- Cô là nữ thần báo thù hay là nữ thần tử vong ah, vì sao toàn thân đều là vật nguy hiểm?
Diệp Khai cầm đồ vật giống trứng bồ câu, không nghĩ tới đây là thứ có thể nổ tung, không khỏi nở nụ cười khổ.
Nam Cung Vân thật nhẹ nhàng tiếp nhận đồ vật kia, vững vàng đặt sang một bên:
- Thứ này cũng không nguy hiểm tới như vậy, nếu anh không biết được cách vận dụng thì nó chỉ là phế phẩm, nhưng chỉ cần chỉ điểm một chút đủ tạc sụp tòa lầu này!
- Nữ thần, trên người của cô còn đồ vật gì nữa thì lấy ra hết được rồi, có cần để tôi động thủ lấy ra từng món hay không?
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.
Nói thật lòng hắn đối với đồ vật trên người Nam Cung Vân thật sự có lòng cảnh giác, có trời mới biết ở hải ngoại nàng rốt cục làm ra bao nhiêu vật nguy hiểm trở về? Thật không biết lúc trước khi đi ngang qua hải quan, nàng làm sao đi thông qua đây?
Thật rõ ràng, bên hải quan tồn tại hành vi không tròn trách nhiệm vô cùng nghiêm trọng đi.
- Cái gì mà nữ thần, nghe thật quái lạ…
Nam Cung Vân liếc mắt nhìn Diệp Khai, có chút ranh mãnh nói:
- Tôi cảm thấy những đồ vật này do chính anh lấy ra thì thú vị hơn một ít!
- Sao vậy, cô còn muốn cùng tôi chơi trò tầm bảo hay sao?
Diệp Khai nghe xong ngược lại nở nụ cười:
- Nếu tìm được bảo bối có phải sẽ được ban thưởng, tỷ như chủ động dâng lên môi thơm hay gì đó đi?
- Ha ha, tùy anh thế nào đều được!
Nam Cung Vân cười nói.
Diệp Khai cũng không lục lọi quá lâu trên người Nam Cung Vân, bởi vì theo tình huống trước mắt hắn cần cố gắng giữ ý nghĩ tỉnh táo, cho nên hắn chiếm một hồi tiện nghi tay chân, khiến Nam Cung Vân phải đỏ mặt tận mang tai, hắn vừa thở gấp vừa nói với nàng:
- Lúc trước tôi đã nhận lời ủy thác của người khác, cài một thiết bị theo dõi nho nhỏ trên người cô, nhưng hiện tại đã làm hỏng rồi!
- Cái gì?
Nam Cung Vân nghe xong có chút cả kinh.
Nàng hoàn toàn thật không ngờ mình lại bị trúng chiêu.
Nhưng nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện ra một vấn đề, mặc dù nói sau khi nàng quay về quốc nội cũng không tiếp xúc gần gũi da thịt với những người khác, nhưng từng có mấy lần va chạm với Diệp Khai, thậm chí còn làm ra một ít động tác khá thân mật.
Nếu như Diệp Khai đã có chủ tâm lợi dụng cơ hội làm một ít tay chân lên trên thân thể nàng, vẫn có khả năng thành công.
Nhưng nàng không thể tưởng được Diệp Khai sẽ cài đặt thiết bị theo dõi như thế nào. Dù sao quần áo nàng đều trải qua kiểm tra nghiêm khắc, căn bản không khả năng xảy ra vấn đề, như vậy khả năng duy nhất chính là Diệp Khai cài đặt thiết bị lên trên người nàng.
Nhưng làm sao có thể đây? Sắc mặt Nam Cung Vân lập tức phi thường ngưng trọng, nàng không hiểu rõ vấn đề xảy ra ở địa phương nào, lúc nào thiết bị theo dõi trong nội địa lại đạt tới trình độ tân tiến đến như vậy?
- Vốn tôi không muốn nói với cô, dù sao có rất nhiều chuyện cô không chịu nói thật với tôi.
Diệp Khai nhìn thần sắc phức tạp của Nam Cung Vân, nói với nàng:
- Chỉ là hôm nay nhờ vả cô nhiều như vậy, không thể không trả lại cho cô chút gì đó…
Diệp Khai nói chuyện, cầm tay Nam Cung Vân để nàng tự mình sờ soạng vào khe mông của mình.
Quả nhiên ngón tay Nam Cung Vân khựng lại, nàng lập tức cảm nhận được có chút bất đồng, đó là một vật rất nhỏ, giống như chỗ đó đột nhiên nổi lên một hột mụn nho nhỏ, thậm chí còn muốn nhỏ hơn cả hột mụn.
- Chính là thứ này sao?
Nam Cung Vân vuốt vuốt vật kia, có chút không quá xác định dò hỏi Diệp Khai.
Lúc này nàng đã nhớ ra, lúc trước Diệp Khai xác thực thừa dịp khiêu vũ đã vỗ vào mông nàng, khiến cho nàng tức giận, nhưng không nghĩ tới Diệp Khai chỉ là giương đông kích tây, chuyển dời lực chú ý của nàng, cài một thiết bị theo dõi lên người nàng.
- Không nên xem thường người trong nội địa, ở nhiều khía cạnh bọn họ khó đối phó hơn trong sự tưởng tượng của cô.
Diệp Khai dùng tay nâng cằm Nam Cung Vâ, nhìn vào ánh mắt của nàng, thật chân thành nói.
Lúc này thần sắc của Nam Cung Vân có chút ngưng trệ, hiển nhiên nàng đang suy nghĩ tới những hoạt động gần đây của mình có tồn tại lỗ thủng mẫn cảm gì hay không, nếu như vì thiết bị theo dõi mà bại lộ ra, thì phải tiến hành điều chỉnh một ít kế hoạch.
- Thuận tiện nói cho cô biết một tiếng, trên người Lý Hiền Xu cũng có một cái!
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.
- Cũng ở vị trí này sao?
Thần sắc Nam Cung Vân có chút cổ quái hỏi ngược lại.
- Phải, chỉ có vị trí này tương đối dễ dàng mà không bị phát hiện.
Diệp Khai có chút tự đắc tỏ vẻ:
- Sự thật chứng minh lựa chọn của tôi quả nhiên là chính xác, đã qua lâu như vậy nhưng cô rõ ràng không phát hiện ra chuyện này.
- Anh thích sờ bờ mông con gái như vậy hay sao?
Nam Cung Vân nghe xong có chút xấu hổ chất vấn.
Rất hiển nhiên, cách làm của Diệp Khai xác thực kích thích vào uy hiếp của phụ nữ, hiệu quả lại tốt vô cùng.
Nếu như cài lên quần áo hoặc là bộ vị khác trên thân thể, như vậy nàng có thể dễ dàng phát hiện, chỉ cần dùng một ít trang bị chuyên dụng liền có thể nhìn ra đầu mối, nhưng Diệp Khai lại thừa dịp sờ mông của nàng đem thứ này nhét vào khe mông, vì vậy bị hắn chui chỗ trống.
Ai cũng sẽ không để cho người khác kiểm tra bộ vị đó của mình đi, nhất là cô gái như Nam Cung Vân, mặc dù nói trên người nàng đều là vũ khí có tính sát thương, nhưng dù sao thân phận cao quý, làm sao cho phép người khác sờ vào?
Về phần là chính bản thân nàng, nhiều nhất khi tắm rửa thoáng tiếp xúc một chút, nhưng trong hoàn cảnh tắm rửa chưa hẳn phát hiện được điều gì khác thường, dù sao vật kia quá nhỏ, không cách nào dẫn lên chú ý của nàng.
- Đối với bờ mông của những cô gái xinh đẹp, đàn ông luôn sẽ chú ý nhiều hơn một ít!
Diệp Khai cười đáp.
Rất hiển nhiên ở phương diện này Nam Cung Vân xác thực còn quá non, tựa hồ không thể đánh đồng với người lăn lộn trong bụi hoa lành nghề như Diệp Khai.
- Như vậy tại sao anh lại nói cho tôi biết chuyện này?
Nam Cung Vân lại hỏi:
- Tôi không tin chỉ vì tôi cho anh dính chút tiện nghi đơn giản như vậy!
Nam Cung Vân đối với tình báo nội địa có chút lý giải, biết rõ tổ chức của họ phi thường nghiêm mật, hoàn toàn tách rời với địa phương, tự thành hệ thống, không bị quản hạt, cho nên Diệp Khai có thể làm những chuyện này nhất định là vì hắn có liên hệ với tổ chức tình báo mà không muốn bị người biết.
Mà đối với nhân viên tình báo mà nói, tư tình nam nữ không có chút đáng giá.
- Chỉ là tỏ thành ý của tôi một chút mà thôi!
Diệp Khai khoát tay nói:
- Cô không cần phải hoài nghi như vậy, tôi làm như thế chỉ hi vọng cho cô biết nơi này là sân nhà của tôi. Còn một điều, đó là hai bên nếu như đã lựa chọn hợp tác, như vậy có chút điểm mấu chốt thì cần phải tuân thủ, ít nhất cô phải nói thật với tôi, bằng không mà nói việc hợp tác này sẽ không bền vững!
- Diệp nhị thiếu lại muốn biết chuyện gì?
Nam Cung Vân cũng không phản bác lời nói của Diệp Khai, chỉ hỏi ngược lại.
Nàng không tự chủ được đưa tay sờ sờ vật kia, cảm thấy dính rất chặt, lấy không ra, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Không cần thử, vật kia một tháng sau sẽ tự tróc ra, hiện tại bị tôi dùng bật lửa nguyên linh kiện bên trong đã hư hỏng, đã mất đi hiệu lực rồi.
Diệp Khai nhìn thần sắc do dự của Nam Cung Vân, nói với nàng:
- Về chuyện mà tôi muốn biết chính là mục đích chân thật cô trở về lần này, Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử không có khả năng vô duyên vô cớ muốn trở về, bên trong nhất định phải có nguyên nhân, nhưng cô không nói thật cho tôi biết!
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đưa tay ngăn nàng:
- Đừng dùng những câu nói lá rụng về cội gì đó tới gạt tôi, tôi không phải người bình thường, loại cách nói này đối với tôi không có hiệu quả, cũng đã vũ nhục chỉ số thông minh của tôi lẫn của cô, cụ thể nên giải thích thế nào nghĩ kỹ xong rồi hãy nói cho tôi biết!
Hiện tại hắn trên cơ bản đã xem thấu vị yêu nữ này, biết rõ Nam Cung Vân có thật nhiều việc không nói thật với hắn, sở dĩ hắn lộ ra thiết bị theo dõi là muốn lợi dụng chuyện này làm cho Nam Cung Vân tin tưởng, làm cho nàng có thể tỉnh táo lại trong ý nghĩ cho rằng mình đã có thể qua mặt hắn.
Chỉ có như thế Nam Cung Vân mới chịu ỷ lại hắn, đem nguyên nhân chân thật nói ra.
Quả nhiên Nam Cung Vân muốn nói lại thôi, trầm tư một lúc mới nói với Diệp Khai:
- Thật có lỗi, chuyện này tôi không làm chủ được, cần xin chỉ thị ông nội tôi mới có thể quyết định!
- Nên làm đấy!
Diệp Khai không hề tức giận, gật đầu đáp.
Trên thực tế Diệp Khai cũng không cho rằng một cô gái như Nam Cung Vân có thể làm chủ thay Nam Cung gia.
Trong những gia tộc truyền thống, chức gia chủ vô cùng trọng yếu, huống chi Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử còn sống trên đời, tự nhiên sẽ có một ít chuyện bí ẩn giấu diếm người khác, Diệp Khai cho rằng chính Nam Cung Vân cũng không biết rõ tình huống, nàng nhiều nhất chỉ xem như quân tiên phong do Nam Cung gia phái ra mà thôi.
- Tôi có thể tiếp nhận cô, cho cô dựa vào, nhưng điều kiện tiên quyết là cô không được giấu diếm bằng không mà nói tôi sẽ tức giận!
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân nói ra:
- Không có một nam nhân nào thích bị nữ nhân của mình lừa gạt, cũng không có bất kỳ nam nhân nào sẽ thích có một nữ nhân bụng dạ khó lường nằm trên giường của mình, mặc dù nàng là một tuyệt sắc mỹ nữ.
- Tôi hiểu được!
Tâm tình Nam Cung Vân có chút trầm thấp.
Nàng làm sao cũng không nghĩ đến Diệp Khai nhìn vào như thật dễ đối phó nhưng lại có tâm tư thâm trầm như vậy, vốn cho rằng nàng đùa bỡn Diệp Khai trong lòng bàn tay, nhưng không nghĩ tới nàng chỉ một bên tình nguyện mà thôi, Diệp Khai lại che giấu sâu như thế, nếu hắn không nói thẳng ra Nam Cung Vân thật sự không biết đoạn thời gian gần đây nàng đều ở trong sự giám thị của người khác.
- Chính cô suy nghĩ cẩn thận một chút đi, thuận tiện chuyển cáo Nam Cung lão gia tử một tiếng…chúng tôi hoan nghênh Nam Cung thế gia trở về, nhưng nếu ông ấy đùa nghịch tâm cơ quá nhiều, thì tôi cũng không cách nào cam đoan chuyện này thuận lợi tiến hành được nữa…Dù sao trong nước không phải người nào cũng hoan nghênh ông ấy quay về đấy!
Diệp Khai vỗ vỗ vai Nam Cung Vân, lời nói thấm thía.
Nam Cung Vân cúi đầu trầm tư, không hay biết Diệp Khai rời khỏi lúc nào, không khỏi có chút kinh ngạc, loại tình huống này chưa từng phát sinh qua bao giờ.
- Ông nội, sự tình đã bị người khám phá!
Một lát sau, Nam Cung Vân cầm điện thoại cười khổ nói với Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử tận xa mãi Âu Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...