấy lựa chọn tha thứ, bọn em liền ở bên nhau cho đến bây giờ.” Chung Thủy Linh nói rất bình tĩnh, không hề che che giấu giấu tí nào.
Mặc dù là Tô Mỹ Dung nghĩ mãi vẫn không hiểu được tại sao Cẩn Nghiêm đã biết rõ ràng trước đó cô và Cảnh Thịnh từng có tình cảm với nhau ba năm, vậy mà còn muốn ở bên cạnh của cô. Nhưng mà nhìn dáng vẻ thản nhiên khi Chung Thủy Linh nói tất cả những chuyện này, chị lại tin tưởng không có lý do, tin tưởng tất cả những gì cô nói đều là thật.
Thấy chị vẫn còn nhìn mình mà không nói chuyện, Chung Thủy Linh cười nhìn chị rồi hỏi: “Chị cả, chị có còn thắc mắc cái gì hay là muốn biết cái gì hay không?”
Nghe cô hỏi mình như vậy, Tô Mỹ Dung lắc đầu nhìn cô, nói: “Hết rồi.”
Thật ra thì chị cũng không tin Chung Thủy Linh là một người sẽ lợi dụng tình cảm để đi trả thù người khác, chỉ là buổi trưa nghe Lý Thành Sơn nói vậy thì lại không xác định được. Nhưng mà bây giờ Chung Thủy Linh thẳng thắn như thế này với mình, chị không tìm ra được bất kỳ lý do gì để nghi ngờ và lo lắng, chị tin tưởng rằng cô cũng thật lòng yêu Cẩn Nghiêm.
Chung Thủy Linh mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì nữa. Mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn mà lúc nãy bọn cô vừa mới chọn xong.
Nhìn nhân viên phục vụ đặt đồ ăn xuống gọn gàng, Chung Thủy Linh nhìn Tô Mỹ Dung một chút rồi cười nói: “Chị cả, ăn cơm đi.”
Tô Mỹ Dung nở nụ cười gật đầu: “Em cũng ăn đi!” Nói xong thì cầm đũa ở trước mặt của mình lên.
Cơm nước xong xuôi, Chung Thủy Linh vừa định chuẩn bị trở về chung cư để dọn dẹp đồ đạc, Tô Mỹ Dung đột nhiên nói với cô: “Thủy Linh, chúng ta trở về biệt thự đi, ba nói là có chuyện muốn nói với em đó.”
Chung Thủy Linh ngây ra một lúc, có chút thắc mắc mà hỏi Tô Mỹ Dung: “Ba muốn nói chuyện với em ấy hả?”
Thấy cô hỏi như vậy, Tô Mỹ Dung cười cười hỏi: “Sao vậy, em sợ hả?”
Chung Thủy Linh cười cười, cũng không phủ nhận, hoạt bát le lưỡi với chị.
Lúc đến biệt thự nhà họ Tô thì ông cụ Tô đang luyện thư pháp ở trong phòng, Tô Mỹ Dung dẫn cô đến phòng làm việc, lúc đi đến cửa thì đưa tay gõ cửa một cái, không qua một lát sau ông cụ Tô lên tiếng từ trong phòng: “Vào đi.”
Lúc này Tô Mỹ Dung mới mở cửa ra từ bên ngoài, đẩy cửa ra rồi dẫn Chung Thủy Linh đi vào, nói với ông cụ Tô đang ngồi ở phía sau bàn làm việc: “Ba, con dẫn Thủy Linh đến rồi đây.”
Ông cụ Tô bỏ cây bút lông ở trong tay xuống, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên.
“Ba.” Chung Thủy Linh nhìn ông cụ, cung kính kêu một tiếng.
Ông cụ Tô gật gật đầu, nhìn Tô Mỹ Dung ở bên cạnh Chung Thủy Linh một chút, nói: “Con đi ra ngoài trước đi, ba có lời muốn nói với Thủy Linh."
Tô Mỹ Dung không nói gì thêm, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng làm việc, thuận tiện đóng cửa phòng lại cho bọn họ.
Ông cụ Tô đi đến từ đằng sau bàn làm việc, nhìn Chung Thủy Linh đang đứng đó rồi nói: “Ngồi đi.”
Chung Thủy Linh gật gật đầu, đi theo ông đến ghế sofa ở bên cạnh ngồi xuống.
Hình như là ông cụ Tô lại nghĩ đến cái gì đó, vừa ngồi xuống thì lại đứng dậy một lần nữa, đi lại phía bàn làm việc ở bên kia, cầm lấy một túi tài liệu ở trên bàn tới.
Chung Thủy Linh không biết hôm nay ông cụ bảo cô đến đây là muốn nói cái gì với cô, trước khi ông chưa mở miệng nói thì cô cũng chỉ ngồi im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm vào ông.
Ông cụ cầm túi tài liệu đi trở về, cũng không bỏ xuống mà trực tiếp đưa tài liệu ở trong tay qua cho Chung Thủy Linh, lúc này mới ngồi xuống rồi nói: “Đây chính là của con và Cẩn Nghiêm, con xem một chút đi.”
Chung Thủy Linh hơi nghi ngờ một chút, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, cầm cái túi qua rồi trực tiếp mở nó ra.
Ở bên trong chính là giấy chứng nhận bất động sản và hợp đồng chuyển nhượng vốn cổ phần của công ty.
Chung Thủy Linh cảm thấy kinh ngạc và không hiểu, nhìn ông cụ Tô rồi hỏi: “Ba, ba, đây là..."
Ông cụ Tô cười nói: “Thật ra thì cái này đã được chuẩn bị sẵn từ mấy năm trước rồi, định chờ sau khi Cẩn Nghiêm kết hôn thì đưa lại cho thằng bé. Bây giờ rốt cuộc Cẩn Nghiêm cũng đã kết hôn, cái này ba cũng chỉ có thể giao cho con.”
“Cái này, cái này thật ra thì chúng con cũng không cần đâu.” Chung Thủy Linh nghe thấy ông cụ Tô nói như vậy, thật ra thì cô gả cho Tô Cẩn Nghiêm cũng chưa từng nghĩ đến mình có thể nhận được bao nhiêu từ nhà họ Tô. Nếu như hôm nay Tô Cẩn Nghiêm chỉ là một người tham gia quân ngũ bình thường, ở phía sau không có bối cảnh lớn như là tập đoàn nhà họ Tô, cô cũng sẽ không thèm quan tâm.
Thấy cô nói như vậy, ông cụ Tô lắc lắc đầu rồi nói: “Các con có cần hay không là chuyện của các con, ba cho hay không thì là chuyện của ba.”
Chung Thủy Linh cảm thấy khó xử, suy nghĩ rồi nói: “Ba, như vậy đi, cái này ba cứ đưa cho Cẩn Nghiêm, đừng đưa cho con.” Nói như vậy, Chung Thủy Linh lại đẩy đồ vật ở trong tay về phía ông cụ Tô một lần nữa.
Ông cụ nhìn đồ vật ở trước mặt của mình một chút, lại nhìn Chung Thủy Linh rồi hỏi: “Tại sao lại không thể đưa cho con được?”
Chung Thủy Linh cũng thẳng thắn nhìn ông rồi nói: “Con không xác định được Cẩn Nghiêm có muốn những thứ này hay không, nếu như anh ấy không muốn thì con muốn tôn trọng ý của anh ấy.”
Nghe vậy, ông cụ Tô cười cười, lại đẩy đồ vật trở về phía cô một lần nữa, nói: “Con cứ nhận trước đi, về phần có muốn hay không thì lúc đó con hỏi Cẩn Nghiêm xong thì lại tính sau.”
Lời nói của ông cụ Tô làm cho Chung Thủy Linh không thể nào phản bác được, nhìn ông rồi lại nhìn đồ vật ở trước mặt của mình một chút, nghĩ rồi nói: “Ba, vậy đến lúc đó Cẩn Nghiêm không muốn thì ba phải tôn trọng ý kiến của bọn con nha.”
Ông cụ Tô nghe vậy thì có chút vui vẻ, nhìn cô, cũng không gật đầu đồng ý, cũng không lắc đầu từ chối, chỉ là nói: “Chuyện này đến lúc đó rồi lại nói.”
Chung Thủy Linh còn muốn nói cái gì đó lại bị ông cụ đánh gãy: “Thủy Linh, trước đó Trương Tân Thành đã đi tìm con, có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...