Trong lòng Diệp Khai phi thường căm tức.
Hắn đường đường là chủ tịch thành phố, vẫn kiêm chức quyền bí thư thành ủy, ngay cả một cục trưởng Cục xây dựng khu cũng không thể điều động, chẳng lẽ phải buộc hắn ra tay độc ác mới khiến cho người dễ bảo?
Qua thêm chừng mười phút thời gian, một chiếc xe chạy tới, sau đó một người trung niên chừng năm mươi tuổi đầu đầy mồ hôi bước xuống.
Người trung niên kia nhìn thấy được khu trưởng Đông Thành Hà Chấn Vũ, liền vội vàng bước tới bắt tay nói:
- Hà khu trưởng, thật ngại quá, hôm nay là ngày nghỉ của tôi nên có việc đi ra ngoài, đi được nửa đường mới nhận được điện thoại của Đường thư ký…
- Chính ông đi giải thích với Diệp chủ tịch!
Lúc này Hà Chấn Vũ nghe xong lời trách cứ của mọi người, mặt mũi đã tràn đầy giận dữ, mới biết vì sao Diệp Khai gọi điện thoại bảo hắn tới.
Nhắc tới ở phương diện kiến thiết thị chính trên thành phố đã mở vài lần hội nghị, chuyên môn nghiên cứu và thảo luận vấn đề này, Hà Chấn Vũ cũng từng tham dự qua, biết rõ thái độ của Diệp Khai đối với việc này ra sao, cũng biết trong thời gian ngắn Diệp Khai sẽ không nắm vấn đề này ra làm khó người khác.
Dù sao đây là tệ nạn hình thành từ nhiều năm nay, không thể trông cậy chớp mắt liền có thể giải quyết.
Muốn hoàn toàn giải quyết thật nhiều tai hại trong kiến thiết thị chính, phải đầu nhập thật nhiều tài chính cùng nhân lực vật lực lẫn tài nguyên mới làm được.
Về phần nói trong giai đoạn hiện tại không có khả năng có được phương pháp gì giải quyết tốt nhất.
Hiện tại chỉ có thể làm ra một ít công việc tu tu bổ bổ mà thôi, hoặc là giải quyết tốt hậu quả trộm cắp gì đó gây ra thế thôi.
Thế nhưng rất hiển nhiên Cục xây dựng khu Đông Thành lại không hề đem vấn đề này xem trọng.
Sau cơn mưa lớn sẽ xuất hiện vấn đề gì, thân là một cục trưởng Cục xây dựng hẳn phải hiểu rõ tinh tường, mà bên trong nội thành nhiều lần bị trộm cắp nắp cống hắn không khả năng không hay biết. Cả hai nguyên nhân gia nhập chung một chỗ sẽ xuất hiện vấn đề gì không cần nói cũng biết.
Thế nhưng ở thời khắc mấu chốt muốn tìm người của Cục xây dựng khu lại tìm không thấy, anh bảo không làm cho Diệp Khai tức giận hay sao?
Hà Chấn Vũ nghĩ tới việc này đã cảm thấy căm tức.
- Diệp chủ tịch…
Cục trưởng Cục xây dựng khu Đông Thành nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hà Chấn Vũ, trong nội tâm khẩn trương bất định, nếu như Hà Chấn Vũ mặc kệ hắn, như vậy chuyện hôm nay thật sự không dễ làm.
Hắn nhìn Diệp Khai, càng thấy chóng mặt, không biết Diệp chủ tịch sẽ xử lý hắn như thế nào?
Diệp Khai nhìn nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Ông đi làm gì hay đi đâu tôi không quan tâm. Tôi quan tâm chính là tình huống cái nắp cống này, ba ngày trước đã có quần chúng gọi điện thoại tới Cục xây dựng Đông Thành phản ứng tình huống rồi, vì sao cho tới giờ này vẫn chưa có người nào tới xử lý? Mấy ngày nay không biết đã làm bao nhiêu người rơi xuống dưới cống bị thương, Cục xây dựng các vị có điều gì khó khăn thì cứ tự mình giải thích với quần chúng bị thương đi thôi!
- …
Vị cục trưởng kia rất muốn nói thật ra hắn cũng không biết rõ việc này.
Trên thực tế khi đường dây nóng bên khu trưởng đem điện thoại chuyển tới văn phòng trực ban của Cục xây dựng bọn họ, người nghe máy không hề phản ánh vấn đề này lên cho hắn, hắn là một cục trưởng, là cán bộ cấp trưởng phòng, chẳng lẽ mỗi ngày chỉ đi lo xử lý chuyện nắp cống bị trộm mất hay sao?
Những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi thế này, người bên dưới có thể đẩy thì đẩy, không thể qua loa thì mới phái người đi qua nhìn xem một chút sau đó nghĩ biện pháp qua loa cho xong.
Chỉ là Diệp Khai dứt lời liền đi tới bên cạnh cống chỉ vào miệng cống nói ra:
- Chính ông đi xem, miệng cống này nằm ngay ngã rẽ, cho dù là ở lúc ban ngày có người quẹo sang cũng rất khó chú ý tới. Một khi không cẩn thận sẽ lập tức rơi vào cảnh vỡ đầu chảy máu. Ngay khi tôi gọi điện tới Cục xây dựng của ông, còn có một người trung niên mới té vào bị thương!
- Diệp chủ tịch, chuyện này kỳ thật…
Vị cục trưởng cố nặn nụ cười muốn giải thích.
Diệp Khai đưa tay ngăn lời hắn, nói:
- Ông không cần giải thích với tôi, ông đi giải thích với Hà khu trưởng, giải thích với khu trưởng chủ quản, tôi chỉ cần đưa ra vấn đề với Hà khu trưởng, đối với năng lực làm việc của ban lãnh đạo Cục xây dựng Đông Thành tôi thật sự có lòng hoài nghi!
Những quần chúng vây xem nghe đến đó lập tức vỗ tay kêu lên khen ngợi.
Diệp Khai đối với việc này không có gì hứng thú, xoay người vẫy vẫy tay, nói với mọi người:
- Đã như vậy thì mọi người giải tán đi, vấn đề của các vị tôi đều đã ghi nhớ, sẽ cho những bộ môn tương quan tới phản ứng của các vị đến giải quyết!
Hà Chấn Vũ nhìn thấy Diệp Khai rời khỏi lúc này mới quay đầu chỉ vào vị cục trưởng, nghiêm nghị nói:
- Lý Mục Nhiên, chuyện này nếu ông không cho Diệp chủ tịch câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ cho ông câu trả lời thỏa đáng!
Dứt lời Hà Chấn Vũ cũng quay người bỏ đi, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn.
Vốn chuyện này không quan hệ gì lớn tới hắn, thế nhưng lỡ như Diệp Khai nắm lấy điểm này gây khó khăn thì ban lãnh đạo khu Đông Thành sẽ phải nhận lãnh trách nhiệm.
Lý Mục Nhiên nhìn theo bóng lưng Diệp Khai cùng Hà Chấn Vũ rời đi, một người hướng đông một hướng tây, mồ hôi tuôn xuống như mưa.
Đợi khi thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất, hắn mới quay đầu lại nhìn thủ hạ giận dữ hét:
- Hai ngày này là ai tiếp điện thoại trực ban? Là ai phụ trách sửa chữa bảo hành cuối tuần?
- Còn không phải là em gái của Lý phó cục trưởng Tôn Hồng cùng Lâm đội trưởng sao? Mỗi ngày đều ở trong phòng làm việc chơi đánh bài cùng gọi điện thoại mà thôi…
Có người nói một tiếng.
Lý Mục Nhiên nghe xong lập tức xanh cả mặt.
…
- Không cần tức giận đến như vậy đi?
Từ Chỉ Đồng đi theo sau lưng Diệp Khai, nhìn thấy vẻ mặt hắn vẫn còn tức giận liền nhỏ giọng an ủi:
- Loại chuyện này không phải chỉ một hai ngày thì có thể giải quyết, tố chất của cán bộ cơ sở luôn là như vậy, dù sao cũng phải từ từ mới được.
- Chuyện này tôi cũng hiểu rõ.
Diệp Khai thoáng dừng một chút mới nói:
- Chỉ là điều kiện phần cứng không đạt được tiêu chuẩn, đó là nhân tố khách quan, tố chất cán bộ cao hay thấp cũng chỉ có thể nói là nhân tố chủ quan rồi, trong Đông Sơn sẽ gặp phải sự thay đổi lớn chưa từng có từ trước tới nay, người có thể cùng tiến bước sớm muộn gì đều sẽ có hồi báo, người theo không kịp cũng chỉ bị lịch sử đào thải mà thôi.
Từ Chỉ Đồng nghe xong chợt cảm thấy có chút kỳ quái, không biết sự biến đổi lớn mà Diệp Khai nói là ám chỉ điều gì?
Chỉ là Diệp Khai không nói nàng cũng không thể hỏi lại.
Trong lòng Diệp Khai không chút bình tĩnh, hắn ý thức được nếu không hung ác nắm chắc thay đổi vấn đề không khí làm việc của cán bộ, sớm muộn gì cũng bị những người như vậy dẫn xuất ra tai họa cho hắn.
Trong mười mấy huyện thuộc Đông Sơn, cán bộ cấp huyện, phòng thậm chí đều vượt qua ngàn, cán bộ cấp phó sảnh cũng không ít, nếu như muốn đem những người này điều giáo cho tốt, xác thực cũng là một vấn đề khó khăn.
Hiện tại Diệp Khai còn đang cân nhắc chờ sau khi Mộc Uyển Dung tới hai người hợp lại, nghĩ ra một biện pháp giải quyết, một phương diện là cắt giảm nhân viên thừa, một phương diện là đề cao tố chất nghiệp vụ của cán bộ, sau đó là nắm chắc thực hiện công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị, kinh nghiệm công tác bên Long Thành cần phải được cẩn thận áp dụng tới.
Trong vài năm tương lai, thành phố Đông Sơn sẽ có thật nhiều cơ hội tốt để phát triển, chẳng hạn như đường cao tốc, khu du lịch, căn cứ gieo trồng sinh thái, thậm chí Diệp Khai từng cân nhắc qua việc xây dựng ngành sản xuất gia công, đợi khi những ngành này bắt đầu phát triển, đám quan chức chính phủ địa phương sẽ có thật nhiều cơ hội, cũng sẽ nhìn thấy được rất nhiều hấp dẫn, nếu như không nắm chắc thì hiện tượng tham ô hối lộ sẽ sinh sôi.
Cân nhắc tới vấn đề ổn định cùng hòa bình lâu dài, Diệp Khai thật không hi vọng thành phố do mình chủ chính sẽ biến thành khu vực mang đầy hiện tượng tham ô hối lộ, cho nên đối với vấn đề kiến thiết đội ngũ cán bộ, từ giờ trở đi nhất định phải có được nhận thức đầy đủ thanh tỉnh.
Giống như Cục xây dựng khu Đông Thành, tuy đã thành lập được con đường thông suốt tin tức cùng nội thành, nhưng không ai xem trọng, các cán bộ vẫn ôm ý nghĩ ngày trước, trộn lẫn được một ngày thì tính một ngày, khẳng định làm như vậy là không được.
Hiện tại vấn đề mấu chốt nhất là cán bộ trên dưới đều nghĩ tới việc ôm bát sắt, hiện tại Diệp Khai đang cân nhắc chính là trong một phạm vi nhất định bắt đầu bắt tay tiến hành chế độ thưởng phạt thật nghiêm khắc.
Tỷ như nếu vượt qua điểm mấu chốt nào đó, thì đem cán bộ không hợp đàn thanh trừ khỏi đội ngũ.
Diệp Khai biết rõ hiện tại chỉ bắt lấy một phương hướng tương đối dễ dàng lại có thể làm người ta chịu phục quyết đoán ra tay, đem một nhóm người bắt xuống mới có thể làm cho người bị khuất phục, trung thực trở lại, bằng không mà nói cho dù thanh âm trong thường ủy hội đã thống nhất, nhưng phần đông cán bộ bên dưới cũng chưa chắc chịu đem lời của Diệp Khai thả vào trong mắt.
Dù sao nếu như vấn đề này không giải quyết, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới đại kế ngày sau.
Hôm nay chuyện đã xảy ra ngược lại đã đề tỉnh Diệp Khai, làm cho hắn ý thức được chuyện này không thể không ra tay.
- Giữa trưa ăn chút gì đi, tôi mời khách!
Diệp Khai nghĩ thông suốt những chuyện này, không khỏi quay đầu lại nhìn Từ Chỉ Đồng cười nói.
- Ăn đồ nướng, uống bia, được không?
Từ Chỉ Đồng suy nghĩ một chút lại hỏi, sau đó còn nói thêm:
- Tôi mời khách ah!
- Được!
Diệp Khai gật đầu đồng ý, không biết là đồng ý ăn đồ nướng uống bia hay là đồng ý Từ Chỉ Đồng mời khách.
Bất kể nói như thế nào Từ Chỉ Đồng cảm giác mình nhận được ân cứu mạng của Diệp Khai, còn ở lại trong nhà hắn, mời hắn ăn một bữa cơm là đương nhiên, về phần đại ân làm sao mà báo đáp, hiện tại nàng chưa nghĩ tới.
Diệp Khai quyền cao chức trọng, thiếu niên cao quan, thứ gì cũng không thiếu thốn, nghe nói vị hôn thê của Diệp Khai cũng là hậu nhân danh môn trong thủ đô, chẳng khác gì một tiên nữ.
Từ Chỉ Đồng suy nghĩ thật lâu rốt cục cũng không nghĩ ra Diệp Khai có sở thích gì? Chẳng lẽ ngoại trừ bảo nàng lấy thân báo đáp không còn phương pháp nào khác nữa hay sao?
Chuyện này vẫn luôn dây dưa trong lòng Từ Chỉ Đồng, làm tinh thần nàng không được tập trung.
Trên thực tế kể từ khi biết được mình bị bạn trai bán rẻ, trong lòng nàng vẫn rất loạn, mấy ngày trước trạng thái chưa khôi phục cho nên không nghĩ tới những chuyện này, lúc này tâm thần ổn định, bắt đầu suy nghĩ tới, đối với vấn đề tình cảm đã có suy nghĩ kỹ càng.
Sau khi tình cảm của nàng hoàn toàn thay đổi, hình tượng của Diệp Khai đã thay vào, trở thành một tấm gương cho nàng lấy ra so sánh.
Chỉ là biến hóa như thế có chút lặng lẽ, ngay chính Từ Chỉ Đồng cũng không hề phát giác.
Nếu như hai người còn ở chung lâu dài, chỉ sợ Từ Chỉ Đồng sẽ lâm vào một đoạn cảm tình hoang mang không cách nào cứu vãn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...