Tô Mỹ Dung cũng không ở lại đây lâu, sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã rời đi. Sau khi Tô Mỹ Dung rời đi, Tiểu Đào vẫn hơi bị ảnh hưởng bởi văn phòng này của cô, hết sức tán thưởng sự quyến rũ của Mỹ Dung, nhìn theo hướng Mỹ Dung rời đi mà có vẻ si mê nói: "Tổng giám đốc Tô thật tuyệt vời, đã hoàn toàn xóa bỏ hình tượng trước đó của chị ấy trong lòng em."
Linda bên cạnh cầm tập tài liệu gõ vào đầu Tiểu Đào một cái, chất vấn: "Vậy tóm lại trước kia chị ấy trong lòng em là hình tượng thế nào, lại còn bị phá vỡ nữa chứ."
"Trước kia em cảm thấy chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc quyết đoán, hơn nữa bẩm sinh đã có vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng giờ em đã hiểu ra, chị ấy hoàn toàn không phải như vậy, chị ấy là tấm gương cao lớn mà em phải ngửa đầu mới nhìn được." Tiểu Đào vừa nói vừa hơi khoa trương ngẩng đầu lên.
Chung Thủy Linh cũng đã khá quen với tính tình dở hơi này của Tiểu Đào, đưa tay gõ trán Tiểu Đào, dặn dò bọn họ: "Được rồi, giờ đã có văn phòng rồi, hai người các em hãy tự chọn phòng mình đi, mặt khác Linda em hãy phát tin tức tuyển dụng lên mạng đi, địa chỉ cứ ghi ở đây, hãy tuyển hai nhà thiết kế và ba trợ lý thiết kế, tiện thể tìm lễ tân và tài vụ nữa, nếu là công ty, thì phải làm sổ sách, về tiền lương tự em hãy xem tiêu chuẩn đối với ngành nghề tương đương mà đưa ra, người cũng sẽ do hai người bọn em phỏng vấn."
"Tuân lệnh!" Kẻ dở hơi Tiểu Đào cười đùa vô tư làm ra vẻ chào Chung Thủy Linh một cái. Linda vì chưa từng làm công việc như thông báo tuyển dụng này, nên còn có chút không tự tin lắm. Chung Thủy Linh nhìn ra lo lắng của Linda, đưa tay khẽ vỗ vai Linda nói: "Em cứ thả lỏng một chút đi, em có thể làm được mà."
Linda kiên trì gật đầu nói: "Em sẽ cố hết sức." Chung Thủy Linh không nói thêm gì nữa, mà đi thẳng về phòng làm việc của mình. Tô Mỹ Dung đúng là rất chu đáo, mọi thứ trong văn phòng từ máy tính, máy in, đến những thứ nhỏ nhặt như cặp tài liệu và giá để tài liệu, tất cả đều chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả bút cũng đã chuẩn bị cho cô mấy loại, bút mực bút chì thậm chí cả bút máy.
Chung Thủy Linh ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, hơi thả lỏng người tựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Tô Cẩn Nghiêm. Hôm nay là ngày anh kết thúc nhiệm vụ tuyển binh, đã tắt điện thoại mấy ngày rồi, có lẽ hôm nay có thể gọi được rồi.
Quả nhiên Chung Thủy Linh vừa gọi đã thấy điện thoại đã được mở máy, tiếng hát vui vẻ rộn rã quen thuộc vang lên, khiến tâm trạng cô cũng trở nên hết sức vui vẻ.
Chuông reo một hồi lâu mới có người nhận điện thoại, âm thanh quen thuộc của Tô Cẩn Nghiêm vang lên từ đầu điện thoại bên kia: "Alo, Thủy Linh à."
Khi nghe thấy âm thanh của anh, Chung Thủy Linh không kìm được mỉm cười.
Cô qua điện thoại hỏi: "Nhiệm vụ kết thúc rồi ạ?"
Nghe cô hỏi như vậy, Tô Cẩn Nghiêm khẽ đáp: "Ừ, vừa mới cầm lấy điện thoại." Khi làm nhiệm vụ không được mang điện thoại di động.
"Vậy hôm nay anh có về không?" Chung Thủy Linh có chút chờ mong hỏi, đã mấy ngày không gặp, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
"Nhớ anh rồi phải không?" Qua điện thoại, âm thanh của Tô Cẩn Nghiêm hết sức dịu dàng.
"Vâng." Chung Thủy Linh không hề che giấu, thẳng thắn nói: "Em nhớ anh rồi, giờ em rất muốn được ôm anh."
Cô khiến Tô Cẩn Nghiêm không kìm được bật cười, nói: "Đợi anh về nhé, bên này còn có chút chuyện cần giải quyết một chút, chắc là kịp về ăn cơm tối với em."
"Vâng." Chung Thủy Linh cười đồng ý, cầm điện thoại nói với anh: "Lần này nhất định em sẽ nấu cho anh một bữa tối ra trò."
Tô Cẩn Nghiêm vừa cười vừa nói: "Hay là thôi đi, anh sợ em sẽ đốt phòng mình đấy."
"Hứ, Tô Cẩn Nghiêm, anh ít xem thường người khác đi, nói không chừng anh sẽ bị tay nghề nấu nướng của em làm cho kinh ngạc đấy." Chung Thủy Linh quật cường không bằng lòng chịu thua nói. Tô Cẩn Nghiêm cười, còn định nói gì đó nhưng mà lại nghe thấy có người đang gọi mình, nên chỉ có thể nói với Chung Thủy Linh: "Bên này anh còn chút việc, tối về nói chuyện tiếp nhé."
Biết anh còn bận việc, Chung Thủy Linh cũng không níu kéo anh nữa, nói: "Vâng, anh đi làm việc đi."
"Chờ anh về nhé." Dứt lời, Tô Cẩn Nghiêm lập tức cúp điện thoại. Chung Thủy Linh cầm điện thoại, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối vẫn không suy giảm. Cô ngồi tại chỗ một lúc lâu, rồi chợt nghĩ đến gì đó, cầm túi và điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài, Linda và Tiểu Đào vẫn đang thảo luận về văn phòng, rõ ràng hai người vẫn còn chìm trong vui sướng và kinh ngạc. Thủy Linh nhìn bọn họ một chút nói: "Chị đi ra ngoài một chút, có lẽ buổi chiều sẽ không trở lại, bộ lễ phục của Tường Tường chắc là không vấn đề gì, các em gửi đến chỗ người là, bảo chị ấy khi làm cẩn thận một chút."
Linda gật đầu, cam đoan với cô: "Chị Thủy Linh, chị cứ làm việc của mình đi, chuyện này bọn em sẽ chú ý."
Chung Thủy Linh gật đầu, không nói thêm gì nữa, cầm túi đi thẳng về phía thang máy. Cô không về nhà ngay mà lái xe đi về phía quân khu.
Cô gần như không hề suy nghĩ gì, cô chỉ muốn nhìn thấy anh, sớm giây nào tốt giây đó. Khi đến cổng quân khu cũng đã sắp hai giờ rồi, thậm chí cô còn chẳng để ý tới chuyện ăn cơm trưa, đến lúc này cô mới giật mình thì ra bản thân cũng có chút đói bụng.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ, đang nghĩ xem có nên gọi điện cho Tô Cẩn Nghiêm hay không, nhưng sau khi lấy di động ra cô lại không gọi nữa, vì cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của anh.
Cô ngồi ở trong xe ở cổng quân khu đợi một lúc lâu mà vẫn không hề thấy có ai từ bên trong đi ra, cô nghĩ một chút rồi gọi điện cho anh trai là Chung Giang Tuyên.
Cô không gọi vào số di động, mà gọi thẳng vào số văn phòng của Chung Giang Tuyên, sau khi điện thoại vang lên một lúc, mới có người nghe máy.
"Ai thế?" Dường như tâm trạng của Chung Giang Tuyên rất kém, nghe giọng điệu nóng nảy như là ăn phải thuốc súng.
Chung Thủy Linh hơi sững sờ, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sau khi xác định mình không gọi nhầm số, mới lên tiếng: "Chung Giang Tuyên, anh ăn phải thuốc nổ à?"
Vừa nghe thấy âm thanh em gái mình, Chung Giang Tuyên càng nổi giận, quát thẳng vào điện thoại: "Chung Thủy Linh, mẹ kiếp giờ tốt nhất em đừng chọc anh, hiện người mà anh thấy phiền nhất chính là em."
Chung Thủy Linh hoàn toàn không hiểu, thậm chí cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bị anh trai vô duyên vô cớ mắng như vậy, cô lập tức cảm thấy bực bội, hét qua điện thoại nói với Chung Giang Tuyên: "Chung Giang Tuyên anh có bị bệnh không thế, em tìm anh là chọc giận anh à?"
"Em không chọc anh nhưng chồng em khiến anh rất bực." Dứt lời, Chung Giang Tuyên cúp luôn điện thoại, căn bản không cho Chung Thủy Linh cơ hội nói gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...