Quan Môn

Mặc dù Phan Lục bị mất máu quá nhiều nên choáng váng đầu óc, nhưng sau khi Diệp Khai cho người băng bó truyền máu cho hắn, hắn đem toàn bộ những gì mình biết đều nói với Diệp Khai.

Vừa khai đã kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Lý Hải cầm máy ghi âm đem toàn bộ nội dung Phan Lục đã nói ghi âm xuống, phải dùng tới ba máy mới xong.

- Những chuyện tôi biết chỉ là như thế…

Phan Lục liếm liếm bờ môi khô ráo tái nhợt vì mất máu, không cam lòng nói:

- Đối với những người kia mà nói tôi chỉ là tiểu nhân vật đẩy ra sân khấu mà thôi, là một nhân vật chết thay.

Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn thật sự không ngờ sau lưng công ty Phồn Thịnh có vẻ tầm thường kia lại cất giấu nhiều nhân vật thuộc hắc bạch lưỡng đạo lợi hại như vậy.

Nếu không phải do kế hoạch gieo trồng cây đào mật của huyện Phương Thạch được khởi động làm ảnh hưởng tới căn cứ gieo trồng thuốc phiện của bọn hắn, có lẽ chuyện này sẽ không bị người phát hiện.

Dù sao cho dù Diệp Khai có bao nhiêu năng lực nhưng nếu hắn không đi tới huyện Phương Thạch lắc lư, cũng không có cơ hội chứng kiến bức tranh kia, tự nhiên càng không có khả năng phát hiện loài hoa vẽ trong tranh chính là hoa anh túc.

Trong minh minh đều có định số, hiện tại Diệp Khai có chút tin tưởng lời này.

- Anh không phải kẻ chết thay, anh là câu hồn sứ giả…

Diệp Khai nói với Phan Lục:

- Sự tình lần này ít nhất phải có hơn hai mươi nhân vật phải vì điều này mà trả giá bằng tính mạng!


- Bọn hắn cũng không hề oan uổng chút nào!

Phan Lục nói.

Là căn cứ gieo trồng thuốc phiện quy mô khổng lồ như thế, hàng năm chế tạo cùng tiêu thụ thuốc phiện ra ngoài là một con số thật khổng lồ, trực tiếp ảnh hưởng tới thật nhiều thành phố cùng tỉnh lỵ chung quanh, những tên tội phạm kia đều đáng chết.

- Ở dưới tay anh còn có mấy người trọng yếu? Để cho bọn hắn cùng cung khai đi!

Diệp Khai nghĩ nghĩ nói với Phan Lục một câu.

Phan Lục cung khai rốt cục có giá trị bao nhiêu vẫn phải đáng giá thương thảo, mặc dù nói tin tức của hắn có thể làm Diệp Khai càng rõ ràng nhận thức lực lượng cùng phương thức vận tác của tập đoàn buôn thuốc phiện khổng lồ kia, nhưng dù sao với tư cách là nhân chứng, hiển nhiên một mình hắn vẫn thế đơn lực bạc, dù sao những người bị hắn cắn đi ra đều là nhân vật có năng lượng khá nặng.

Cho nên Diệp Khai càng cần nhiều nhân chứng để dễ dàng thao tác hơn nữa.

- Được, tôi khuyên khuyên bọn họ!

Phan Lục phi thường phối hợp trong chuyện này.

Cũng không bao lâu, Phan Lục lại chỉ ra mười mấy người đưa họ vào để hắn thuyết phục.

Sự tình làm được phi thường thuận lợi, không bao lâu mọi người đều đã nhận tội, hơn nữa còn yêu cầu tích cực lập công chuộc tội xin xử lý khoan dung.

Diệp Khai nhìn nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười hai giờ trưa.

- Hà trung tá, cho các chiến sĩ ăn chút cơm trưa đi!

Diệp Khai nói với Hà Quý Điền.

- Dạ!

Hà Quý Điền gật đầu sau đó an bài người đi nấu cơm.

Phòng bếp của căn cứ gieo trồng anh túc đều có sẵn, vì vậy mười mấy chiến sĩ liền bắt tay nấu cơm, còn có mười mấy công nhân khu gieo trồng đi qua hỗ trợ, thoạt nhìn phi thường náo nhiệt.

Diệp Khai cùng Hà Quý Điền bắt đầu an bài công việc nơi này.

Căn cứ gieo trồng anh túc này nhất định phải bị phong tỏa, bởi vì trái anh túc đã bắt đầu chín, thời khắc này phải nghiêm ngặt tử thủ, tránh khỏi có người trà trộn vào thu hoạch, phải biết rằng một cân anh túc bị đưa ra ngoài đều trở thành thuốc phiện bán đi, nguy hại rất nhiều người.

Sau khi bố trí xong canh gác, Diệp Khai gọi điện cho Mộc Uyển Dung đem tình huống cụ thể nơi này kể lại.

- Hiện tại cần em làm gì?


Mộc Uyển Dung nghe xong lời nói của Diệp Khai, cảm thấy có chút kinh hãi.

Căn cứ gieo trồng thuốc phiện lớn như vậy, may mắn bị Diệp Khai phát hiện được sớm, nếu để cho nó tiếp tục tồn tại sau này sự tình bị phát hiện, ngay cả Mộc Uyển Dung lẫn Diệp Khai đều bị ảnh hưởng cực lớn, mới tới nhậm chức đã phát hiện được vấn đề này, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.

- Lập tức điều động lực lượng Cục cảnh sát thành phố toàn diện xuất động, đem công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh khống chế, bắt đại biểu pháp nhân cùng toàn bộ cổ đông, đồng thời thẩm tra đường dây tiêu thụ của bọn hắn, anh sẽ hướng cao tầng xin chỉ thị, động viên lực lượng quân đội đến hiệp trợ thẩm tra công tác truy bắt tội phạm!

Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung.

Chuyện cho tới bây giờ Diệp Khai đã hoàn toàn không dám tin tưởng lực lượng cảnh sát địa phương có thể làm tốt chuyện này.

Trên thực tế hắn cũng tinh tường cảnh sát địa phương có rất nhiều người thậm chí đã cấu kết với đội ngũ tội phạm, nếu không có sự phối hợp hoặc đồng ý ngầm của cảnh sát nơi đây, một địa điểm tiêu thụ độc phẩm lớn như vậy căn bản không có khả năng tồn tại. 

Cho nên lách qua lực lượng địa phương là chuyện cần phải làm.

- Được, em lập tức an bài Đặng phó chủ tịch làm chuyện này!

Mộc Uyển Dung nghe xong gật đầu đáp ứng, sau đó nàng lại hỏi:

- Hiện tại em có thể qua đó không?

- Có thể, em đi cùng cảnh sát tới đi, an toàn một chút!

Diệp Khai hồi đáp.

Lúc chiều Mộc Uyển Dung dẫn theo hơn hai mươi đặc cảnh võ trang đi tới núi Tây Câu.

Diệp Khai đón nàng vào, dẫn nàng đi xem xét tình huống căn cứ gieo trồng anh túc.


- Xác thực là cảnh sắc mỹ lệ!

Mộc Uyển Dung chứng kiến hoa anh túc xinh đẹp dịu dàng trong gió, không khỏi than thở.

- Trong hoa thơm cỏ lạ, hoa độc luôn đẹp nhất!

Diệp Khai hái một đóa hoa anh túc đưa cho Mộc Uyển Dung xem qua:

- Đồ vật càng tràn đầy tội ác, càng có được lực lượng hấp dẫn lòng người!

- Không nghĩ tới thành phố Đông Sơn còn có một nơi như vậy, nếu không phải vận khí của anh quá tốt chỉ sợ là không cách nào phát hiện được.

Mộc Uyển Dung có chút cảm khái nhận lấy đóa anh túc, cầm trong tay ngắm nghía.

- Xác thực như thế!

Diệp Khai gật đầu thừa nhận điểm này.

Sau đó hai người còn đi thăm dây chuyền sản xuất ma túy.

- Trách không được buôn lậu thuốc phiện là món lợi kếch xù…

Mộc Uyển Dung nhìn thấy heroin thành phẩm, nói một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui