Quan Môn

-Giang Hiểu Mai thấy được tràng cảnh trong phòng họp, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.
Nàng cũng là nữ nhân xinh đẹp, tự nhận điều kiện không tệ, ít nhất có thể so sánh với Mộc Uyển Dung, chỉ là hôm nay chợt phát hiện Mộc bí thư rực rỡ động lòng người tựa hồ đã đè ép nàng một đầu.
Nhìn vào sắc mặt Mộc Uyển Dung giống như đóa hoa tươi thắm mới tưới nước, còn đọng cả giọt sương.
Tình huống như vậy Giang Hiểu Mai đương nhiên là không sánh bằng, trong nội tâm không khỏi có chút buồn bực.
- Xem bộ dạng như vậy giống như mới được nam nhân an ủi qua đi?
Trong nội tâm Giang Hiểu Mai khẽ động, nổi lên tâm tư hoài nghi.
Bởi vì ngày hôm qua nàng cùng Mộc Uyển Dung trò chuyện cũng nhìn thấy được tình huống của nàng, tuy thật xinh đẹp như không có kinh diễm, nàng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy thật không có đạo lý, không biết vì sao một nữ nhân chỉ trong một đêm lại biến hóa như thế, trừ phi là do có nam nhân vỗ về.
Nghĩ tới chuyện này ánh mắt Giang Hiểu Mai chuyển dời qua trên mặt Diệp Khai.
Nam nhân cùng nữ nhân luôn bất đồng trong loại chuyện này, nữ nhân kinh nghiệm mưa gió sẽ thấy cầu vồng, nam nhân phải là uể oải mới đúng, dù sao nam nhân bị tiêu hao khá lớn trong chuyện này.
Đáng tiếc Giang Hiểu Mai nhìn hồi lâu không nhìn ra chút dấu vết.
Trên mặt Diệp Khai cũng sáng láng, nhìn ra được chàng trai sức mạnh mười phần, không hề có biểu lộ đã túng dục quá độ.
- Chuyện này thật kỳ quái…
Giang Hiểu Mai nói thầm một tiếng, trong lòng buồn bực cúi đầu xem tài liệu.
Là phó chủ tịch thường vụ, Giang Hiểu Mai hiệp trợ Diệp Khai công tác, Diệp chủ tịch phân công quản lý văn phòng Ủy ban, Ủy ban kế hoạch, đất đai, nhân sự, biên chế cơ cấu, thuế vụ, tài chính, giá hàng, thống kê công tác, quản lý công ty xí nghiệp quốc hữu, chính phủ thu mua, quản lý đốc xúc, pháp chế, ứng phó nhu cầu bức thiết, bảo mật, trường học hành chính vân vân, đồng thời còn phụ trách trùng kiến khu cổ thành cùng kiến thiết khu trung tâm nội thành.
Công tác của Giang Hiểu Mai cũng thật trọng yếu, ở trên các vị phó chủ tịch, có thể nói tay cầm quyền hành.

Hôm nay nàng cầm một phần tư liệu là về việc thương nhân Hong Kong tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa muốn đầu tư kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự. Lúc này đã chính thức đưa lên cho Ủy ban thành phố, mà nghe nói vị chủ tịch tập đoàn Cù Hữu Nghĩa tiên sinh mấy ngày nữa sẽ đến thành phố Đông Sơn khảo sát.
Là một hạng mục lớn đầu tư vượt qua một trăm triệu, quan hệ tới đại sự trọng chỉnh tài nguyên du lịch thành phố Đông Sơn, Giang Hiểu Mai cảm thấy việc này trọng đại bởi vậy muốn đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy, đưa ra nghiên cứu đối sách, nhìn xem trong thành phố quyết định xử lý như thế nào mới có thể đem khoản đầu tư này xác định.
Tận sâu trong nội tâm Giang Hiểu Mai xem ra nàng thật sự vô cùng hứng thú đối với kế hoạch này, dù sao hiện tại nàng được phân công quản lý hạng mục trùng kiến khu thành cổ, việc trùng tu Đông Sơn Tự là trọng yếu nhất. Nếu như có thể thúc đẩy được kế hoạch như vậy chiến tích của nàng sẽ tăng lên không ít.
Nhưng Giang Hiểu Mai không nói ra chuyện này, bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung đã đầu tiên mở miệng:
- Các vị, hiện tại chúng ta bắt đầu họp, vừa rồi Diệp chủ tịch đã nói qua với tôi một việc, hiện tại mọi người mang ra thảo luận một chút, Diệp chủ tịch, mời anh!
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung gật đầu, sau đó nói:
- Các đồng chí, hoa kiều giới kinh doanh Châu Âu Nam Cung Vân tiểu thư ứng theo lời mời của tôi, có ý định đến thành phố Đông Sơn tài trợ xây dựng năm mươi ngôi trường trung học, quy mô trường học dung nạp ba ngàn học sinh làm tiêu chuẩn!
- Oa!
Mọi người nghe xong những lời này lập tức đều hưng phấn.
- Đây là chuyện tốt ah!
Phó chủ tịch Đặng Kim Hữu đã là ủy viên thường ủy, tuy xem như nhân vật mới nhưng tư cách hắn đã đầy đủ, sau khi nghe xong tin tức này lập tức nở nụ cười.
Là tùy tùng đáng tin mới nhận dưới trướng Diệp Khai, Đặng Kim Hữu nhất định sẽ vô điều kiện duy trì hắn, mặc dù nói Diệp Khai trước đó chưa từng nói qua chuyện này với hắn, nhưng việc quyên góp xây dựng trường học không cần động não ai cũng biết là công việc tốt.
Quả nhiên những người khác nghe xong mặc dù có chút kinh dị tính tin cậy của tin tức này, nhưng vẻ mặt đều lộ ra dáng tươi cười.
- Quả nhiên là công việc tốt, chỉ là không biết thực lực của Nam Cung tiểu thư kia như thế nào, viện trợ xây dựng năm mươi trường trung học, phải cần số đầu tư thật lớn!

Phó bí thư Lý Văn Hải ngoài việc biểu thị vẻ hoan nghênh, vẫn thật bén nhọn vạch ra vấn đề này.
Một ngôi trường trung học có thể dung nạp ba ngàn học sinh không phải nói chỉ xây trường là đã xong, còn có phòng thí nghiệm, có thư viện, có sân vận động tiêu chuẩn, có ký túc xá của thầy cô giáo cùng ký túc xá của học sinh nữa đi?
Hơn nữa trong trường học cần phân phối dụng cụ học tập cùng đồ dùng văn phòng, bàn ghế vân vân đều là số chi tiêu thật lớn.
Theo giá hàng hiện tại tính toán, Lý Văn Hải xem chừng phải ném vào tới mười triệu tài chính mới đủ một ngôi trường, năm mươi ngôi trường cũng phải là năm trăm triệu!
Thật không biết vị Nam Cung tiểu thư kia là thần thánh phương nào, vừa ra tay liền ném ra năm trăm triệu, chẳng lẽ thật là bánh nóng từ trên trời rơi xuống sao?
Giang Hiểu Mai nghe xong cũng có chút ngẩn người, nàng thật không ngờ Diệp Khai muốn nói là sự tình này.
Phải biết rằng tập đoàn Vạn Hòa của Hong Kong đưa kế hoạch trùng tu Đông Sơn Tự chỉ cân nhắc đầu nhập chừng hơn trăm triệu mà thôi, việc này đã làm cho nàng phi thường chấn kinh rồi, nhưng không nghĩ tới Diệp Khai tùy tiện kéo người qua đã trực tiếp quyên góp tài trợ năm mươi trường trung học.
Đây thật sự là…không cách nào so sánh!
- Trách không được Diệp Khai chướng mắt kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự…
Giang Hiểu Mai cũng biết kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự của tập đoàn Vạn Hòa Hong Kong trước kia Diệp Khai cũng có một bộ phận hiệp định, chỉ là hắn đem chuyện này ném cho nàng.
Lúc trước Giang Hiểu Mai còn tưởng rằng mình gặp được chuyện tốt, lúc này xem lại mới biết được Diệp Khai căn bản là chướng mắt lợi ích nhỏ nhặt như thế.
- Ha ha, tài lực của Nam Cung tiểu thư không cần phải lo lắng, nàng đầu tư bên thành phố Minh Châu duy nhất một lần đã đầu nhập một tỷ đô la, tài trợ xây dựng năm mươi ngôi trường trung học đối với nàng không là sự tình gì.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười.
Một tỷ đô la!

Mọi người nghe xong cảm giác đầu óc có chút nổ tung.
Chưa từng có ai nghĩ qua người ta lại có nhiều tiền như vậy, nếu là như thế vị Nam Cung tiểu thư kia đến Đông Sơn viện trợ xây dựng trường học là vì mục đích gì đây?
Ánh mắt mọi người hiện lên vẻ nghi ngờ, không khỏi tập trung lên trên người Diệp Khai, tựa hồ cả Mộc Uyển Dung xinh đẹp động lòng người cũng không còn hấp dẫn được bọn họ.
- Đây cũng là công tác thật vất vả mới kéo tới, hoàn cảnh đầu tư bên Đông Sơn người ta chướng mắt, tôi khuyên can mãi cuối cùng mới được lưu chút đồ vật, xem như không bị uổng phí miệng lưỡi.
Diệp Khai nói:
- Chỉ là người ta có chút điều kiện, nếu như không thể đồng ý thì chuyện này chưa chắc định ra được.
- Điều kiện gì vậy, Diệp chủ tịch nói nhanh đi, thật gấp chết người rồi!
Lập tức có người kêu lên.
Thật sự chuyện này quan hệ quá lớn, cho dù là tài trợ không điều kiện, nhưng sau khi số tiền kia quăng xuống, tiền lời chính là giao cho xí nghiệp kiến trúc ah! Một đơn đặt hàng năm trăm triệu nện xuống, chính là kéo động xí nghiệp kiến trúc bản địa Đông Sơn, tiền lãi bên trong lớn phi thường, đối với việc thu nhập tài chính thành phố sẽ có kích thích rất lớn.
Lại càng không cần nói tới sau khi trường học xây dựng xong, dân chúng Đông Sơn đều là đối tượng được hưởng lợi, đối với hình tượng chỉnh thể của lãnh đạo thành phố sẽ có đổi mới rất lớn.
- Kỳ thật cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là Nam Cung tiểu thư yêu cầu quyền đặt tên trường học mà thôi!
Diệp Khai giải thích:
- Nói tỷ như là huyện Phương Thạch, trường học xây dựng thành sẽ lấy tên là đệ nhất Nam Cung trung học huyện Phương Thạch, đệ nhị Nam Cung trung học vân vân…
- Là vậy sao…
Giang Hiểu Mai nghe xong cảm thấy không sao cả:
- Tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, hiện tại trong đại học không phải có thật nhiều Dật Phu Quán sao? Đạo lý là giống nhau, người ta đã xuất tiền không điều kiện tài trợ xây dựng, đặt tên của người ta là đương nhiên thôi!
- Nói chuyện cũng không thể nói như vậy!

Phó bí thư Lý Văn Hải đối với chuyện này liền phản đối:
- Nếu như nói chỉ một hai trường học đặt tên như vậy thì không có vấn đề gì, nhưng dựa theo kế hoạch của Diệp chủ tịch trong một huyện phải có năm trường học, cơ hồ bao trùm hơn nửa quần thể học sinh, bởi như vậy chẳng phải bộc lộ ra toàn bộ trường học của Đông Sơn chúng ta đều do người ngoài quyên góp xây dựng lên hay sao? Điều này đối với mặt mũi thành phố mà nói thật quá xấu hổ, hơn nữa thượng cấp lãnh đạo sẽ thấy vấn đề này như thế nào? Hình tượng Đông Sơn có bị ảnh hưởng hay không?
Hắn vừa nói như vậy người dao động thật không ít.
Xác thực thôi, hình tượng chính phủ đồng dạng phi thường trọng yếu, anh nói nếu có một vài Nam Cung trung học thì cũng thôi đi, nhưng nếu biến thành mọc lên như nấm chẳng phải nói chính phủ đầu nhập giáo dục quá thấp? Toàn bộ phải nhờ tư nhân quyên góp mới có đề cao?
Nếu bị người nắm lấy chuyện này làm văn vẻ thì mặt mũi mọi người xác thực rất khó xem.
Hơn nữa còn tồn tại một vấn đề khác, đó là nếu các thành thị bên cạnh nhìn thấy tình cảnh như vậy, có thể sẽ ghen ghét oán hận hay không đây?
Trong mấy năm gần đây mặc dù nói kinh tế địa phương phát triển phổ biến, trong tay có chút tiền, nhưng phải đại quy mô đầu nhập vào giáo dục đại bộ phận chính phủ địa phương đều không có sự quyết đoán đó.
Nếu thành phố Đông Sơn có được đột phá trong phương diện này, đây chính là thành tích, nhưng khi thành tích bị người nói dựa vào người khác làm nên thì đồng dạng không phát ra được tác dụng gì tốt đẹp.
- Có thể giảm bớt số lượng đặt tên trường học hay không?
Ngay lập tức bí thư Ban kỷ luật thanh tra Đoạn Phi dò hỏi.
Là một trong những nhân vật đại biểu thế lực bản thổ, Đoạn Phi cũng hi vọng chuyện này có thể làm thành, dù sao làm vậy địa phương có lợi, nhưng hắn cũng cảm giác nếu khắp nơi đều đặt chung một cái tên Nam Cung trung học thật sự là sẽ cảm thấy đau đầu, là vẽ mặt thôi!
- Thái độ của đối phương khá kiên trì đấy…
Diệp Khai thản nhiên đáp:
- Vốn chỉ là trợ giúp theo tình bạn, nếu như nội tâm người ta mất hứng thật khó mà nói…phụ nữ nha, rất cảm xúc đấy!
- Hắc hắc…
Mặc dù có người cười lên nhưng trong tiếng cười lại vô cùng miễn cưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui