Quan Môn


Hơn bốn giờ chiều, ở trong phòng làm việc Diệp Khai nhận được hai cuộc điện thoại trọng yếu, một là Bùi Quân Thu gọi tới, nói một phân công ty ở phía nam xảy ra chút vấn đề, nàng cần đi qua xử lý một chút, hành trình Đông Sơn phải hoãn lại mười ngày.
Diệp Khai cũng thông cảm với nàng, đồng thời nói với nàng dù sao Long Chính Tiết đã hoãn lại việc khảo sát thành phố Đông Sơn, tin tưởng trong thời gian ngắn Cù Hữu Nghĩa cũng không khả năng sẽ tới, cho nên nàng có thể yên tâm làm việc của mình.
Cuộc điện thoại thứ hai là do Nam Cung Vân gọi tới, vị yêu nữ kia tỏ vẻ nàng đã hẹn trợ lý tham tán sứ quán Nam Hàn Lý Hiền Xu, ngày mai sẽ tới Đông Sơn.
Đối với tin tức này trong lòng Diệp Khai khá phức tạp.
Nam Cung Vân cùng Lý Hiền Xu, hai cô gái này đều không phải người bình thường, một người là người thừa kế Lý thị gia tộc của Nam Hàn Quang Sơn, có được 16% cổ phần công ty của gia tộc, gia sản ba tỷ đô la, một là người thừa kế Nam Cung gia tộc, thân phận chẳng khác gì một yêu nữ.
Nếu như có thể lựa chọn, Diệp Khai cũng không hi vọng cùng hai nàng nhấc lên quan hệ, nhưng hiện tại nếu đã có liên quan, chỉ đành phải đem chuyện này xử lý tốt đẹp một chút, nói tỷ như hắn có thể đạt được chỗ tốt gì trong chuyện này?
Dù sao hai đại gia tộc kia nếu có thể biết cách vận dụng đối với chiến lược quốc tế của Diệp Khai sẽ có trợ giúp không ít.
Cảm nhận được thời gian thật gấp gáp, buổi chiều Diệp Khai tổ chức hội nghị văn phòng Ủy ban thành phố, thảo luận việc thay đổi một số chức vị trong thành phố.

Bên trong hội nghị, hắn miễn đi chức vụ cục trưởng Cục tài chính thành phố của Khang Kiện Dân, đề danh chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh đảm nhiệm chức cục trưởng Cục tài chính thành phố.
Rất hiển nhiên, bên trong Ủy ban thành phố không ai có thể phủ quyết được quyết định của Diệp Khai, chức vị quyền chủ tịch thành phố kiêm quyền bí thưu thành ủy cơ hồ hiện tại là tồn tại vô địch, cho nên bổ nhiệm lập tức liền được thông qua, sau khi tan họp vẻ mặt mọi người đều có chút quái dị.
Cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân nhìn trừng trừng Tôn Thánh, không biết phải nói thế nào.
- Lão Tôn, chúc mừng anh!
Khang Kiện Dân ném xuống một câu, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa rời đi.
Biểu tình của mấy phó chủ tịch thành phố khác cũng vô cùng kỳ quái, cảm thấy trước kia chưa từng nhìn thấy được Tôn Thánh biểu hiện ra chút dã tâm nào, vì sao lại đột nhiên âm Khang Kiện Dân một tay như thế, hơn nữa còn đoạt đi chức vị cục trưởng Cục tài chính của hắn, chuyện này thật sự là quá mức kỳ quái.
Chuyện phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế đại bộ phận cán bộ đều đã được nghe nói qua, mà người xử lý chuyện này không phải ai khác chính là chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh, nghe nói chính Khang Kiện Dân cũng bị dính líu vào việc này.
Mặc dù không biết rõ Tôn Thánh viết báo cáo có chỉ trích nói xấu gì Khang Kiện Dân hay không, nhưng theo kết quả mà xem Khang Kiện Dân bị miễn chức, Tôn Thánh lại tiếp nhận vị trí của hắn, rất hiển nhiên Tôn Thánh tuyệt đối không thoát khỏi liên quan trong sự kiện này.
Nếu không như thế, Khang Kiện Dân sẽ không oán giận Tôn Thánh đến như vậy.

Phó chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu nhìn Tôn Thánh, vỗ vai hắn cười nói:
- Lão Tôn, cuối cùng đã nhảy ra khỏi văn phòng Ủy ban rồi đó! Chúc mừng chúc mừng ah!
- Đặng phó chủ tịch nói đùa, còn không phải vẫn là cán bộ cấp chính phòng sao…
Tôn Thánh cười khổ đáp.
Trên thực tế lần này đảm nhiệm chức cục trưởng Cục tài chính thành phố đối với Tôn Thánh mà nói xác thực là cơ hội tốt, nhưng quả thực là đắc tội người, Khang Kiện Dân đương nhiên sẽ hận hắn tận xương, về phần vợ chồng Hà Mộ Chi cùng Trương Thiếu Kiệt cũng rất khó có được ấn tượng tốt với hắn.
Sau khi Tôn Thánh đảm nhiệm chức cục trưởng đầu tiên liền gặp phải vấn đề, chính là phải điều tra rõ ràng vụ án sổ sách của Cục dân chính trong việc cứu tế chống lũ lần trước, bằng không mà nói không thể báo cáo được công tác với Diệp Khai.
Người khác không biết nhưng trong nội tâm Tôn Thánh hiểu thật rõ ràng, phần điều tra báo cáo lần trước của hắn sau khi đưa lên như đá chìm đáy biển, nghe nói Diệp Khai chưa từng xem qua.
Điều này nói rõ vấn đề gì? Điều này nói rõ Diệp Khai căn bản không tín nhiệm nội dung chân thật trong phần báo cáo điều tra kia, hoặc là nói rõ Diệp Khai đã sớm nhìn thấy rõ lập trường của Tôn Thánh, biết rõ hắn không kể rõ tình huống thực tế của bản án đó.
Nhưng bây giờ lại khác hẳn, vì vị trí cục trưởng Cục tài chính, Tôn Thánh cùng Khang Kiện Dân đã không còn khả năng hợp tác, thậm chí đã trở mặt thành thù, như vậy Tôn Thánh nhất định phải xuất ra một chút đồ vật thực tế mang tới cho Diệp Khai, cầu mong Diệp chủ tịch thông cảm.

Bằng không mà nói chức vị này của hắn làm sao đi lên thì cũng làm sao đi xuống, hoàn toàn chỉ dựa vào một câu nói của Diệp Khai mà thôi.
- Cán bộ cấp phòng cùng cấp phòng vẫn có khác nhau đấy, cán bộ cấp phòng này của anh là người có sức nặng nhất trong toàn bộ cấp phòng đó thôi…
Đặng Kim Hữu vừa cười vừa nói.
Kỳ thật đối với vấn đề Tôn Thánh có thể đảm nhiệm chức cục trưởng Cục tài chính, Đặng Kim Hữu cũng cảm thấy có chút kỳ quái, chủ tịch thành phố trông coi túi tiền, cho nên cục trưởng nhất định phải là người của chủ tịch thành phố mới có thể thuận lợi nắm giữ túi tiền này, bằng không mà nói rất dễ dàng bị người làm mất quyền lực.
Hôm nay Diệp Khai bỗng nhiên đem chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh đưa lên chức cục trưởng Cục tài chính, mặc dù nói ở bề ngoài Tôn Thánh giống như người của Diệp Khai, sẽ khăng khăng một mực làm việc cho Diệp Khai, nhưng Đặng Kim Hữu biết rõ Tôn Thánh còn chưa thực sự tiến vào trong vòng luẩn quẩn của Diệp Khai.
Chính bởi vì như thế, Đặng Kim Hữu mới có thể cảm nhận được vị trí này của Tôn Thánh rất không ổn định, nếu có gió thổi cỏ lay bị Diệp Khai nắm xuống cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ là Đặng Kim Hữu cũng không nghĩ ra, vì sao Diệp Khai phải làm như vậy? Trực tiếp thay đổi một cục trưởng Cục tài chính biết nghe lời chẳng lẽ là chuyện quá khó khăn sao?
Trương Thiếu Kiệt nhận được điện thoại của Khang Kiện Dân, có một chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Khai lại xuất ra thủ đoạn như thế.
Nói một câu thật lòng, lần này người phạm tội là vợ của hắn Hà Mộ Chi, Khang Kiện Dân chỉ bất quá hỗ trợ thủ tiêu tang vật mà thôi, bản thân không được hưởng chỗ tốt gì, nhưng Diệp Khai lại ra tay với Khang Kiện Dân, không hề nhắc tới việc của Hà Mộ Chi, điều này làm Trương Thiếu Kiệt có chút khó xử.
Mặc dù nói hắn có thể hướng Diệp Khai hỏi một lần nhân tình, hi vọng thả cho Khang Kiện Dân một lần, hoặc là an bài một vị trí thích hợp mới, nhưng vết bẩn trên người vợ hắn còn chưa cởi xuống, hiện tại trên đỉnh đầu vẫn còn lơ lửng con dao, cho nên Trương Thiếu Kiệt cũng không dám dẫn lửa thiêu thân.

Vạn nhất bởi vì ra mặt cho Khang Kiện Dân chọc cho Diệp Khai mất hứng, vậy sự tình của Hà Mộ Chi rất khó bỏ qua.
- Lão Khang yên tâm một chút chớ vội, nghỉ ngơi một thời gian, để tôi nghe ngóng tình huống rồi nói sau!
Trương Thiếu Kiệt cũng chỉ có thể nói như vậy.
Dù sao tuy hắn là ủy viên thành ủy, bộ môn được phân công quản lý tương đối yếu thế một ít, cho nên nếu muốn có tư cách mở miệng trong sự tình này nhất định phải tính toán một phen, tìm điểm vào phù hợp mới xong.
Phải biết rằng Đông Sơn hiện tại không có ai có thể trêu chọc tới chủ tịch thành phố Diệp Khai ah!
Sau khi cúp điện thoại, Trương Thiếu Kiệt trái lo phải nghĩ, cảm thấy vì kế hoạch tương lai phải cùng phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải liên hợp lại, ít nhất phải kéo được ba người đồng minh trở lên mới có hi vọng tìm được không gian sinh tồn dưới chính sách cao áp của Diệp Khai.
Vì vậy hắn gọi điện thoại cho Lý Văn Hải:
- Lý bí thư, tôi là Thiếu Kiệt, buổi tối muốn qua nhà anh ngồi một chút, không biết Lý bí thư có thời gian không?
Sau khi nhận được điện thoại trả lời xác định, Trương Thiếu Kiệt liền gác máy, sau đó lập tức đứng dậy, lấy ra hai bao lá trà, bỏ vào trong túi giấy, đi bộ về hướng biệt thự của Lý Văn Hải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui