Quan Môn

- Cái gì, lại có chuyện như vậy?
Khi Mộc Uyển Dung nhận được điện thoại của Diệp Khai, hoàn toàn chấn động.
Nàng tuyệt đối thật không ngờ mình vừa tới thành phố Đông Sơn không được vài ngày đã gặp đại sự như vậy.
- Chuyện này rất quan trọng, ý của anh là phải tranh thủ thời gian xử lý, nếu để muộn có thể sẽ bị lộ tin tức, đến lúc đó không thể bắt được chứng cớ phạm tội của bọn hắn rồi!
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung trong điện thoại.
- Vậy ý của anh thế nào?
Mộc Uyển Dung hồi phục lại tinh thần, dò hỏi Diệp Khai.
Nàng mới đến nơi đây, đối với tình huống thành phố Đông Sơn còn chưa quen thuộc, mà Diệp Khai dù sao đã ở lại đây một thời gian, đối với chuyện tại địa phương hay với các cấp lãnh đạo thành phố đều đã có hiểu rõ ít nhiều, cho nên trong loại sự tình này nàng nên lấy ý kiến của Diệp Khai làm chủ.
- Ý của anh là cảnh sát huyện Phương Thạch không đáng tin, cảnh sát Cục thành phố cũng chưa chắc dựa vào được, phải vận dụng bộ đội võ cảnh thôi!
Diệp Khai thật rõ ràng nói với Mộc Uyển Dung.
Người trong Cục cảnh sát huyện thì không cần nói tới, cục trưởng Hầu Tiểu Sơn đã bị Diệp Khai bắt xuống, hiện tại trong cục đang hỗn loạn, Diệp Khai lo lắng những người này, dù sao bọn hắn cũng là địa đầu xà, nhất định phải có chút liên quan với công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh, không đáng tín nhiệm.
Mà Cục cảnh sát thành phố tuy nằm trong sự khống chế của Đặng Kim Hữu, nhưng thực sự không thể khẳng định sẽ không có người nào mật báo ra ngoài, dù sao trước kia ban lãnh đạo Đông Sơn thật quá hỗn loạn, Diệp Khai cũng không thể tin được bọn họ.
- Việc này…có cần câu thông với các ủy viên thường ủy một chút hay không?
Mộc Uyển Dung nghe xong có chút do dự hỏi ngược lại.
- Hai người chúng ta quyết định là được rồi, không cần phải làm thêm rắc rối.
Diệp Khai nói ra:
- Anh lo lắng trong thường ủy cũng có người liên quan tới vụ án, dù sao chuyện này có khả năng liên quan tới một phó thư ký trưởng trong Ủy ban tỉnh, có lẽ còn dính líu tới một ít quan viên khác, ảnh hưởng rất lớn. Một khi để lộ tiếng gió, sự tình sẽ biến thành bị động!

- Được, dù sao mình cũng phải tìm một lý do đi?
Mộc Uyển Dung hỏi.
- Lý do thì dễ tìm thôi, cứ nói anh ở huyện Phương Thạch bị phần tử bất minh chặn đánh, khẩn cấp điều động bộ đội võ cảnh xuất động tham gia việc này!
Diệp Khai trả lời.
Vì muốn giữ bí mật, Diệp Khai đương nhiên không thể nói để bộ đội võ cảnh đi tấn công đội ngũ buôn ma túy, cho nên chỉ có thể tìm kiếm lý do khác, cũng may loại lý do này chỉ cần nói qua được là xong, không cần quá soi mói.
Chủ tịch thành phố cấp chính sảnh bị phần tử không hợp pháp công kích, lý do này phi thường sung túc.
- Hiện tại đi thông tri sao?
Mộc Uyển Dung lại hỏi.
- Vậy thì không cần, đợi tới sáu giờ sáng mai thông tri là được rồi!
Diệp Khai suy nghĩ thật rõ ràng, nếu như lúc này thông tri thứ nhất trời đã tối, thứ hai trải qua một đêm rất dễ dàng bị lộ tin tức, khiến công ty Phồn Thịnh nổi lên hoài nghi.
Cho nên sáng sớm thông tri lực lượng bộ đội võ cảnh thì phù hợp hơn một ít.
Đợi tới khi họ từ bên Đông Sơn chạy tới cũng đã khoảng chín giờ sáng, lại không cần ngừng lại tiến thẳng tới núi Tây Câu, trực tiếp tấn công căn cứ gieo trồng anh túc là thích hợp nhất.
Nhưng trước đó Diệp Khai còn cần làm rõ một việc, chính là trong núi Tây Câu thực sự có căn cứ gieo trồng anh túc hay không?
Nếu để bộ đội võ cảnh tấn công sai mục tiêu thì đừng nói mặt mũi của Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai sẽ thật khó xem, còn dễ dàng bị đám người kia phản công, nói bọn họ làm việc không đáng tin cậy, tùy ý điều động võ cảnh làm việc nhưng không đạt được mục đích gì, sẽ chối bỏ năng lực của bọn họ.
Loại tình huống này Diệp Khai tuyệt đối không cho phép xuất hiện.
Cho nên hắn cần phải thận trọng một chút.

Bởi vậy sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nói với mấy người Lý Hải:
- Sáng sớm ngày mai chúng ta đi trước một bước, tranh thủ trước sáu giờ thăm dò rõ ràng tình huống trong Tây Câu, có thể làm được không chút sơ sẩy nào!
- Dạ, nhị thiếu gia!
Nhóm người Lý Hải cảm thấy thật hưng phấn, liền gật đầu đồng ý.
Những người như bọn họ gần đây đã quen với những chuyện tranh đấu bắn giết, đột nhiên nhàn rỗi đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, hiện tại đột nhiên có chuyện để làm, tự nhiên là cảm thấy hưng phấn, dù sao có cơ hội xuất thủ thôi.
- Mọi người mang theo vũ khí, đám con buôn chất độc kia không phải là kẻ lương thiện đâu!
Diệp Khai nhắc nhở.
- Nhị thiếu gia yên tâm đi, lần này mọi người đều mang theo đầy đủ trang bị!
Lý Hải cam đoan.
Trên thực tế sáu người Lý Hải chỉ cần không gặp phải tình thế xấu trong chênh lệch vũ khí, muốn đối phó mười mấy quân nhân võ trang đầy đủ sẽ không thành vấn đề, huống chi là một đám buôn ma túy?
Cho dù tình huống bên Tây Câu phức tạp, nhưng không đến nỗi bồi dưỡng ra được cả một quân đội đi?
Diệp Khai cũng không cảm thấy sẽ có vấn đề gì, bởi vậy mọi người ăn thịt nướng, uống bia, sau đó mới chậm rãi quay về nhà khách.
Chứng kiến nhóm người của Diệp chủ tịch đã về nhà khách, người bên huyện Phương Thạch cũng thở ra một hơi, xem như đưa được mấy vị tổ tông về nhà khách an toàn rồi.
Nhưng Trầm Tiểu Hổ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nói với nhân viên:
- Buổi tối nhất định phải làm tốt công tác cảnh vệ, tuyệt đối không cho ai tiếp cận nhà khách, vạn nhất xảy ra chuyện chúng ta không ai đảm đương nổi!

- Dạ, hiểu được!
Mười nhân viên cảnh sát trả lời.
Trên thực tế đối với việc Diệp Khai đột nhiên xuất hiện trong lòng bọn họ cũng thật khẩn trương, mặc dù nói Diệp chủ tịch trẻ tuổi, nhưng cán bộ cấp cao, nếu xảy ra chuyện tại huyện Phương Thạch bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện sẽ không đẩy được trách nhiệm, nhưng người phụ trách công tác bảo hộ trực tiếp như bọn họ cũng đừng mong được sống yên ổn.
Dù sao những vị lãnh đạo cũng phải nhận lấy trách nhiệm rồi, những tiểu nhân vật còn mong nhẹ nhõm hỗn qua sao? Dù sao cũng phải kéo người theo đệm lưng đi?
Cục trưởng Hầu Tiểu Sơn đã bị Ban kỷ luật thanh tra thành phố bắt đi, mặc dù nói hiện tại còn chưa được rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại kết quả không tốt hơn chỗ nào.
Là phó cục trưởng chủ trì công tác tại Cục cảnh sát huyện, Trầm Tiểu Hổ tự nhiên hi vọng vị cục trưởng kia rốt cục không cần quay về, nói như vậy hắn sẽ thuận lý thành chương tiến lên một bước, chẳng phải là vô cùng vui vẻ?
Lần này làm công tác bảo an cho Diệp chủ tịch, kỳ thật xem như là một cơ hội, dù sao phải để những vị lãnh đạo chứng kiến mình làm việc vất vả mới tốt.
Vì vậy Trầm Tiểu Hổ cũng không quay về nhà, trực tiếp lưu lại ngay trong nhà khách, tránh khỏi việc đến lúc đó xảy ra chuyện gì mình lại không lập tức có mặt bên lãnh đạo, nói như vậy cơ hội xuất đầu sẽ không tới phiên chính mình.
Tới rạng sáng bốn giờ, trong sân vang lên thanh âm động cơ ô tô phát động.
Tuy Trầm Tiểu Hổ đang ngủ nhưng không thay quần áo, nghe được thanh âm liền đi ra, nhưng lại chứng kiến một chiếc Hummer việt dã của Diệp Khai đang phát động, thoạt nhìn là có ý định đi ra ngoài.
Đối với chuyện này Trầm Tiểu Hổ không để ý, bởi vì hắn nhìn ra được người lái xe là Cam Tĩnh, người của Diệp chủ tịch.
Chỉ cần không phải có người trộm xe vậy không có vấn đề gì.
Trầm Tiểu Hổ nghĩ như vậy, không tiếp tục lưu ý, tùy ý cho Cam Tĩnh lái xe rời khỏi nhà khách.
- Tính cảnh giác của Cục cảnh sát huyện nơi này xác thực là không xong…
Xe đi ra khỏi cửa lớn, Diệp Khai ngồi ghế sau ngẩng đầu lên lắc đầu nói.
Rất hiển nhiên Diệp Khai vô cùng hoài nghi với hiệu suất xử lý công việc của Cục cảnh sát huyện, hơn nửa đêm có người lái xe ra ngoài, lại không đi ra hỏi thăm tiếng nào, chuyện này xác thực là không thích hợp, mặc dù nói là tài xế của Diệp Khai nhưng giờ này muốn ra ngoài chẳng lẽ không cảm thấy có gì bất thường sao?
- Xác thực là không được!
Lý Hải cũng từ phía sau chui ra, nói:
- Thoạt nhìn trong Cục cần phải chỉnh đốn lại một phen!

- Việc này cũng là bình thường!
Cam Tĩnh lại nói:
- Trầm Tiểu Hổ trước kia chỉ là phó chức, nói chuyện không ảnh hưởng, cho nên chưa hẳn dùng được đám nhân viên trong Cục, bình thường thì nhàn tản, một khi tới thời khắc mấu chốt chưa hẳn đủ khả năng gánh trách nhiệm!
Diệp Khai nghe xong gật đầu, thừa nhận lời của Cam Tĩnh có đạo lý, nhưng đây cũng không phải lý do thay Trầm Tiểu Hổ giải thích vì sao làm việc bất lực.
Là một cán bộ lãnh đạo, thời khắc đều phải nhớ kỹ trách nhiệm của mình là việc nên làm.
Mặc dù nói xe của hắn là từ nhà khách chạy ra ngoài, cho nên Trầm Tiểu Hổ có thể không cần hoài nghi điều gì, nhưng Diệp Khai thật nghi ngờ năng lực của Trầm Tiểu Hổ, người như vậy nhất định không thể trở thành cục trưởng Cục cảnh sát huyện.
Xe chạy nhanh trong đêm, rất nhanh đã ra khỏi nội thành đi thẳng tới hướng núi Tây Câu, dựa theo con đường chàng trai đánh dấu chạy tới dưới núi.
Đúng lúc này sắc trời đã tảng sáng, thích hợp cho bọn họ đi lên.
- Mọi người mang theo trang bị, kiểm tra lại một chút!
Lý Hải là đầu lĩnh, lập tức hạ mệnh lệnh.
Mọi người cùng nhau kiểm tra trang bị của mình, tinh thần phấn chấn theo sự suất lĩnh của Lý Hải bắt đầu leo lên núi.
Diệp Khai cũng không lạc hậu, trên cổ hắn đeo súng tiểu liên, hai bên hông treo mười quả lựu đạn, mặc chiếc áo chống đạn loại nhẹ, động tác nhanh nhẹn bò lên núi không kém gì nhóm người Lý Hải, trình độ còn hơn ngày trước.
Mọi người leo núi hơn một giờ, đợi khi lên tới đỉnh núi khoảng năm giờ bốn mươi phút, vừa nhìn xuống thì ánh mặt trời cũng đã chiếu vào trong sơn cốc.
- Hay thật…
Lý Hải đi ở phía trước, đôi mắt lập tức đăm đăm.
Diệp Khai nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy hoa anh túc tràn khắp núi đồi, nở rộ sáng lạn, tựa hồ tạo cho người ta cảm giác thật say lòng người.
- Hắc, thần tiên hoa! Vong ưu thảo?
Diệp Khai nhìn thấy tình cảnh này không khỏi thì thào một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui