Tên thuộc hạ đưa Triệu Minh Vy về tổ chức của bọn họ.
Cô nói với hắn, chỉ cần giả vờ đánh được cô, lúc trở về Ngô Trương sẽ không nghi ngờ
Lúc hắn ta đưa cô tới, Ngô Trương không có ở đó.
Thuộc hạ của hắn ta cùng nhau thì thầm to nhỏ gì đó rồi đưa cô đến một căn phòng khác.
Ở chổ này nhìn ra, không có một chút ánh sáng, chỉ có tiếng sóng.
Đây là biển, trời cũng đã tối
Phía bên Vương Thần Kiêu, cô nói hôm nay trở về nhưng trời đã tối vẫn không thấy tăm hơi.
Lòng anh lo lắng vô cùng, lúc này điện thoại của anh đổ chuông
“Alo?”
Bên kia nghe thấy giọng nói của anh thì cười lạnh: “Vương Thần Kiêu? Là tao đây!”
Tâm trạng của Vương Thần Kiêu càng lo lắng hơn, Ngô Trương này gọi cho anh.
Chỉ có chuyện xấu, không có gì tốt đẹp
“Có chuyện gì?”
“Haha mày bĩnh tĩnh đấy nhỉ?”
Đợi một lúc, Ngô Trương vẫn không nghe thấy tiếng động của đối phương, hắn từ từ nói: “Triệu Minh Vy! Đang nằm trong tay tao”
“Muốn gì?”
“Mạng mày, muốn cứu người, chỉ một mình mày tới.
Đừng giở trò, nếu không cô ta sẽ chết”
Cúp máy, Vương Thần Kiêu phóng chiếc xe chạy như bay trên đường quốc lộ, liên lạc với người trong quân đội.
Dịch Thiên cùng mọi người bàn kế hoạch.
Chốc lát đã đưa ra phương án ăn toàn nhất.
Vương Thần Kiêu vừa lái xe vừa thảo luận cùng bọn họ,
Tới nơi, tin nhắn trong điện thoại phát sáng, nội dung cụ thể là.
Người cần tìm trên thuyền, nếu ba mươi phút sau không tìm được, bọn hỏi sẽ rời khỏi.
Đến lúc đó mạng sống của Triệu Minh Vy sẽ gặp nguy hiểm
Trên thuyền được tổ chức một bữa tiệc.
Để tìm được bọn người của Ngô Trương ở chổ này là một điều khó khăn.
Thuyền rộng lớn, lại nhiều khoang Vương Thần Kiêu day thái dương, cố gắng suy nghĩ thích hợp nhất
Lúc này chiếc thuyền chợt nhổ neo.
Bọn người Ngô Trương cũng không ngờ được điều này, nếu như thuyền ra biển vậy thì bọn họ khó mà trốn thoát
Người của Triệu Minh Vy đang ẩn núp thì cũng khó hiểu, đám người Ngô Trương này rốt cuộc muốn làm gì? Minh Ngọc nhìn xung quanh, ra hiệu cho mọi người leo lên thuyền máy chạy tới hong đảo phía trước, phải tới đó nhanh hơn chiếc thuyền lớn
Vương Thần Kiêu đã bước lên thuyền, liên lạc với người của Dịch Thiên chuẩn bị trực thăng, phòng cho hắn ta cần.
Như vậy thời gian cứu cô sẽ rút ngắn lại
Nhanh chân chạy tới từng khoang tìm bọn chúng, tới khoang thứ sáu người của bọn Ngô Trương chặn đường lại.
Bọn chúng đang cố gắng kéo dài thời gian để tới hòn đảo đằng trước
Không tốn nhiều sức lực để hạ gục bọn chúng, Vương Thần Kiêu dơ súng ngang thái dương của một trong nhưng người nằm dưới đất, đe dọa hỏi: “Ngô Trương đâu? Trả lời”
Tên thuộc hạ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh thì sợ khiếp vía.
Bọn họ đã nghe đến danh tiếng của Ma vương nhưng chưa bao giờ được tiếp xúc.
Hiện tại, nỗi khiếp sợ ngày một càng tăng
Bên thái dương súng càng ngày càng sát lại mặt hắn, sợ hãi trả lời: “Trên..trên....!bên trên khoang tàu”
Không màng đến người đó.
Vương Thần Kiêu chạy thẳng lên phía bên trên.
Cửa bị khoá ngoài, dùng hết sức lực vốn có, anh đạp cánh cửa.
Nhưng không thay đổi, nhìn xung quanh một lượt thấy bình chửa cháy.
Không nghĩ ngợi liền lấy nó đánh mạnh vào tay cầm
Bên trên khoang tàu, Triệu Minh Vy bị cột cả tay và chân.
Khi cửa mở ra cô nhìn thấy anh, niềm vui nở rộ trong lòng nhưng vẫn dấu đi.
Ngô Trương sai bọn thuộc hạ chặn đường anh còn hắn thì kéo cô chạy đi.
Tìm kiếm một chổ kín đáo, hắn ta mở miếng dán trên miệng của cô.
Triệu Vy há miệng thở, mệt mỏi dựa vào sau khung, đợi một lúc mới lên tiếng: “Giết Vương Thần Kiêu anh được gì?”
Ngô Trương liếc cô một cái, chậm mở miệng: “Được cô”
Triệu Vy cười khẩy: “Nằm mơ! Tự thú đi, làm như vậy chỉ có thêm tội mà thôi.
Bọn họ sẽ giúp anh lấy được công bằng.
Tôi biết anh không phải người như vậy”
Cô cố gắng khuyên can hắn, thế nhưng hắn lại giống như nghe thấy câu chuyện cười: “Công bằng? Thế giới này chẳng có gì gọi là công bằng cả! Cô biết vì sao tôi lại phản nội Lục Nhất Bạch không? Là vì hắn ta là kẻ máu lạnh, hắn ta giết ba và ông nội của tôi nhưng lại sống một cuộc sống có người hầu kết hạ! Hắn ta trả giá như thế vẫn chưa đủ”
Triệu Minh Vy không ngờ đằng sau lại là một sự thật đáng buồn như thế, lại khuyên hắn ta để kéo dài thời gian: “Anh có từng nghĩ anh làm như vậy bọn họ sẽ vui sao?”
Ngô Trương bổng chốc cứng đờ: “Cô cũng rất có bản lĩnh nhỉ? Nếu như không gặp nhau vào hoàn cảnh ai oán này có lẽ tôi sẽ theo đuổi cô”
Vừa dứt lời, Vương Thần Kiêu đã đứng phía đối diện bọn họ dơ thẳng súng.
Ngô Trương đứng thẳng người dậy lôi cô tới phía sau, đụng trúng lan can
Vương Thần Kiêu nhìn thấy cô vẫn ổn thì an tâm, từ từ đàm phán với hắn: “Thả người ra, tôi sẽ cho anh rời khỏi đây an toàn”
Ngô Trương nhíu mày: “Mày đừng nghĩ có thể lừa tao, thả súng xuống nếu không tao sẽ giết cô ta”
Vương Thần Kiêu vẫn tiếp tục nói: “Trực thăng đang tới, chỉ cần ngoan ngoãn trao đổi mày sẽ được rời đi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...