- Ah, nói nói xem, là chuyện gì xảy ra vậy?
Điện thoại đường dài cho nên nghe có chút hỗn tạp, thanh âm lại vẫn lớn, khí thế mười phần, không hề có cảm giác là một vị lão nhân đang gần đất xa trời nói chuyện.
Đối với ông nội của mình, Nam Cung Vân luôn ôm một loại thái độ thật ngưỡng mộ.
Là lão tổ tông của Nam Cung gia, từng đảm nhiệm chức vị thượng tướng trong chính quyền cũ, còn đảm nhiệm chức vị người phụ trách tình báo ngầm của chính quyền thời trước, tuy tên của Nam Cung Kinh Hồng không hiện trong sử sách, thanh danh không lộ, nhưng trong nội tâm những nhân vật còn sống năm đó vị lão nhân này tuyệt đối là một nhân vật truyền kỳ.
- Cháu vừa đến đại lục đã bị người theo dõi rồi…
Nam Cung Vân không chút cấm kỵ, trực tiếp đem quá trình nhận thức Diệp Khai kể lại cho Nam Cung Kinh Hồng.
Nam Cung Kinh Hồng nghe thật cẩn thận, hỏi thăm một vài vấn đề, kể cả xuất thân của Diệp Khai, chức vị, những sự tình đã trải qua, thậm chí tuổi tác quan hệ, phi thường tường tận.
- Cậu thanh niên này thật không đơn giản!
Cuối cùng Nam Cung Kinh Hồng hạ kết luận.
Trong lòng Nam Cung Vân thầm tự nhủ, chuyện này cũng không cần nói đi? Trên thực tế chỉ vài lần tiếp xúc với Diệp Khai, Nam Cung Vân trong bất tri bất giác bị hắn ám toán mấy lần, hơn nữa bản thân nàng còn không phát giác.
Hoặc là nói Diệp Khai điển hình chính là giả trư ăn cọp, xem như là tiểu tổ tông trốn sau lưng âm người, nói tóm lại ngay cả Nam Cung gia đại tiểu thư có lực ảnh hưởng lớn tại hải ngoại nhưng sau khi đi vào đại lục, nhiều lần thua trong tay Diệp Khai, thật làm cho nàng có cảm giác ủ rũ.
Nếu không như thế Nam Cung Vân cũng sẽ không nhanh chóng gọi điện thoại về cho ông nội Nam Cung Kinh Hồng, ngoại trừ báo cáo công tác tiến triển thậm chí còn có ý tứ như xin giúp đỡ, có thể thấy được Diệp Khai mang tới áp lực khá lớn cho nàng.
- Ông nội, chẳng lẽ lần này chúng ta trở về thật sự còn mục đích khác sao?
Nam Cung Vân không khỏi nhớ tới lời nói của Diệp Khai, không nhịn được hỏi Nam Cung Kinh Hồng.
Nam Cung Kinh Hồng trầm ngâm một lúc, tựa hồ như có chút do dự, qua chừng nửa phút hắn mới hồi đáp:
- Xác thực còn có một nguyên nhân thật trọng yếu, nhưng hiện tại thời cơ chưa tới, không tiện lộ ra!
Nghe xong lời nói của Nam Cung Kinh Hồng, trong lòng Nam Cung Vân không khỏi thất lạc, nàng đã lấy được quyền lực xử lý công việc đưa gia tộc quay về cố hương, nhưng không được Nam Cung Kinh Hồng nói rõ ngọn ngành, điều này chỉ có thể nói trong cả chuyện này nàng chỉ giống như một người đang bị lợi dụng.
Mặc dù nói là xuất lực cho lợi ích của gia tộc, nhưng cảm giác bị người sai khiến làm việc xác thực khiến cho người ta thật khó thể mang theo động lực gì để tiếp tục làm thêm nữa.
Nam Cung Vân cảm thấy mình thật vất vả đi về nội địa chạy đôn chạy đáo, nhưng không được biết rõ nội tình bên trong, trong lòng không khỏi mất mác.
- Đừng nghĩ quá nhiều!
Nam Cung Kinh Hồng tựa hồ suy đoán được ý nghĩ của cháu gái, liền thở dài nói:
- Chuyện này trong toàn bộ gia tộc ngoại trừ ông ra, không ai hay biết, ngay cả cha của cháu cùng các chú bác cũng không biết được!
- Ah?
Nam Cung Vân nghe xong, trong lòng tựa hồ lấy lại được thăng bằng.
Nam Cung Kinh Hồng có thân phận thế nào tự nhiên không cần phải nói dối với nàng, nếu như hắn đã nói như vậy đủ thấy rõ việc này liên quan trọng đại, Nam Cung Kinh Hồng không hề nói lý do như vậy nàng cũng không cần quan tâm.
Chỉ là Diệp Khai không biết nguyên nhân bên trong, nếu hắn bởi vì việc này mà không muốn ra tay giúp đỡ thì việc thúc đẩy gia tộc về nước sẽ bị chướng ngại.
Đúng như lời Diệp Khai đã nói với nàng đêm nay, bên Bộ an ninh từ lúc nàng mới bước chân về nước đã theo dõi nàng, điều này nói rõ có người đang một mực chú ý từng cử động của Nam Cung gia.
Nếu không có được đại chính hào môn như Diệp gia ủng hộ, Nam Cung Vân rất khó tin tưởng gia tộc có thể thuận lợi trở về.
- Muốn thuyết phục Diệp Khai thật khó lắm sao?
Nam Cung Kinh Hồng hỏi.
- Người này tuy trẻ tuổi, bản thân lại ở địa vị cao, hơn nữa vô cùng có chủ kiến, không dễ dàng bị người điều khiển.
Nam Cung Vân hồi đáp, sau đó nàng có chút tức giận bổ sung:
- Cháu đã chuẩn bị sắc dụ hắn rồi, ai biết tiểu tử kia không hề bị hấp dẫn, nếu không phải cháu biết hắn có thật nhiều nữ nhân, thậm chí còn cho rằng phương diện kia của hắn không được!
- Ha ha…
Nam Cung Kinh Hồng nghe xong, lập tức nở nụ cười:
- Tiểu công chúa nhà chúng ta lại có thời điểm bị chọc tức, hơn nữa còn ở trong loại sự tình này, ha ha…
Trong thời gian gần đây, Nam Cung thế gia có được lực ảnh hưởng rất mạnh trong giới Hoa kiều, cho dù có nhiều người hiểu rõ lai lịch của Nam Cung gia thật bất chính, nhưng lại cảm thấy thật hứng thú với quyền thế tài phú của họ, Nam Cung Vân là tiểu công chúa có phong thái cực kỳ xuất sắc của Nam Cung gia, tự nhiên là tiêu điểm truy cầu của mọi người.
Thậm chí còn có vương thất Châu Âu đã tỏ vẻ hứng thú với nàng, đủ thấy thanh danh của Nam Cung Vân thật sự vang dội.
Chỉ là không nghĩ tới sau khi quay về nội địa Nam Cung Vân đã cố tình sắc dụ Diệp Khai, nhưng lại không đạt được ý định, điều này làm lòng tin của nàng bị đả kích thật lớn, nghĩ lại bản thân không biết còn khuyết điểm chỗ nào?
Trên thực tế nàng lại không biết Diệp Khai có tâm lý kháng cự đối với nàng chủ yếu là vì hắn không hiểu rõ chi tiết về nàng, không dám chọc tới một phiền toái lớn mà thôi.
Nếu như nàng không thể đem nội tình của Nam Cung gia nói ra, Diệp Khai sẽ không dám đụng chạm vào thân thể của nàng.
Dù sao với Diệp Khai mà nói, một khi đụng phải Nam Cung Vân thì phải xuất lực vì chuyện của nàng, thế nhưng theo tình huống hiện tại mà xem sự tình của Nam Cung thế gia tựa hồ là một vũng bùn, nếu như chui vào lúc ban đầu sung sướng nhưng tới thời điểm cần trả giá thật sự là quá lớn.
Điểm này là việc mà Diệp Khai kiêng kỵ thật sâu, dù sao hắn cân nhắc vấn đề thật quá nhiều, phải cân nhắc tới toàn bộ lợi ích chỉnh thể của Diệp gia, không có khả năng bởi vì một chút khoái lạc mà dính líu tới Nam Cung Vân để ngày sau khó thể dàn xếp.
- Vấn đề của cháu nằm ở chỗ, cháu bị cuộc sống hải ngoại ảnh hưởng quá lớn, tính cách lợi thế quá mạnh mẽ!
Nam Cung Kinh Hồng nói với cháu gái của mình:
- Loại nam nhân như Diệp Khai, tuy trẻ tuổi kỳ thật biết nắm chắc giới hạn, biết rõ sự tình nặng nhẹ, đối với cảm tình cũng không thích tùy tiện, những quan viên thân ở địa vị cao như họ cố kỵ sẽ rất nhiều, nhưng cháu ngay từ đầu lại biểu hiện tư thái trao đổi thật quá mức rõ ràng, Diệp Khai đương nhiên sẽ không hài lòng.
- Chẳng lẽ còn trông cậy cháu cùn- g hắn chơi cảm tình?
Mặc dù Nam Cung Vân có quyết tâm hiến thân vì sự nghiệp của gia tộc, nhưng nếu nói muốn cùng một thanh niên nhỏ hơn mình vài tuổi phát triển cảm tình, trong nội tâm nàng vẫn sẽ bài xích.
Theo trên tâm lý mà nói nàng không cho rằng Diệp Khai có tư cách ngang hàng với nàng, cho dù hắn là một người trẻ tuổi gia thế rất tốt.
- Nói tới cảm tình, nói đến là đến, nói đi là đi, ai biết được?
Nam Cung Kinh Hồng khẽ cười nói:
- Được rồi, không nói chuyện này, cháu có thể nói với Diệp Khai, chỉ bảo là ông nói, mục đích gia tộc chúng ta trở về thật đơn thuần là vì lá rụng về cội, về một tầng nguyên nhân khác, đó là phương diện cá nhân của ông, sẽ không làm ảnh hưởng tới đại cục!
- Dạ, ông nội!
Nam Cung Vân nghe xong rốt cục đã có quyết định.
Sau khi nhận được đáp án chuẩn xác của Nam Cung Kinh Hồng, nàng có thể trực tiếp đối mặt với nghi vấn của Diệp Khai.
…
Diệp Khai rời khỏi biệt thự của Nam Cung Vân, liền phát hiện nhóm bảo tiêu của nàng dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn.
Điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, không hiểu bọn họ đang suy nghĩ điều gì, chẳng lẽ nói hắn rời khỏi nhanh như vậy chỉ có bề ngoài mà không có chất lượng bên trong hay sao?
Nhưng Diệp Khai cũng không quản tới việc này, hắn đi tới chỗ xe Cam Tĩnh đang chờ bên ngoài.
- Trở về đi!
Diệp Khai nói với Cam Tĩnh.
- Dạ!
Cam Tĩnh lên tiếng, sau đó nhịn không được có chút tò mò hỏi:
- Tôi còn tưởng rằng đêm nay cần ở lại đây canh gác, không nghĩ tới nhị thiếu gia thật sự chống đỡ được sắc đẹp hấp dẫn.
- Tôi là cán bộ lãnh đạo!
Diệp Khai liếc nhìn Cam Tĩnh, thản nhiên nói:
- Lo lái xe của anh đi!
Cán bộ lãnh đạo càng dễ bị sắc đẹp hấp dẫn đi? Trong nội tâm Cam Tĩnh suy nghĩ, trong miệng không nói gì, tiếp tục lái xe chạy về đại viện thành ủy.
- Bố trí một nhóm gác ở gần đây, tôi muốn biết rõ tình huống của Nam Cung Vân!
Diệp Khai bỗng nhiên nói một câu.
- Dạ!
Lý Hải ngồi bên cạnh nghe vậy liền gật đầu đáp ứng.
Hiện tại đội ngũ tình báo của Diệp Khai trong nước đã có chút quy mô, muốn làm những việc này ngược lại là dư sức.
Từ một phương diện khác mà nói bên Bộ an ninh theo dõi Nam Cung Vân rất chặt chẽ, như vậy quân đội khẳng định cũng sẽ tham gia, dù sao đây là một cỗ lực lượng còn chưa bị khống chế, không ai biết bọn họ quay về muốn làm gì.
Bộ tình báo của Lê thúc cũng có lý do tham gia việc này.
Chỉ có điều Diệp Khai không hi vọng bị lệ thuộc vào người khác, cho nên muốn dựa vào lực lượng của mình làm việc này, xem như khảo nghiệm đội ngũ tình báo của mình, xem họ có thể trọng dụng được hay không.
Đối với tình huống của Nam Cung thế gia, Diệp Khai hiểu quá ít, dù sao họ đã rời khỏi đại lục gần nửa thế kỷ, một ít người quen thuộc với họ đã sớm tan thành mây khói, muốn lấy được tư liệu tình báo chính thức chỉ có một ít bộ môn còn ghi chép lại.
Diệp Khai nghĩ tới vị đại sư phụ thần bí trong đại nội, có lẽ với tình huống của ông có thể biết một ít sự tình, đáng tiếc chính là đại sư phụ đã đi du lịch, không biết ngày nào mới trở về.
- Ai, chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi, thật không biết mục đích thực sự của Nam Cung Kinh Hồng rốt cục lại là gì?
Trong đầu Diệp Khai không ngừng suy nghĩ, nhưng không đoán ra nguyên nhân.
Nhưng bất kể nói như thế nào, hắn thậm chí cảm giác không nên khinh thị nhân vật truyền kỳ một thời kia.
Phải biết rằng người mà năm xưa có thể tạo thành truyền kỳ, không phải là người hiền lành đó ah!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...