Quan Môn


- Hình như đã xảy ra chuyện gì đó phiền phức…
Nhìn thấy Diệp Khai cau mày đi lên lầu, Điền Thanh nói với Từ Chỉ Đồng.
- Chủ tịch một thành phố đó thôi, nhất định phải vô cùng bận rộn!
Từ Chỉ Đồng vô ý thức trả lời, hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ tới việc có thể đến đài truyền hình Minh Châu thực tập.
Mặc dù nói Diệp Khai hứa hẹn việc này không có vấn đề gì, nhưng trước khi chưa thật sự khẳng định Từ Chỉ Đồng luôn cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, không biết có được hoàn thành tâm nguyện hay không.
Dù sao tiến vào đài truyền hình lớn như đài Minh Châu, đối với một nhân vật mới như nàng mà nói ý nghĩa phi thường trọng đại.
Điền Thanh ngược lại có chút hiếu kỳ với cuộc điện thoại của Diệp Khai, nhưng thoạt nhìn hẳn là việc mẫn cảm, bằng không mà nói Diệp Khai sẽ không tránh hai nàng mà đi lên lầu.
- Chị dâu, nếu như em đến đài Minh Châu thực tập, chị cũng không cần khổ cực như vậy, mỗi ngày phải tới đây bồi em rồi.
Từ Chỉ Đồng bỗng nhiên nói với Điền Thanh.
- Ah, phải…
Điền Thanh gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng chợt dâng lên cảm giác mất mác vô cớ.
Vì sao nàng lại đột nhiên có cảm giác như vậy đây, Điền Thanh cảm thấy có chút kỳ quặc, loại tư tưởng này nhất định phải lập tức gạt bỏ!
Diệp Khai đi lên lầu, nghe Chung Ly Dư đem tình huống nói rõ một lần mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Hiện tại phạm vi kinh doanh của căn cứ Hoa Đông Thần Vận đã lớn hơn rất nhiều, bên dưới có rất nhiều công ty nhỏ. Bên trong cũng có một ít công ty con nằm tại hải ngoại tiến hành đủ loại hạng mục vận tác.
Lần này là một chiếc tàu hàng đã xảy ra chuyện, là thuộc công ty vận chuyển hàng hóa viễn dương tên là Phong Vân – tàu hàng tên là “Tiến thủ giả hào” – tải trọng đại khái khoảng một vạn tấn, công ty con đặt tại Singapore.

Mười ngày trước “Tiến thủ giả hào” rời khỏi bến cảng, hướng Trung Đông vận chuyển một nhóm hàng điện tử cùng vật dụng hàng ngày, nhưng không ngờ hôm nay nghe tin tức truyền về, ở vịnh Ba Tư gặp người Mỹ chặn đường, vì vậy phải thả neo trên biển.
Tàu hàng thả neo trên biển mỗi ngày tiêu hao nước ngọt cùng nhiên liệu phi thường lớn, nếu không thể giải quyết vấn đề này trong thời gian ngắn, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Mà nhìn thái độ của người Mỹ trong thời gian ngắn chỉ sợ không cách nào giải quyết vấn đề này.
Đối với căn cứ Hoa Đông Thần Vận mà nói không có khả năng không cân nhắc chu toàn cho công ty con của mình, cho nên hi vọng sớm để cho tàu hàng thoát khỏi sự giám sát của người Mỹ, thuận lợi quay về bến cảng dỡ hàng, sau đó trở về địa điểm xuất phát.
- Người Mỹ điên rồi sao?
Diệp Khai cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Người Mỹ nói tàu hàng của chúng ta hiềm nghi vận chuyển vũ khí theo lệnh cấm, không cho chúng ta thông qua vịnh Ba Tư tiến vào bến cảng mục tiêu!
Chung Ly Dư giải thích trong điện thoại.
- Trên tàu của chúng ta rốt cục có thứ đó hay không?
Diệp Khai vô cùng quan tâm chuyện này.
- Nếu như cả đinh ốc cũng được xem là vũ khí vi phạm lệnh cấm thì khó mà nói rồi!
Chung Ly Dư trả lời.
Người Mỹ xưa nay luôn khá hung hăng càn quấy, nhất là từ sau khi Xô Viết giải thể, là siêu cường quốc duy nhất trên thế giới, tự nhiên là hiêu trương, muốn thu thập ai thì xử lý ai, không chỗ nào kiêng kỵ.
Cân nhắc tới bên vùng Trung Đông, hiện tại trên cơ bản đều nằm trong vòng vây của người Mỹ, trong khoảnh khắc Diệp Khai cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để giải quyết vấn đề.
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn phải giải quyết, bằng không mà nói lòng người không ổn, bất lợi cho việc xây dựng công ty.
Diệp Khai gãi gãi đầu, chợt nhớ gì đó, vì vậy nói ra:

- Em chờ một chút, anh tìm hiểu chút tình huống rồi tính sau.
Hắn cúp điện thoại gọi cho Lê thúc.
Trong mơ hồ hắn giống như nhớ lại một sự tình, vào thời điểm này tựa hồ trên quốc tế đã xảy ra một sự kiện ảnh hưởng khá sâu xa đến quốc gia, chính là sự kiện của tàu hàng Ngân Hà.
- Lê thúc, có phải gần đây có một tàu hàng tên là Ngân Hà ở vùng Trung Đông bị người Mỹ ngăn chặn?
Diệp Khai vừa mở miệng liền nhắc tới việc này.
- Làm sao cháu biết?
Lê thúc nghe xong lập tức có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Quả là thế!
Diệp Khai vừa nghe liền hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.
Trên thực tế lần này bị lọt vào vòng vây không chỉ là tàu hàng Ngân Hà cùng “Tiến thủ giả hào”, phàm là những tàu hàng đến từ đại lục trên cơ bản đều bị ngăn trên biển.
- Tàu hàng Ngân Hà vốn là tàu hàng của công ty Trung Viễn, bên trong có hơn sáu trăm thùng đựng hàng, đang hướng về vùng Trung Đông, dự tính đầu tháng 8 là có thể đến Dubai nằm ở vịnh Ba Tư dỡ hàng, lại đi qua Saudi cùng Kuwait.
Nhưng ngày hôm trước người Mỹ lấy lý do đạt được tình báo lên án tàu hàng Ngân Hà chuyên chở nguyên liệu dùng chế tạo hai loại vũ khí hóa học đang trên đường đi đến cảng Abbas của Iran.
- Quan viên nước Mỹ còn tuyên bố chính phủ Mỹ yêu cầu chính phủ đại lục lập tức áp dụng biện pháp ngăn lại việc xuất khẩu này, còn uy hiếp nói muốn chế tài đại lục.
- Người Mỹ đang cùng Bộ ngoại giao thương lượng, còn yêu cầu tàu hàng Ngân Hà quay về điểm xuất phát, hoặc để người Mỹ lên kiểm tra hàng hóa, hoặc dứt khoát dừng ở địa điểm nào đó chờ đợi xử lý.
Lê thúc nói ra:

- Quá đáng nhất là bên Mỹ còn rải tình báo sai lầm với các bến cảng trong khu vực, yêu cầu những quốc gia nơi đó ngăn cản không cho tàu hàng nhập cảng dỡ hàng.
- Trước mắt tiến triển như thế nào?
Diệp Khai dò hỏi.
- Còn đang trong lúc giằng co, tàu Ngân Hà đang phiêu bạt trên biển.
Lê thúc trả lời:
- Vì sao cháu lại biết được chuyện này? Trong nước hiện tại không có thông báo, bên phương diện truyền thông cũng không biết.
- Ah, cháu có một chiếc tàu cũng bị vạ lây rồi…
Diệp Khai nói ra, sau đó lại thở dài nói:
- Thoạt nhìn lần này người Mỹ muốn triệt để chặt đứt tuyến đường an toàn của chúng ta đến Trung Đông, nếu không cũng sẽ không quậy ra chuyện như thế.
Tháng một năm nay Clinton đảm nhiệm chức tổng thống nước Mỹ.
Sau khi hắn lên đài, với tư cách là quốc gia khuếch tán vũ khí lớn nhất toàn cầu, người Mỹ có thể tự do bán ra vũ khí nhưng không cho quốc gia khác được xuất khẩu vũ khí, thậm chí là công kích họ, trong thời gian đó mới xảy ra sự kiện tàu hàng Ngân Hà.
Đối với việc làm sao giải quyết việc tàu Ngân Hà, Diệp Khai cũng không lo lắng.
Trong lòng người lãnh đạo cao tầng đối với việc làm sao đối phó loại chuyện này có thể nói là thật thành thạo, tự nhiên biết rõ làm sao lợi dụng cơ hội như vậy làm cho người Mỹ mất mặt, không cần hắn phải lo lắng.
Nếu không lợi dụng cơ hội lần này khiến người Mỹ xấu mặt trước toàn thế giới, sau đó im lặng xuống, như vậy đường biển vùng Trung Đông ngày sau thật sự là không dễ đi qua.
Cho nên nếu người Mỹ muốn kiểm tra đối chiếu sự thật, có thể đáp ứng, mục đích cuối cùng chính là một lần giải quyết sạch sẽ chuyện này.
Dù sao hiện tại hải quân trong nước xa xa còn chưa đạt tới trình độ cùng người Mỹ tranh phách trên biển, nếu xung đột mãnh liệt đối với đại lục mà nói không có chỗ gì tốt.
Sau khi Diệp Khai cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ chuyện này, hắn nhớ rõ sự kiện tàu Ngân Hà giằng co chừng hai tháng, cuối cùng mới thuận lợi giải quyết, một thời gian dài như vậy ảnh hưởng thật sự là quá lớn, Diệp Khai không khả năng chờ đợi.
- Phải làm sao bây giờ đây?

Diệp Khai ngồi xuống, trái lo phải nghĩ, không tìm được biện pháp nào giải quyết.
Hắn đành gọi điện thoại trở về dặn Chung Ly Dư an tâm đừng nóng nảy.
- Chuyện này có nguyên do đấy, hiện tại phải chờ hai nước hội đàm xong xuôi, để quan sát trước một chút, một tuần sau nếu như tình thế còn chưa thay đổi, vậy tạm thời để tàu hàng quay về là được rồi.
- Ý của anh muốn nói chuyện này đã trở nên vô cùng phiền toái?
Chung Ly Dư nghe được tin tức tâm tình cũng không cao hứng nổi.
- Đã bay lên việc tranh chấp giữa hai quốc gia rồi, tự nhiên là chuyện rất phiền phức…
Diệp Khai cười khổ hồi đáp.
An ủi Chung Ly Dư vài câu, tâm tình Diệp Khai khá phiền muộn.
Quốc gia không cường đại, lực lượng nói chuyện thật không đủ ah.
Nếu như nói thực lực hải quân đủ cường đại, có thể điều động vài chiếc mẫu hạm đi qua vịnh Ba Tư, như vậy hết thảy vấn đề sẽ không còn tồn tại.
Ở thời đại hiện tại, ai cũng có vũ khí hạt nhân, nhưng không dám dùng, liều lĩnh chính là dùng vũ khí thông thường.
Nếu như không có lực lượng hải quân cường đại, sức cạnh tranh quốc tế vẫn là cặn bã!
Nghĩ tới tuy mình lấy được thật nhiều thứ tốt ở Xô Viết, nhưng mãi tới tận bây giờ vẫn chưa thể hình thành sức chiến đấu, trong nội tâm Diệp Khai không khỏi có chút tiếc nuối.
Hắn cũng tinh tường dùng thực lực kinh tế trong nước hiện tại mà nói, xác thực không đủ chống đỡ kiến thiết hải quân, không có tiền, đánh cái rắm?
Không có kiến thiết quốc phòng cường đại, không có lực lượng hải, không, cường đại, không có mẫu hạm, không có đạn đạo đốt tiền, lấy cái gì đến đối kháng siêu cường quốc?
Nghĩ tới những vấn đề làm người đau đầu, trong nội tâm Diệp Khai không chút thoải mái, ai, đúng là vẫn còn quá yếu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui