Đây là lần đầu tiên mà Chung Thủy Linh nhìn thấy Lâm Linh kể từ lần đó, lúc trước cô đã gặp Lâm Vỹ Tường, thấy anh ta bước xuống từ trên xe của một người phụ nữ chênh lệch tuổi tác với anh ta rất nhiều, mà cử chỉ của hai người bọn họ lại nhìn khá thân mật, không cần suy đoán cũng biết mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Chỉ là cô chưa từng suy nghĩ đến Lâm Linh, còn tưởng rằng cô ta đã dẫn theo con cái trở về quê quán. Làm thế nào cũng không nghĩ đến cô ta lại chạy đến nơi này làm nhân viên phục vụ, càng không nghĩ đến cô và Cố Hoàng Liên lại gặp được cô ta dưới tình huống này.
So sánh với sự kinh ngạc của bọn họ, dường như là Lâm Linh không hề cảm thấy kinh ngạc hay là giật mình, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?”
Lời nói của cô ta dường như đã lôi suy nghĩ của Chung Thủy Linh và Cố Hoàng Liên lại.
Cố Hoàng Liên vội vàng xoay đầu lại, dường như chỉ nhìn chằm chằm vào cái chén ở trước mặt của mình, biểu cảm ở trên mặt cũng không còn vui vẻ thích thú giống như là lúc gặp Chung Thủy Linh. Bây giờ lông mày hơi nhíu chặt lại, dù cố gắng thể hiện rằng mình đã buông bỏ như thế nào, nhưng lại gặp phải người và chuyện của lúc trước thì ít nhiều gì vẫn cảm thấy căng thẳng không nói được.
Chung Thủy Linh cũng ho nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Linh rồi nói: “Chờ, chờ một lát đi, chúng tôi vẫn còn chưa chọn xong, đợi một lát nữa lại gọi.”
Lâm Linh cũng không nói gì thêm, chỉ là gật đầu rồi xoay người đi khỏi.
Đợi sau khi cô ta đi rồi, Chung Thủy Linh nhìn Cố Hoàng Liên ở trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn đổi chỗ khác không?”
Nghe vậy, Cố Hoàng Liên giương mắt lên nhìn cô một cái, không nói gì, bưng ly nước ở trước mặt của mình uống một ngụm lớn.
Thấy cô ấy cứ không chịu nói gì, Chung Thủy Linh nói: “Đi thôi, hình như gần đây có một quán trà mới mở trong trung tâm thương mại này, chúng ta đi qua đó thử đi.”
Mặc dù cô không trải qua chuyện như thế này, nhưng mà cô vẫn có thể hiểu được tâm trạng ở trong lòng của Cố Hoàng Liên, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới chuyện lúc trước, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bối rối tay chân luống cuống.
Cố Hoàng Liên không phản đối, gật gật đầu cầm túi xách của mình đứng dậy.
Chung Thủy Linh dẫn cô đến một quán khác, đúng là có mở một quán trà mới, chỉ là không biết có phải là do mới khai trương cho nên quán rất náo nhiệt, mấy người ngồi chờ đợi ở bên ngoài đã xếp thành hàng này đến hàng khác. Chung Thủy Linh đi lên mua vé, trên vé của bọn họ hiển thị bàn của bọn họ vẫn còn hai mươi tám lượt nữa.
“Đi chỗ khác ăn đi.” Cố Hoàng Liên ở bên cạnh lên tiếng, dường như cảm xúc đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc nãy.
Chung Thủy Linh không từ chối, hai người bọn họ cùng nhau đi đến một nhà hàng tư nhân.
Từ lúc đi vào đến ngồi xuống lại đến lúc chọn món ăn, Cố Hoàng Liên đều im lặng không nói một câu nào, chỉ yên tĩnh nhìn người đang đi tới đi lui ở trên hành lang bên ngoài cửa sổ, giống như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Chung Thủy Linh không biết là bây giờ khẩu vị của cô ấy có thay đổi hay không, cho nên gọi mấy món bình thường cô ấy thích ăn, sau đó liền ngồi im lặng nhìn cô, cũng không mở miệng hỏi cái gì, cứ yên tĩnh ngồi đối diện với cô ấy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi.
Có lẽ là do quán này không nhiều người, lúc này đồ ăn được mang lên rất nhanh, không biết trôi qua bao lâu, món ăn đã được lần lượt mang lên.
Đợi đến lúc tất cả các món đã đưa lên đầy đủ, thấy cô ấy vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ không hề có ý muốn động đũa, lúc này Chung Thủy Linh mới lên tiếng nói: “Ăn cơm đi.”
Cố Hoàng Liên ngây ra một lúc rồi mới hồi phục lại tinh thần, nhìn món ăn đặt ở trên bàn, im lặng gật đầu, cầm lấy đũa gắp một miếng rau xanh bỏ vào trong chén của mình.
Thấy cô đã cầm đũa, lúc này Chung Thủy Linh mới cầm lấy đũa đang đặt ở trước mặt của mình.
Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên rất lúng túng, im lặng ăn đồ ăn của mình, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cũng không biết là trôi qua bao lâu, trong lúc Chung Thủy Linh đang suy nghĩ xem mình nên mở miệng nói chuyện gì, Cố Hoàng Liên rốt cuộc cũng lên tiếng nói: “Không phải là tớ vẫn còn chưa buông xuống, chỉ là đột nhiên gặp được cô ta cho nên cảm thấy luống cuống, tớ cũng không biết là tại sao mình lại như thế này.”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhìn cô ấy chằm chằm, thấy dáng vẻ cắn môi ảo não của cô ấy, nhẹ nhàng thở dài ở trong lòng.
Bỏ đôi đũa ở trong tay của mình xuống, nhìn cô an ủi nói: “Tớ biết rồi, cậu đã làm rất tốt, đổi lại là tớ chắc có lẽ là cũng không làm tốt được như cậu đâu.”
Cố Hoàng Liên ngẩng đầu lên hai mắt bình tĩnh nhìn Chung Thủy Linh.
Cười cười với cô ấy, Chung Thủy Linh nói: “Hoàng Liên đừng làm bản thân bế tắc như vậy, đổi lại bất kỳ người nào gặp phải tình huống như thế cũng đều sẽ có phản ứng như vậy là rất bình thường, cho nên cậu đừng có suy nghĩ quá nhiều.”
Nghe nói như thế này, Cố Hoàng Liên gật đầu một cách máy móc, lúc này cô cảm thấy hỗn loạn, rất cần có ai đó nói cho cô ấy biết nên làm như thế nào, làm như vậy có phải là không đúng hay không.
Bắt đầu kể từ giây phút mà cô quyết định giữ lại đứa nhỏ ở trong bụng, cô ấy đã quyết định mình phải tỉnh táo lại, không chỉ là vì chính mình, mà càng là vì bạn bè và người nhà yêu thương ở bên cạnh mình.
Bởi vì như vậy, cô ấy đã rất cố gắng để cho mình không nhớ đến chuyện trước kia, đã rất cố gắng để cho mình quên đi tất cả quá khứ. Vì để thay đổi tâm trạng, cô đã ra ngoài giải sầu, đi du lịch ở một nơi xa lạ, ở đó một đoạn thời gian để bầu không khí lạ lẫm ở bên kia thổi tan đi phần nào cảm xúc và nỗi buồn của cô ấy.
Đương nhiên hiệu quả của việc cô ấy cố gắng rất nhiều để bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa rất rõ ràng, con người của cô ấy đã trở nên sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều, người trong nhà cũng đã thấy được sự thay đổi của cô, thậm chí vui mừng vì cô đã thay đổi như thế này.
Cô muốn từng bước thay đổi bản thân vì gia đình và bạn bè của mình, cố gắng để cho mình bắt đầu vui vẻ, ít nhất không thể để cho bọn họ lo lắng cho mình được, cô cho rằng cô đã thành công. Nhưng mà trong giây phút nhìn thấy Lâm Linh, cô thừa nhận trong lòng của cô vẫn còn bối rối, rất nhiều đoạn ký ức lúc trước lại giống như ong vỡ tổ mà tràn ra, cho dù lúc này nhớ đến đoạn thời gian đau khổ thì trong lòng vẫn cảm thấy chua xót.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Chung Thủy Linh đưa tay ra nắm chặt tay của cô ấy: “Suy nghĩ gì thế? Sao lại không nói lời nào?”
Cố Hoàng Liên lắc đầu nhìn cô một cái rồi cười cười: “Chỉ là nụ cười kia quá giả, đến nỗi làm cho người ta vừa nhìn thì liền có thể nhìn ra được.”
Nhưng mà Chung Thủy Linh cũng không vạch trần cô ấy, cố ý thay đổi đề tài: “Nói cho tớ nghe một chút thử xem, lần này đi ra ngoài là đi đâu chơi vậy, phong cảnh như thế nào? Cũng đã lâu lắm rồi tớ không đi ra ngoài chơi, chờ đến lúc có cơ hội thì tớ cũng muốn đi ra ngoài một chút.”
Thấy cô hỏi như vậy, Cố Hoàng Liên cũng cố gắng phối hợp, mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Rất đẹp đó, ở bên kia có sóng biển thổi vào, chạng vạng tối thì đi dạo trên bờ cát, cảm giác rất thỏa mãn. Nếu như có cơ hội thì chúng ta có thể đến đó ở vài ngày.” Đúng là mấy ngày nay cô ấy ở bên bờ biển thật sự rất thoải mái, không suy nghĩ cái gì cả, cũng không cần làm cái gì, hoàn toàn thả lỏng chính mình, sau đó im lặng cảm thụ tất cả mọi thứ ở bên cạnh.
“Được thôi, quả thật là đã lâu lắm rồi chúng ta không đi ra ngoài chơi cùng nhau, hôm nào đó phải vạch ra kế hoạch thật hoàn hảo mới được.” Chung Thủy Linh nói rất hưng phấn, giống như là hôm nào đó chuẩn bị đi rồi.
Cố Hoàng Liên cười cười với cô, gật đầu nói được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...