Chung Thủy Linh trở lại bàn làm việc, thấy Linda đứng bên cạnh mình, cô nhìn Linda hỏi: "Em có chuyện gì thế?"
Linda kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô hỏi: "Chị Thủy Linh, vừa nãy em nghe ra chị có ý định rời khỏi Giang Thành phải không?"
"Tâm tư của em thật tinh tế." Chung Thủy Linh mỉm cười, cũng không có ý định giấu diếm, nhìn Linda nói: "Ừ, ông xã chị tham gia quân ngũ, chị định đến thành phố mà anh ấy tới để cùng sống với anh ấy."
"Vậy Studio thì sao?" Linda khẩn trương hỏi.
Chung Thủy Linh mỉm cười, nói: "Studio vẫn duy trì chứ, điều này không hề xung đột, đến lúc đó nếu có thể chị sẽ liên hệ với các em qua máy tính hoặc điện thoại, còn nếu không được nữa thì chị sẽ tới trực tiếp, thật ra cũng rất thuận tiện, máy bay bay hơn một giờ đã đến rồi."
"Nhưng mà Studio vừa mới bắt đầu, có rất nhiều chuyện cần chị trực tiếp ở đây giải quyết." Linda hơi lo lắng nói.
Thật ra Chung Thủy Linh hiểu rõ lo lắng của Linda, cũng biết Studio vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều chuyện cần cô ở đây giải quyết, nhưng trong lòng cô những chuyện này dù quan trọng thế nào cũng không bằng chuyện của Tô Cẩn Nghiêm, nên điều này không cần phải cân nhắc nữa, làm như thế nào lựa chọn lựa chọn như thế nào trong lòng cô sớm đã có đáp án rồi.
"Linda, chị biết em lo lắng cái gì, nhưng chị có lý do cá nhân nhất định phải rời đi. Sau này chuyện bên này cần em quan tâm hơn một chút, nhưng chị sẽ cố hết sức thường xuyên trở về, hi vọng em có thể hiểu được." Chung Thủy Linh nhìn Linda nói. Thấy cô nói thế, Linda hơi băn khoăn hỏi: "Chị Thủy Linh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Hay là chị nói ra, có lẽ bọn em có thể giúp chị nghĩ cách."
Chung Thủy Linh mỉm cười, nhìn Linda lắc đầu nói: "Không sao, chị có thể giải quyết được, nhưng Studio bên này, có lẽ sau này sẽ phải làm phiền em."
"Chuyện này không hề gì, em chỉ lo lắng bản thân em có thể gánh vác được không mới là vấn đề." Linda băn khoăn nói.
"Chị tin tưởng năng lực của em, tuyệt đối không có vấn đề." Chung Thủy Linh cổ vũ Linda, nói: "Hai ngày nay chị chuẩn bị tuyển thêm hai trợ lý, như vậy cũng có thể giúp em và Tiểu Đào chia sẻ công việc. Sau này nếu như Studio chúng ta được nhận phụ trách trang phục cho bộ phim đó thì có lẽ em và Tiểu Đào sẽ phải theo chị tiến vào đoàn làm phim mới được."
Nghe cô nói vậy, Linda lập tức đồng ý nói: "Vâng, những chuyện này em và Tiểu Đào hoàn toàn không có vấn đề."
Trước đó khi cân nhắc đi hay không đi Chung Thủy Linh đã hạ quyết tâm rất lớn. Cô không thể so với Tiểu Đào, còn trẻ, điều kiện gia đình khá giả, không thật sự coi trọng công việc lắm, thuận theo tự nhiên. Cô không giống vậy, gia đình cô và điều kiện không cho phép cô quá mức tùy tiện. Cô luôn phải suy tính rất nhiều, luôn không dám tùy tiện thử nghiệm, mà cũng vì không dám tùy tiện thử nghiệm, nên cô quan tâm đến việc có thể thành công hay không hơn bất kỳ ai, hơn nữa dù một chút thành tích nhỏ cũng khiến cô phấn khởi hơn bất cứ ai.
Chung Thủy Linh nhìn Linda chăm chú, có vẻ hơi xúc động nói: "Linda, cám ơn vì em đã có thể đến, có em ở đây khiến chị cảm thấy rất an tâm."
Cô nói như vậy khiến Linda hơi ngượng ngùng, còn hơi đỏ mặt nói: "Chị nói những lời này làm gì chứ."
Thấy cô đỏ mặt, Chung Thủy Linh cười lắc đầu, nói: "Da mặt em thật quá mỏng rồi, có vậy mà đã thẹn thùng."
"Em không thèm nghe chị nói nữa, em đi làm việc đây." Dứt lời, Linda quay chạy về phía bàn làm việc của mình.
Phong cách làm việc của Tô Mỹ Dung quả nhiên mạnh mẽ dứt khoát đúng như người ngoài truyền tụng, chiều qua vừa nói muốn sắp xếp văn phòng cho Chung Thủy Linh, sáng hôm sau đã sắp xếp xong, thậm chí còn đã cho người cầm chìa khóa tới cho Chung Thủy Linh. Tốc độ này quả là nhanh như tia chớp, khiến hai người Tiểu Đào và Linda giật mình, cằm cũng sắp rớt xuống rồi.
Nhưng phải nói thật, văn phòng Tô Mỹ Dung sắp xếp cho bọn họ đúng là rất tốt, ở tầng 15, văn phòng có một cửa sổ lớn sát đất, hút ánh sáng rất tốt, hơn nữa thiết kế văn phòng cũng rất ấm áp, trên mỗi bàn đều bày bồn hoa, khiến vừa đi vào đã có cảm giác hết sức tươi mát, rất dễ chịu.
Tiểu Đào nhìn xung quanh toàn bộ văn phòng, hơi xúc động nói: "Ở chỗ này làm việc cũng quá sướng rồi, hơn nữa chỗ này thật lớn, còn có phòng uống nước và phòng hội nghị nữa chứ."
Tiểu Đào vừa nói vừa chạy về phía phòng trà nước, đưa tay mở tủ lạnh trong phòng ra, trong tủ lạnh chất đầy đồ khiến cô hết sức kinh ngạc, cô nhìn Chung Thủy Linh và Linda kêu lên: "Chị Thủy Linh, Linda, hai người mau tới đây xem, tủ lạnh này cũng chật ních rồi."
Chung Thủy Linh và Linda đi về phía Tiểu Đào, quả nhiên là một tủ lạnh đầy đồ, Tiểu Đào không hề khoa trương. Tiểu Đào nhìn Chung Thủy Linh, ôm cô vui vẻ nói: "Chị Thủy Linh, chị chồng của chị thật thú vị."
Chung Thủy Linh suýt chút nữa bị Tiểu Đào làm cho ngã ngửa, buồn cười nhìn Tiểu Đào nói: "Được rồi, em lại có thể vui mừng đến mức này sao?"
"Sao lại không vui cho được, cả một tầng lớn như thế mà chỉ có ba người chúng ta mới thoải mái làm sao. Hơn nữa em còn phát hiện nơi này còn có ba phòng, vừa vặn ba chúng ta mỗi người một phòng. Em thật không ngờ nhanh như vậy mà em đã có phòng làm việc của riêng mình rồi. Chị nói xem làm sao em có thể không vui chứ." Tiểu Đào vẻ mặt đắc ý nói. Lúc này nếu lắp cho cô đôi cánh là cô lập từ nơi này bay ra ngoài.
Chung Thủy Linh và Linda liếc nhìn nhau, hai người đều không kìm được bật cười. Đang lúc ba người vui mừng vì văn phòng này thì Tô Mỹ Dung từ bên ngoài đi vào, nhìn bọn họ cười hỏi: "Thế nào, có hài lòng không, còn thiếu cái gì không có không, nếu thiếu thì nói với chị, chị sẽ cho người đi sắp xếp."
Thấy cô tới, Tiểu Đào và Linda vội vã đứng thẳng, có chút hưng phấn, đồng thanh kêu lên: "Tổng giám đốc Tô."
Tô Mỹ Dung cười với các cô, nói: "Đừng căng thẳng như vậy, cứ xem như chị là bạn thôi, hãy thả lỏng một chút." Nghe vậy, Tiểu Đào và Linda liếc nhìn nhau, vui vẻ không kìm được mà cười.
Chung Thủy Linh bên cạnh nhìn Tô Mỹ Dung, nói: "Chị Hai, phòng làm việc này thật lớn quá, mà chúng em chỉ có ba người."
Tô Mỹ Dung nói: "Hiện tại các em vừa mới bắt đầu, sau này chắc chắn sẽ phải tuyển thêm người, đến lúc đó có thêm người rồi, các em sẽ không cảm thấy văn phòng lớn nữa."
Chung Thủy Linh mỉm cười, cô biết Mỹ Dung làm như vậy không chỉ là vì giúp cô, chủ yếu là vì cô là vợ Cẩn Nghiêm, Mỹ Dung muốn thông qua cô bù đắp sự thiếu thốn tình thương của mẹ mấy năm nay của Cẩn Nghiêm.
"Còn thiếu gì không, để chị bảo thư ký đi bố trí."
"Không có không có, những thứ nên có không nên có đều đã có rồi, hiện không hề thiếu gì." Tiểu Đào nói như vậy, tâm trạng vui sướng thể hiện hết trên mặt, nụ cười cũng càng ngày càng rạng rỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...