Quan Môn


Rạng sáng hôm sau Diệp Khai theo thường lệ tổ chức hội nghị thường ủy.
Nguyên nghĩ sẽ không có việc gì lớn, chỉ bàn công tác ngày thường, làm ra chút biểu quyết gì đấy, nhưng không nghĩ tới phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải lại nêu lên một vấn đề.
- Diệp chủ tịch, các vị đồng chí, bên Ban kỷ luật thanh tra thành phố nhận được một ít thư tố cáo, tố cáo ban lãnh đạo huyện Phương Thạch, tôi cảm thấy cần đưa cho mọi người xem xét.
Lý Văn Hải nối.
Sau đó hắn cầm một ít tư liệu phân phát xuống, đủ loại kiểu dáng, tổng cộng có hơn mười lá thư tố cáo.
Trong tay Diệp Khai cũng cầm một lá thư tố cáo, trước khi mở ra hắn khẽ cau mày liếc nhìn qua bí thư Đoạn Phi của Ban kỷ luật thanh tra, hiển nhiên có chút không quá hài lòng.
Lý Văn Hải từ chỗ Đoạn Phi lấy được những đồ vật này, giữa hai người bọn họ nhất định đã có giao dịch sau màn, bằng không mà nói sẽ không đột nhiên đem chuyện này ném ra hội nghị ủy viên thành ủy thảo luận.
Phải biết rằng chuyện xảy ra ở huyện Phương Thạch vẫn do phó chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu nhận lệnh của Diệp Khai đi phụ trách xử lý, chuyện này Đặng Kim Hữu đã báo cáo với Diệp Khai, mà Diệp Khai cũng đã đồng ý với báo cáo điều tra của Đặng Kim Hữu.
Lúc này Lý Văn Hải đột nhiên ném ra một đống thư tố cáo, dụng ý thế nào đã rất rõ ràng.
Ý tứ muốn nói trong hội nghị thành ủy Diệp Khai cũng không thể một tay che trời.
Đoạn Phi có chút bất đắc dĩ, chuyện này cũng không phải xuất từ ý tứ của hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn chỉ đành kiên trì làm tiếp.
Ban lãnh đạo thành phố Đông Sơn có chút mất trật tự, việc này có liên hệ tới việc Ban kỷ luật thanh tra thành phố công tác bất lực.
Lại nói tiếp, từ sau khi Diệp Khai đi tới thành phố Đông Sơn, động tác quá lớn, hiện tại ngay cả cán bộ thế lực bản thổ có tư cách lão thành như phó chủ tịch thường vụ Tống Lâm Sinh thậm chí đều bị bắt giữ, những ủy viên thành ủy khác đều cảm nhận được áp lực thật lớn.
Nếu như nói để địa vị của Diệp Khai trở nên vững chắc, như vậy trong toàn bộ ủy viên thành ủy rốt cục sẽ không người nào có thể cùng hắn chống lại, như vậy thành phố Đông Sơn còn không phải biến thành thiên hạ của một mình Diệp Khai?
Cho nên tuy cùng Lý Văn Hải liên hợp sẽ làm Diệp Khai tức giận, nhưng cân nhắc tới vấn đề phát triển ngày sau, Đoạn Phi vẫn đảo về hướng Lý Văn Hải, thế lực bản thổ muốn ngẩng đầu nhất định phải cùng Diệp Khai đối chọi gay gắt, bằng không mà nói chỉ bị đánh bại.

- Ban lãnh đạo huyện Phương Thạch rất có vấn đề, công khai bức bách nông dân gieo trồng cây đào mật, từ đó kiếm lời, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, tính chất nghiêm trọng! Phải nghiêm tra!
Trương Thiếu Kiệt đột nhiên nhảy ra vỗ bàn nói.
- Nghe nói mấy ngày hôm trước huyện Phương Thạch còn bạo phát một lần xung đột kịch liệt, suýt chút nữa đã chết người rồi.
Lý Văn Hải cũng nói:
- Lúc ấy tôi đã cảm thấy phi thường kinh ngạc, đã nhiều năm như vậy thành phố Đông Sơn cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua chuyện như thế, đây là một tín hiệu phi thường nguy hiểm! Nếu như không cẩn thận xử lý sẽ xảy ra đại sự!
Diệp Khai cầm lá thư trong tay tựa hồ đang định mở ra xem xét, nhưng nghe được lời nói của Trương Thiếu Kiệt cùng Lý Văn Hải, trong nội tâm nếu còn không hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, vậy thì quá ngu ngốc rồi.
Vì vậy Diệp Khai đem lá thư trong tay đặt xuống bàn, đem thân thể dựa ra sau ghế, khóe môi hiện lên tia cười giễu cợt:
- Sự tình của huyện Phương Thạch tôi đã sớm ủy thác đồng chí Đặng Kim Hữu đến xử lý, tình thế đã bình thường trở lại, trước mắt nguyên nhân chủ yếu xảy ra sự kiện còn đang trong điều tra cẩn thận, nhưng về vấn đề ban lãnh đạo huyện Phương Thạch chính đồng chí Đặng Kim Hữu đã khẳng định đấy. Tôi nghĩ đồng chí ấy còn chưa tới mức mờ mắt, nhìn không rõ tình thế đi?
Nghe xong lời nói của Diệp Khai, những người đang ngồi lập tức có dao động.
Chuyện xảy ra hôm nay mọi người đều đã hiểu được đây là đám người Lý Văn Hải liên hợp lại muốn làm khó dễ Diệp Khai rồi.
Diệp Khai đi vào thành phố Đông Sơn một thời gian, bên trong hội nghị thường ủy vẫn chưa áp dụng động tác gì lớn đến khuất phục lòng người, lần này đám người Lý Văn Hải đột nhiên lựa chọn sự tình của huyện Phương Thạch làm chỗ đột phá, dụng ý thật rõ ràng.
Hôm nay có thể nói là từ sau khi Diệp Khai đi vào Đông Sơn, thế lực bản thổ dự mưu phản công lần thứ nhất.
Đến tột cùng thật không biết hươu chết về tay ai đây?
Trong nội tâm mọi người chợt nghĩ, cho dù Diệp Khai có lợi hại nhưng chỉ có một mình, mới tới, còn trẻ lông bông, kinh nghiệm chưa đủ, uy tín không cao, dưới dạng tình huống như vậy muốn chọi cứng với mấy vị ủy viên thành ủy liên hợp, xác thực không có phần thắng.
Hơn nữa Diệp Khai đâm ra một câu mắt mờ, quả thật làm trong nội tâm nhiều người cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Thật sự là Diệp Khai quá trẻ tuổi!

Những người đang ngồi trong này trên cơ bản đều có thể quy kết tới chủng loại mắt mờ rồi, một câu nói kia có thể nói là phạm vào nhiều người tức giận.
Chỉ là mọi người là ủy viên thành ủy, là quan viên cấp phó sảnh, trong nội tâm cân nhắc không phải là tranh giành khí phách, mà là tổng hợp cân đối lợi ích.
- Đặng phó chủ tịch tuy lãnh đạo hệ thống cảnh sát, nhưng năng lực xử lý sự tình của hệ thống cảnh sát trong nội tâm mọi người đều biết, tôi cảm thấy nếu muốn điều tra rõ vấn đề của huyện Phương Thạch, còn cần thành ủy phái ra một tiểu tổ chuyên công tác thích hợp hơn một ít.
Lý Văn Hải đối chọi gay gắt tỏ vẻ:
- Trong sự kiện này nên do Ban kỷ luật thanh tra thành phố xung phong mới đúng, do họ ra mặt cũng có tính quyền uy nhiều hơn.
Diệp Khai nghe xong tự nhiên có thể xác định bí thư Đoạn Phi của Ban kỷ luật thanh tra thành phố xác thực đã hợp mưu với đám người Lý Văn Hải, nếu không Lý Văn Hải sẽ không đề cử Đoạn Phi ra mặt điều tra sự tình huyện Phương Thạch.
Hắn nhíu mày, cảm thấy chuyện hôm nay nếu như không cho đám người Lý Văn Hải một trận thống kích, sự tình sẽ biến thành phức tạp.
Hiện tại mọi người trong hội nghị thành ủy đang yên lặng nhìn kết quả, ngồi xem hai cỗ lực lượng đấu tranh, ai có lực lượng càng mạnh hơn sẽ được mọi người ủng hộ, trái lại nếu như Diệp Khai thất bại thì uy tín sau này sẽ khó thể dựng lên.
Phải biết rằng cuối tuần này bí thư thành ủy sẽ tới nhậm chức, Diệp Khai không có bao nhiêu thời gian dây dưa với bọn hắn trong những chuyện nhỏ nhặt này, phải xuất ra quyết đoán của mình, cho bọn hắn một lần giáo huấn khắc sâu mới được.
- Chuyện bé xé ra to!
Diệp Khai dùng ngón tay gõ mặt bàn, không chút khách khí nói:
- Nghe tôm càng gọi, đã loạn rồi sao? Ban kỷ luật thanh tra ngày nào không thu được một đống thư tố cáo? Nếu như chỉ là việc nhỏ như vậy cũng phải để Ban kỷ luật thanh tra thành phố xuất động, vậy thì đồng chí Đoạn Phi sau này cần bận rộn tới mức không cần tan sở nữa!
Đoạn Phi nghe xong, trong lòng căng thẳng.
Mặc dù hắn biết rõ chính mình bị Lý Văn Hải kéo xuống nước, khẳng định phải đứng đối lập với Diệp Khai, nhưng lần này ánh mắt Diệp Khai nhạy cảm như vậy, vừa nói liền đem hắn biến thành mục tiêu trọng điểm, đây nhất định làm Đoạn Phi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố địa vị cao, nhưng còn một vấn đề, công tác của hắn trực tiếp nhận lệnh từ Ban kỷ luật thanh tra tỉnh.
Quan hệ giữa Diệp Khai cùng bí thư Tần Phương Trần của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh không cần phải nói, cứng rắn như sắt thép, về phần nói tới địa vị trong thành ủy, Diệp Khai cũng là phó bí thư kiêm quyền bí thư thành ủy, thân phận này xác thực mang tới áp lực rất lớn cho hắn.

Tuy Lý Văn Hải cũng là phó bí thư, nhưng thực quyền lại nhỏ hơn rất nhiều.
Hiện tại Diệp Khai đè nặng Lý Văn Hải, qua thêm thời gian khi bí thư thành ủy tân nhậm đã đến, cũng không khả năng đem Lý Văn Hải xem là tâm phúc mà sử dụng, dù sao chức vị chính phó theo quan hệ mà giảng luôn đối lập, bởi vì trong này liên quan tới vấn đề phân quyền.
Đương nhiên, nếu như Lý Văn Hải ở trong hội nghị thành ủy tranh thủ được nhiều người ủng hộ, nạy động được quyền uy của Diệp Khai, vậy cũng có khả năng sẽ đem tình thế thay đổi.
- Là do chức trách, vất vả một chút cũng nên làm!
Đoạn Phi cắn răng, rốt cục bày tỏ thái độ.
Hắn nói như vậy hiển nhiên đã minh xác biểu thị ủng hộ Lý Văn Hải.
- Được, cũng tốt, nếu như Đoạn bí thư có ý này, vậy chúng ta biểu quyết một chút đi.
Diệp Khai nhìn nhìn Đoạn Phi, sau đó mới gật đầu nói:
- Sự tình huyện Phương Thạch có cần phái tổ công tác xuống hay không, chúng ta biểu quyết một chút, đồng chí nào tán thành phái tổ công tác thì mời nhấc tay!
Lời nói của hắn thật cứng rắn, Lý Văn Hải, Đoạn Phi, Trương Thiếu Kiệt đều nhấc tay.
Ngay sau đó Ủy ban tư pháp bí thư Triệu Thế Lễ cùng thư ký trưởng thành ủy Trương Trùng cũng nhấc tay lên.
Năm phiếu!
Lý Văn Hải lấy được năm phiếu trong hội nghị thành ủy!
Hiện tại ủy viên thành ủy Đông Sơn có mười một người, trong đó không có bí thư thành ủy, phó chủ tịch thường vụ thành phố, không thể nghi ngờ là ít đi hai phiếu, nói cách khác tổng cộng chỉ có chín phiếu.
Hiện tại Lý Văn Hải đạt được năm phiếu ủng hộ, hiển nhiên bọn họ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, người phản đối không cần phải cân nhắc nữa rồi.
Trên mặt Lý Văn Hải lập tức lộ ra dáng tươi cười.
Hiệp thứ nhất cuối cùng áp đảo Diệp Khai, điều này đả kích chức quyền của hắn rất lớn.
Nhưng Diệp Khai không chút biểu tình, nói tiếp:

- Phản đối mời nhấc tay!
Hắn đi đầu giơ tay lên, sau đó lại nhìn những người khác.
Trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn không chút do dự giơ tay lên, tiếp theo là tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, sau đó là bộ trưởng tuyên truyền Hà Mộc Dương.
Thư ký trưởng thành ủy Trương Trùng nhìn thấy liền nói:
- Tốt, không có bỏ quyền, về sự tình huyện Phương Thạch năm phiếu tán thành, bốn phiếu phản đối, tôi ghi chép lại…
- Khoan đã, ai nói phản đối chỉ có bốn phiếu đây?
Diệp Khai bỗng nhiên hỏi ngược lại.
- Ân?
Mọi người đều sững sờ, không biết lời nói của Diệp Khai có ý tứ gì.
Rõ ràng chỉ có bốn người ném phiếu chống nha, chẳng lẽ những người trong phòng không ai nhận ra tổng cộng có bao nhiêu người sao?
- Đương nhiên không đúng, tổng cộng có sáu phiếu phản đối!
Diệp Khai thản nhiên đáp.
- Một, hai, ba, bốn…
Trương Trùng lập tức sửng sốt, hắn đếm lại một lược, sau đó lại nói:
- Đúng vậy thôi, Diệp chủ tịch, ném phiếu chống có anh, Lâm bộ trưởng, Quách tư lệnh, Hà bộ trưởng, tổng cộng là bốn người, bốn phiếu ah…
- Bốn người thì phải, nhưng bốn phiếu thì không đúng, chẳng lẽ anh không biết một mình tôi có ba phiếu sao?
Diệp Khai trừng mắt, có chút không vừa ý nói với Trương Trùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui