Quân Nhân Tại Thượng

Nghe cô nói thế, Chung Thủy Linh cầm điện thoại, hỏi bằng giọng sốt ruột: “Lâm Vỹ Tường đâu? Anh ta đang làm gì, để mẹ Cố giam cầm cậu vậy à?”

Đầu dây bên kia chỉ im lặng, Cố Hoàng Liên không nói năng tiếng nào.

“Hoàng Liên?” Chung Thủy Linh gọi vào trong điện thoại: “Hoàng Liên, cậu có còn ở đó không?”

Một lúc lâu sau, Cố Hoàng Liên mới nói với Chung Thủy Linh ở đầu dây bên kia: “Tớ không biết anh ấy đang ở đâu nữa, hôm đó anh ấy khăng khăng đòi đưa tớ về nhà, rồi sau đó chẳng thấy anh ấy đâu nữa.”

“Không thấy anh ta đâu nữa à?” Chung Thủy Linh khó mà hiểu nổi từ này, cô bèn nói vào điện thoại: “Không thấy anh ta nữa nghĩa là sao? Anh ta biến mất rồi ư? Chẳng phải trước đây anh ta nói phải đi xin mẹ Cố hả? Sao anh ta có thể đi mất! Còn vứt bỏ cậu lại một mình nữa!”

Chung Thủy Linh lập tức trở nên kích động, cô ngồi dậy từ vòng tay của Tô Cẩn Nghiêm, cách cô cầm điện thoại giống như đang thay Cố Hoàng Liên cảm thấy không công bằng vậy.

Tô Cẩn Nghiêm cũng nhanh chóng ngồi dậy, khom eo cầm quần áo bị anh vứt xuống đất lúc nãy lên, khoác trên người cô như thể lo cô bị lạnh vậy.


“Anh ta không biết cậu mang thai rồi à? Anh ta nên ở lại đối mặt cùng với cậu chứ? Sao lại lủi đi rồi!” Chung Thủy Linh còn kích động hơn cả Cố Hoàng Liên.“Tớ không biết.” Ở đầu dây bên kia, Cố Hoàng Liên lắc đầu, cầm điện thoại lên rồi nói: “Dù sao tớ bị nhốt trong nhà mấy ngày nay, chưa từng gặp anh ấy, tớ cứ nghĩ mẹ tớ ngăn không cho anh ấy vào, nhưng mà đến người mang cơm cho tớ cũng nói là chưa từng nhìn thấy anh ấy.” Cô nói đến đây, vốn dĩ những giọt nước mắt được nhịn nãy giờ lại trào ra khỏi hốc mắt.

Nghe giọng nói nức nở của cô ấy, Chung Thủy Linh căng thẳng hỏi: “Hoàng Liên, cậu đang khóc à?”

Cố Hoàng Liên vươn tay lau nước mắt, cô ấy lắc đầu nói với Chung Hiểu Linh: “Hôm nay mẹ đưa điện thoại cho tớ, nhưng tớ gọi cho anh ấy mười mấy cuộc, gọi được nhưng không có ai bắt máy, thậm chí tớ nhắn tin gửi mess cho anh ấy, anh ấy cũng không trả lời.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Chung Thủy Linh tức giận muốn bốc lửa, Tô Cẩn Nghiêm chỉ lắc đầu nhìn cô, ngỏ ý bảo cô đừng kích động.

“Tớ không biết anh ấy đã đi đâu nữa, cho dù dùng bất cứ cách nào hay thủ đoạn nào, cũng hoàn toàn không tìm được anh ấy.” Cố Hoàng Liên không còn nhịn nổi nữa, cô ấy cầm điện thoại vừa khóc vừa nói với Chung Thủy Linh: “Thủy Linh, cậu nghĩ xem có phải anh ấy không còn yêu tớ nữa hay không, tại sao tớ gọi cho anh ấy nhiều cuộc như vậy mà anh ấy lại không nghe?”

Nghe tiếng khóc đau nhói lòng của cô ấy, Chung Thủy Linh không biết phải làm sao, cô biết cho dù bây giờ, thông qua điện thoại, cô có thay cô ấy chửi mắng cái tên Lâm Tường Vỹ cũng vô dụng, cách tốt nhất là ở bên cạnh cô ấy, nhưng bây giờ cô lại đang ở đây, nếu thật sự muốn lái về thành phố ít nhất phải cần hai cho đến ba tiếng đồng hồ.

“Hoàng Liên...” Chung Thủy Linh chỉ đành gọi tên của cô ấy, nhưng không thể khuyên cô ấy đừng khóc nữa được, cô rất rõ ràng cảm xúc của một người bị kềm nén đến mức nào đó, trút hết ra sẽ tốt hơn là kềm giữ ở trong lòng mình.

Cố Hoàng Liên khóc lóc, cũng không biết đã khóc bao nhiêu lâu, cuối cùng dần dần đã bình tĩnh trở lại, cô ấy cầm điện thoại rồi nói: “Tớ, tớ không sao đâu, khi nãy tại tớ cầm lòng không nổi nên mới khóc thôi, cậu, cậu đừng lo lắng cho tớ.” Dù nói như thế, tiếng nói của cô ấy vẫn nghẹn ngào.

Chung Thủy Linh có cảm giác đau đớn khó mà diễn tả bằng lời được, cô rất muốn nhanh chóng trở về bên cạnh cô ấy, cho dù không giúp được gì cả, cho dù không thay đổi được gì hết, nhưng ít nhất vẫn có thể cho cô ấy một cái ôm, lúc cô ấy khóc, cô có thể ôm cô ấy vào trong lòng mình, cho cô ấy mượn bờ vai của mình, cùng cô ấy bước qua khoảng thời gian vất vả nhất này.

Có nói nhiều câu an ủi hơn nữa cũng bằng không mà thôi, Chung Thủy Linh cầm điện thoại, thậm chí không biết mình có thể nói gì.


Dường như cú điện thoại này là nơi để cho Cố Hoàng Liên trút bầu tâm sự. Sau khi khóc xong, Cố Hoàng Liên bình tĩnh trở lại, cô nói với Chung Thủy Linh qua điện thoại: “Tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng, cứ vậy nhé, trễ rồi, tớ muốn đi ngủ, cậu cũng ngủ sớm đi.”“Hoàng Liên...” Chung Thủy Linh vẫn còn muốn nói nữa, nhưng sau khi nói xong, Cố Hoàng Liên đã ngắt máy, không cho cô cơ hội lên tiếng. Cô cầm điện thoại chỉ thấy tiếng tút tút, rồi tất cả đều chìm vào trong im lặng.

Chung Thủy Linh đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, nói với gương mặt lo lắng: “Em lo cho Hoàng Liên quá.”

Tô Cẩn Nghiêm giơ tay kéo cô vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cô để an ủi: “Đừng lo, cô ấy sẽ không sao đâu.”

“Khi nãy điện thoại bên kia, cô ấy khóc dữ lắm.” Dù bây giờ chỉ hồi tưởng lại mà thôi, cô vẫn cảm thấy đau lòng khó nói nên lời.

Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhàng xoa đầu cô, anh có thể hiểu được tâm trạng của cô, khi nãy ở đầu dây bên kia, Cố Hoàng Liên nói gì anh đều nghe thấy hết.

“Anh nói xem sao Lâm Vỹ Tường có thể làm như vậy chứ, bỏ mặt Cố Hoàng Liên rồi biến mất, rốt cuộc anh ta có biết trong bụng Cố Hoàng Liên đang mang đứa con của anh ta không!” Chung Hiểu Linh vẫn thấy hơi giận dữ, cô hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, nhất là khi nãy nghe Cố Hoàng Liên khóc than đau khổ như vậy.

“Ừm.” Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, đồng ý với lời cô nói, trong mắt anh, nếu như đến người phụ nữ của mình mà không bảo vệ nổi, thì không có tư cách gì để nói yêu hay không yêu, huống hồ chi người phụ nữ còn đang mang thai con của mình, cho dù vì bất kỳ lý do nào, cũng không phải là lý do cho sự biến mất của anh ta, đây là trách nhiệm tối thiểu của một người đàn ông!

Nhớ đến Cố Hoàng Liên, Chung Thủy Linh ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, rồi nói: “Nếu như là anh, anh có vứt bỏ em lại rồi đi mất không?”


“Trong mắt em, anh là người như vậy à?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi ngược lại cô.

Chung Thủy Linh lắc đầu, cô cảm thấy không giống, ít nhất tối nay anh ấy còn đồng ý uống rượu với ba cô, điều này có thể chứng tỏ rằng anh không phải là người vừa đụng chuyện là đã trốn tránh không dám đối mặt!

Thấy cô lắc đầu, Tô Cẩn Nghiêm mới hài lòng xoa đầu cô, nhìn vào mắt cô rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Chung Thủy Linh, em nghe đây, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh đều sẽ không rời bỏ em đâu, cho dù có gặp phải khó khăn nhường nào, anh cũng sẽ cùng em vượt qua, anh yêu em, vĩnh viễn sẽ không bỏ em một mình, em có biết không?”

Chung Thủy Linh nhìn anh, chậm rãi mỉm cười, gật đầu một cách mạnh mẽ, nhìn anh rồi nói: “Ừm, em tin anh!”

Nghe thấy vậy, Tô Cẩn Nghiêm ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, rồi thì thầm bên tai cô: “Đừng hỏi những câu ngu ngốc thế này nữa, anh không phải là Lâm Vỹ Tường, anh sẽ không bỏ mặc em đâu.”

Chung Thủy Linh giơ tay ôm anh, gật đầu một cách mạnh mẽ, đáp lại khe khẽ: “Ừm, không hỏi nữa, sau này em sẽ không hỏi anh nữa đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận