Quân Nhân Tại Thượng

Chung Thủy Linh liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp lấy mấy trăm nghìn từ trong túi mình ra đưa cho cô ta, hỏi: “Nhiêu đây là đã đủ chưa?”

Lâm Linh thậm chí không nhìn cô, chỉ đưa tay lấy ba trăm nghìn rồi sau đó quay đầu rời đi mà cũng không mang theo những thứ bị hỏng ở bên ngoài.

Chung Thủy Linh nhìn theo bóng lưng của cô ta, hơi nhíu mày một chút. Lâm Linh như thế này làm cho cô cảm thấy rất bất ngờ, hoàn toàn khác biệt so với ấn tượng lúc trước của cô ta để lại cho mình.

Có điều là khác nhau thì khác nhau, Chung Thủy Linh cũng không muốn kêu cô ta lại. Bỏ phần tiền thừa còn lại ở trong tay vào trong túi tiền của mình, lúc này mới đi về phía phòng làm việc.

Buổi tối, dường như là Tô Mỹ Dung kết thúc công việc tương đối sớm, lúc gọi điện thoại cho Chung Thủy Linh thì vẫn chưa đến năm giờ rưỡi, hai người cùng hẹn nhau ở một nhà hàng gần đó để ăn cơm.

Trên đường đi về Chung Thủy Linh vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nhìn thấy Tô Mỹ Dung thì không cần phải nói gì cả, cứ coi như là trưa hôm nay mình không nhìn thấy cái gì hết.

Chờ đến lúc Chung Thủy Linh đến nhà hàng, Tô Mỹ Dung đã đến sớm hơn cô một bước, thấy cô đi tới đưa tay ra hiệu với cô.

Chung Thủy Linh gật đầu với nhân viên phục vụ chuẩn bị đi đến hỏi thăm, sau đó trực tiếp đi đến vị trí của Tô Mỹ Dung đang ngồi.


Bỏ túi xách ở trong tay qua một bên, Chung Thủy Linh ngọt ngào gọi Tô Mỹ Dung: “Chị cả, chị đến lâu chưa?”

Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: “Chị vừa đến thì em cũng đến luôn đó, chị vừa mới ngồi xuống thôi.”

Nghe chị nói là chị cũng vừa mới ngồi xuống, Chung Thủy Linh cũng không nói thêm gì nữa, thấy phía trước mặt của chị trống trơn không có cái gì, nói với chị: “Chị, để em gọi nhân viên phục vụ rót chút nước.” Nói xong trực tiếp đưa tay ra với nhân viên phục vụ và ra hiệu.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhanh chóng đi đến, mỉm cười với bọn họ rồi hỏi: “Quý khách có muốn gọi món ngay bây giờ không ạ?”

Chung Thủy Linh chỉ chỉ vào trước mặt của Tô Mỹ Dung và trước mặt mình, nói: “Trước khi gọi món thì rót cho hai bọn tôi hai ly nước với.”

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, quay người chuẩn bị đi rót nước cho bọn họ.

Chung Thủy Linh đẩy thực đơn ở phía bên mình qua cho Tô Mỹ Dung, nhìn Tô Mỹ Dung rồi nói: “Chị cả, chị chọn món đi.”


Tô Mỹ Dung lắc đầu nói với cô: “Không cần đâu, em chọn là được rồi.”

Từ trước đến nay Chung Thủy Linh đều không thích đẩy tới đẩy lùi ở nơi công cộng, thấy chị đã nói như vậy, cô cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp cầm thực đơn chuẩn bị gọi món.

Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh ngồi ở trước mặt của mình, trong lòng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến mấy lời nói vào buổi trưa Lý Thành Sơn nói với mình. Mặc dù là chị không đồng ý tin tưởng Chung Thủy Linh giống như Lý Thành Sơn đã nói, cô ở cùng với Cẩn Nghiêm là vì để trả thù lúc trước Cảnh Thịnh bởi vì Ngô An Kỳ mà vứt bỏ cô.

Chung Thủy Linh thấy chị vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, bỏ thực đơn trong tay xuống rồi nhìn Tô Mỹ Dung mà hỏi: “Chị cả, trên mặt của em có cái gì hả?”

Tô Mỹ Dung hơi xấu hổ cười cười lắc đầu, nói: “Không có đâu, lúc nãy chị đang suy nghĩ vài chuyện.”

Thấy chị nói như vậy, Chung Thủy Linh cũng không nói gì thêm, đưa tay gọi nhân viên phục vụ đến rồi lập tức nói với nhân viên phục vụ những món ăn mà lúc nãy mình muốn chọn.

Đợi nhân viên phục vụ mang thực đơn đi ra, lúc này Tô Mỹ Dung mới lên tiếng, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Thủy Linh, khi đó lần đầu tiên em gặp chị thì đã nhận ra là chị rồi sao?”


Chung Thủy Linh cũng thẳng thắn gật đầu, nói: “Đương nhiên, sao em lại không biết chị được.”

Tô Mỹ Dung cười cười nhìn cô rồi lại hỏi tiếp: “Thủy Linh, lúc trước em ra mắt với Cẩn Nghiêm thì em có biết em ấy là cậu của Cảnh Thịnh không?”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh đột nhiên rét lạnh một chút, dường như là cảm thấy bất ngờ khi Tô Mỹ Dung hỏi như vậy.

Thấy cô kinh ngạc, Tô Mỹ Dung cười nói: “Chị cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, em đừng để ở trong lòng.”

Khóe môi của Chung Thủy Linh kéo nhẹ, hai mắt thì nhìn thẳng vào Tô Mỹ Dung, thành thật nói: “Em biết chứ, lúc đầu em đi thế cho Hoàng Liên thì cậu ấy đã nói tình hình cho em biết rồi.”

Thấy cô thẳng thắn như thế này, Tô Mỹ Dung lại cảm thấy hơi lúng túng. Chị không tin Chung Thủy Linh bởi vì trả thù mới chọn ở bên cạnh của Cẩn Nghiêm, nhưng mà lại lo lắng cô thật sự giống như Lý Thành Sơn đã nói, vậy thì đối với Cẩn Nghiêm mà nói thì có phải là rất không công bằng không?

Nghĩ như vậy, Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh, nói chuyện có chút uyển chuyển: “Thủy Linh, chị cũng là nghe người ta nói, hình như là có người nói rằng em đã có một mối quan hệ yêu đương với Cảnh Thịnh trong vòng ba năm khi em còn ở công ty, có chuyện này không?” Lúc nói mấy lời như này, trên mặt của Tô Mỹ Dung cố gắng mang theo nụ cười để cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.

Chung Thủy Linh thì lại không hề nghĩ đến tối hôm nay đến đây lại bị chị hỏi những chuyện này.

Cô nhìn Tô Mỹ Dung, nói thẳng: “Chị cả, con người của em thuộc dạng không thích quanh co lòng vòng, cho dù là hỏi người khác hay là bị người khác hỏi cũng vậy. Cho nên nếu chị muốn hỏi cái gì thì cứ trực tiếp hỏi là được rồi, nếu như chị muốn biết thì em chắc chắn sẽ thẳng thắn với chị.”


Thấy cô nói như vậy, Tô Mỹ Dung lại cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà cô cũng đã nói như vậy rồi, Tô Mỹ Dung cũng không che giấu nữa, nhìn Chung Thủy Linh rồi hỏi: “Thủy Linh, em cũng đừng trách chị cả nhiều chuyện. Chị cũng muốn hỏi em một chút, lúc đó em ở bên cạnh của Cẩn Nghiêm có phải là bởi có liên quan đến Cảnh Thịnh hay không?”

Rốt cuộc thì Tô Mỹ Dung cũng không nói trực tiếp như vậy, chỉ là hỏi cô và Tô Cẩn Nghiêm ở bên nhau có phải là vì có liên quan đến Cảnh Thịnh hay không, mà không phải là trực tiếp hỏi cô lựa chọn ở cùng với Tô Cẩn Nghiêm có phải là vì muốn trả thù Lý Cảnh Thịnh hay không.

Chung Thủy Linh cười cười, hai mắt nhìn thẳng vào Tô Mỹ Dung, gật đầu thẳng thắn rồi nói: “Chị cả, em cũng không muốn phải giấu chị. Lúc đầu em muốn ở bên cạnh của Cẩn Nghiêm quả thật có liên quan đến Lý Cảnh Thịnh, đúng là em đã từng nghĩ muốn lợi dụng Cẩn Nghiêm để trả thù Lý Cảnh Thịnh, em có thể thừa nhận với chị chuyện này.”

Nghe cô khẳng định suy nghĩ ở trong lòng của mình, Tô Mỹ Dung hơi nhíu mày một chút, nhìn Chung Thủy Linh rồi nói: “Cho nên em muốn cùng với Cẩn Nghiêm chính là chỉ muốn lợi dụng em ấy để trả thù?” Lúc nói chuyện, Tô Mỹ Dung nắm chặt tay theo bản năng, trông có vẻ như là đang tức giận.

“Chị cả, chị phải nghe cho kĩ, em nói là lúc đầu.” Quả thật là cô bởi vì cái này cho nên mới tiếp cận với Tô Cẩn Nghiêm, nhưng mà đó cũng chỉ là chuyện của ban đầu thôi.

Tô Mỹ Dung nhíu mày hỏi: “Có ý gì chứ?” Cho nên ý của cô nói là bây giờ cô không hề lợi dụng Cẩn Nghiêm ư?

“Lúc đầu quả thật em và Lý Cảnh Thịnh, con trai của chị yêu đương ba năm, nhưng mà không biết là chị cả có phát hiện hay không. Em và Lý Cảnh Thịnh yêu đương lâu như vậy, từ xưa đến nay chị và anh rể đều không biết đến sự tồn tại của em.” Chung Thủy Linh nhìn chị giải thích nói: “Lúc trước Lý Cảnh Thịnh lừa dối em thì quả thật em rất tức giận, em nghĩ muốn trả thù. Cho nên em muốn cố ý tiếp xúc với Cẩn Nghiêm, cái đó thì em thừa nhận. Nhưng mà có một chuyện em muốn nói rõ ràng với chị, đó chỉ là những gì mà em suy nghĩ vào lúc ban đầu khi quen biết với Cẩn Nghiêm, sau khi tiếp xúc với nhau, em thật sự yêu Cẩn Nghiêm, chuyện đó em không thẹn với lương tâm.”

Tô Mỹ Dung nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Chuyện của em và Cảnh Thịnh, Cẩn Nghiêm có biết không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui