Quân Nhân Tại Thượng

Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh chằm chằm hồi lâu rồi bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện này quả thực không phải Cẩn Nghiêm muốn chị đưa cho em, đó là do chị tự ý làm. Chị muốn thông qua em để đưa cho Cẩn Nghiêm."

Chung Thủy Linh nhìn chị. Thật ra trong lòng cô có thể hiểu được tâm trạng muốn làm gì đó cho Cẩn Nghiêm của chị. Suy cho cùng cũng không có người mẹ nào có thể dành cho con mình nhiều hơn tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc, mà chị cũng không thể dùng thân phận người mẹ này. Chị chỉ có thể dùng vai trò của người chị để cho anh những thứ mà anh muốn.

Nghĩ đến đây Chung Thủy Linh nhìn chị nói: "Chị cả, chị cất giấy tờ này vào đi, em với Cẩn Nghiêm không cần đâu."

Tô Mỹ Dung nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thủy Linh, thật ra hôm nay chị đến đây ngoài việc muốn tặng em giấy tờ nhà đất này ra, chị còn có chuyện khác nữa."

Chung Thủy Linh nhìn chị nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chị, chị nói đi."


Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh, do dự một hồi cuối cùng vẫn lên tiếng nói: "Thủy Linh, chị cả cũng không vòng vo với em nữa, thật ra hôm nay chị đến đây là muốn bàn bạc với em một chuyện. Em có thể hành quân theo Cẩn Nghiêm đến thành phố mà cậu ấy đang đóng quân không?"

Chung Thủy Linh nghe vậy, thực sự ngẩn ra. Cô hoàn toàn không ngờ chị đến đây là muốn bàn với cô chuyện này.

Tô Mỹ Dung thấy cô im lặng thế là nói tiếp: "Chị biết đề nghị này của chị là rất đường đột, chị cũng không sợ em nói chị quá ích kỷ. Chị biết ba mẹ và người thân của em đều ở đây. Nếu em bỏ hết thảy mọi thứ ở đây để rời đi thì đúng là làm khó cho em nhưng là một người chị, chị thật sự rất mong mỏi có một người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu ấy."

Chung Thủy Linh nghe xong từ từ cũng hiểu rõ lý do tại sao Tô Mỹ Dung lại nói như vậy. Nếu không phải chị bị Trương Tân Thành ép buộc quá gắt gao sợ là chị sẽ không tìm cô để nói ra yêu cầu này.

"Chị cả..."

Chung Thủy Linh vừa muốn nói gì đó thì đã bị Tô Mỹ Dung cắt ngang: "Thủy Linh, chị biết cậu ấy rất yêu em. Bởi vì em ở đây nên thời gian này cậu ấy đi tới đi lui còn nhiều hơn số năm mà cậu ấy đi bộ đội cộng lại." Nói xong, Tô Mỹ Dung giơ tay ra nắm lấy tay Thủy Linh.

Chung Thủy Linh để mặc cho Tô Mỹ Dung nắm lấy tay mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn chị.

"Là chị của Cẩn Nghiêm, chị đương nhiên hy vọng cậu ấy có thể thường xuyên trở về nhưng mặt khác chị lại hy vọng cậu ấy cũng đừng vì mỗi lần trở về mà khiến bản thân mệt mỏi như vậy. Chị biết mỗi lần cậu ấy về đây đều là vì em, cho nên chị không muốn cậu ấy cứ chạy tới chạy lui giữa hai thành phố như vậy nữa. Chị và hai người chị khác của cậu ấy nhìn thấy mà đau lòng. Cho nên, Thủy Linh à, em có thể vì Cẩn Nghiêm, mà đến đó với cậu ấy được không?" Tô Mỹ Dung nhìn Chung Thủy Linh, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.


Chung Thủy Linh im lặng nhìn Tô Mỹ Dung nhất thời không biết nên đồng ý hay từ chối. Cô có thể hiểu được khó khăn của Tô Mỹ Dung nhưng cô cũng phải suy nghĩ đến công việc mà bây giờ cô đang đảm nhận, càng phải suy nghĩ đến Tiểu Đào và Linda, hai người bọn họ đã từ bỏ hết mọi thứ chạy tới ủng hộ cô vô điều kiện. Nếu cô bỏ đi vào lúc này cô thật sự không biết phải giải thích với bọn họ thế nào đây.

"Thủy Linh, chị biết yêu cầu này của chị khiến em khó xử nhưng em có thể suy nghĩ đến Cẩn Nghiêm thêm một chút được không?" Thật ra Tô Mỹ Dung cũng biết mình làm như vậy là rất ích kỷ, là rất xấu xa, nhất là dùng danh nghĩa này để tiến hành “trói buộc” Chung Thủy Linh, thế nhưng chị đúng là đã bị ép đến bước đường cùng rồi. Trước đây ngày nào chị cũng mong mỏi Cẩn Nghiêm có thể trở về nhiều hơn, cho dù chỉ là ngồi ở nhà thêm một phút để chị có thể gặp mặt cậu ấy cũng được, còn bây giờ mỗi khi chị nhận được điện thoại của Cẩn Nghiêm nói cậu ấy sắp trở về chị đều sợ hãi. Chị sợ Trương Tân Thành sẽ tìm được cậu ấy, sợ ông ta sẽ nói cho Cẩn Nghiêm biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu ấy. Bởi vì quan hệ này nên bây giờ thậm chí chị còn hy vọng Cẩn Nghiêm có thể đừng trở về, cho dù là đi làm nhiệm vụ cũng được.

Chị đúng là bị ép buộc đến không còn cách nào khác nên mới nghĩ tới suy nghĩ có phần xấu xa này. Nhưng nếu làm như vậy có thể khiến cho Cẩn Nghiêm tránh được Trương Tân Thành, chị thà rằng bị người khác oán giận còn hơn là để Cẩn Nghiêm biết được bí mật mà chị đã chôn giấu hơn ba mươi mấy năm, chị lại càng không muốn quấy rầy đến cuộc sống hiện giờ mà Cẩn Nghiêm đang có.

Đời này chị đã định sẵn là không thể nào làm mẹ cậu ấy, cũng đã định sẵn sẽ thiếu nợ tình mẹ đối với cậu ấy. Chị thật sự không muốn hủy hoại cuộc sống bình yên của cậu ấy suốt ba mươi mấy năm qua, càng không muốn cậu ấy phải gánh chịu bất cứ hậu quả nào cho những sai lầm mà chị đã gây ra trong quá khứ.

Chung Thủy Linh suy nghĩ hồi lâu, tuy rằng chị cả chưa bao giờ nói gì về Trương Tân Thành, lại còn đang nói rất nhiều lý do và bao biện nhưng cô biết rõ thật ra mục đích của chị khi làm thế này là để trốn tránh Trương Tân Thành. Đồng thời cô cũng biết làm như vậy có khi cũng là một cách hay trong tình hình như hiện nay

Chung Thủy Linh suy nghĩ, thậm chí cô cũng không hỏi thêm câu nào nữa chỉ nhìn Tô Mỹ Dung gật đầu nói: "Chị à, chị nói cũng có lý, em không thể cứ để Cẩn Nghiêm chạy tới chạy lui vì em như vậy được. Anh ấy làm nhiều chuyện vì em như vậy là đủ rồi, bây giờ em nghĩ đã đến lúc mình làm chút gì đó cho anh ấy, em sẽ hành quân theo anh ấy. "


Nghe đến đây, Tô Mỹ Dung vô cùng sửng sốt. Chị không ngờ Chung Thủy Linh lại đồng ý dễ dàng như vậy. Vốn dĩ Tô Mỹ Dung còn lo Chung Thủy Linh sẽ từ chối. Dù sao tất cả bạn bè và người thân của cô cũng đều ở đây, Tô Mỹ Dung bỗng yêu cầu cô đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ như vậy đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một quyết định khó khăn. Nhưng mà chị không ngờ Chung Thủy Linh lại thật sự đồng ý, hơn nữa còn không hỏi bất cứ điều gì hay nói bất cứ lời nào.

Chung Thủy Linh thấy vẻ mặt khó tin của Tô Mỹ Dung thì mỉm cười lấy giấy tờ nhà đất để trên bàn trà đưa tới tay của chị nói: "Chị cả, còn về giấy tờ nhà đất này thì không cần đâu, chị đem về đi. Em và Cẩn Nghiêm có thể chăm sóc tốt bản thân mình, chị yên tâm về điều này đi."

Tô Mỹ Dung đột nhiên muốn khóc. Chị quay lưng lại không muốn cho cô nhìn chị, chị sợ sẽ không kìm được mà rớt nước mắt.

Những ngày qua đối với chị mà nói thật sự rất khó khăn. Mỗi ngày chị đều sống trong nơm nớp lo sợ. Chị sợ bí mật này sẽ bị bại lộ, vừa lo lắng Cẩn Nghiêm sẽ biết mọi chuyện lại vừa lo lắng Cảnh Thịnh cũng sẽ biết hết mọi chuyện. Chuyện này thật sự dày vò chị, là loại dày vò trong lòng. Trương Tân Thành lại ép cô quá mức, trong khi đó Cẩn Nghiêm vì Thủy Linh mà đi về thường xuyên như vậy thực sự khiến chị như đang đứng trên bờ vực suy sụp. Quả thật chị đã hết cách cho nên hôm nay mới tới tìm Chung Thủy Linh nói ra lời này cùng với những yêu cầu kia. Thậm chí, chị cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối nhưng chị lại không ngờ Chung Thủy Linh lại đồng ý. Lúc này chị có cảm giác hạnh phúc đến quá nhanh khiến mình kích động muốn bật khóc.

Nhìn Tô Mỹ Dung quay lưng lại với mình, Chung Thủy Linh cảm thấy xót xa cho người phụ nữ này. Không nói đến chuyện trước đây chị và Trương Tân Thành đã trải qua những gì, cuối cùng tại sao hai người lại chia tay mà chỉ nói tới việc mấy năm nay chị nuôi nấng con ruột của mình như một người em trai, mỗi ngày gặp mặt nhưng lại không thể nhận nhau, loại giày vò này không phải ai cũng có thể chịu đựng và làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui