- Diệp chủ tịch cho anh tra xét vụ án này, anh lại mật báo cho lão Khang, thích hợp sao?
Vợ của Tôn Thánh nhìn thấy hắn gọi điện thoại, có chút do dự hỏi thăm.
- Đây cũng là không có cách nào!
Tôn Thánh sờ sờ trán của mình, có chút bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thật tôi làm như vậy đối với mọi người là tốt nhất.
- Có ý tứ gì?
Vợ Tôn Thánh lại hỏi.
- Em suy nghĩ một chút, lão Khang làm cục trưởng Cục tài chính ở thành phố Đông Sơn mấy năm rồi đây? Đã năm năm rồi!
Tôn Thánh nói:
- Trong năm năm nay, vị trí của lão Khang làm được vững vàng rắn chắc, người bình thường hiểu được sao? Diệp chủ tịch muốn lôi hắn xuống cũng không phải là chuyện dễ dàng, hay vì đắc tội với người, còn không bằng thông gió cho hắn một chút, để cho hắn đem chuyện này giải quyết, đến lúc đó mọi người chỉ cần đi ngang qua sân khấu tra tra một chút, chỉ cần tiền bù đắp vào rồi, chẳng phải đã dàn xếp xong xuôi?
Kỳ thật ý nghĩ của Tôn Thánh cũng có chút đạo lý.
Hiện tại Diệp Khai còn chưa nhậm chức chính thức, trên đầu còn thêm chữ “quyền”, một ngày còn chưa mất đi chữ này vẫn luôn là một vấn đề.
Tuy cuộc đại tuyển cử hội đồng nhân dân chỉ là làm theo trình tự, nhưng cũng chưa chắc sẽ không có người động tay chân bên trong làm Diệp Khai không thể xuống đài.
Cho nên Tôn Thánh cảm thấy cho dù Diệp Khai có biết chuyện này nhưng lại không tự mình động thủ đi tra xét, mà đem quyền xử lý phóng cho hắn, đơn giản là hi vọng đem chuyện này nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận khống chế, không muốn tạo ra rung chuyển gì quá lớn.
Bởi vì hiện tại thành phố Đông Sơn cần một hoàn cảnh ổn định thực sự.
Nếu như Diệp Khai thật tình muốn xét xử việc này, sẽ không tránh khỏi xung đột với Trương Thiếu Kiệt bên chính hiệp. Mà sau lưng Trương Thiếu Kiệt lại có ai đang ủng hộ, phải chăng hắn còn minh hữu khác trong ủy viên thành ủy? Những điều này đều là vấn đề lớn, đối với việc Diệp Khai mới đến thành phố Đông Sơn nhậm chức quyền chủ tịch phải thận trọng xử lý mới xong.
Tôn Thánh cảm thấy mình đã hiểu ý nghĩ của Diệp Khai trước tiên, cho nên làm như vậy không thể nghi ngờ là thích hợp nhất, đến lúc đó chỉ cần Hà Mộ Chi kịp thời bổ sung lỗ hổng, như vậy việc này có thể triệt để giải quyết, chẳng phải đã biến thành cục diện vui vẻ?
Mà Diệp Khai cũng tránh khỏi việc xung đột trực tiếp với Trương Thiếu Kiệt, khẳng định sẽ cho rằng Tôn Thánh làm việc đắc lực, không khỏi xem trọng hắn.
Bởi như vậy vừa có thể bán được mặt mũi cho cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân, vừa gián tiếp giúp Hà Mộ Chi cùng Trương Thiếu Kiệt, đồng thời giúp Diệp Khai giảm bớt phiền toái, Tôn Thánh cảm giác mình một công ba việc, phù hợp vô cùng.
- Lão Tôn, anh được lắm đấy, nhìn không ra tâm địa anh nhiều gian giảo như vậy…
Vợ Tôn Thánh nghe xong lập tức liền cười nói.
- Nói gì vậy chứ…đây rốt cục là khích lệ anh hay là tổn hại anh đây?
Tôn Thánh hỏi.
…
Trong tay Diệp Khai cầm một xấp ảnh chụp, ngây người nhìn xem, tinh thần mờ mịt, tựa hồ đã trôi ra ngoài vạn dặm.
Trên hình là một đứa bé còn nằm trong tã lót, nhìn vào đôi mắt vừa mở ra, đen nhánh như mực.
Mấy tấm ảnh bên dưới là một cô gái mang thai, nhìn vào thanh xuân mỹ lệ, trên mặt mang theo nét u buồn nhàn nhạt, không phải người khác, chính là Quách Du Du.
Vốn Diệp Khai hi vọng mình có thể kịp thời bay qua Thụy Sĩ bồi Quách Du Du sinh con, nhưng mấy ngày nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, sớm làm rối loạn kế hoạch của hắn, đã làm trễ nãi thời gian.
Cho tới bây giờ Quách Du Du đã sinh một đứa con gái, là đứa trẻ trong tấm ảnh.
Nhìn ảnh chụp, trong lòng Diệp Khai không biết lại có cảm giác như thế nào.
Bởi đủ loại nguyên nhân, hiện tại Diệp Khai muốn xuất ngoại phải làm thủ tục phi thường phiền toái, nhưng đối với hắn mà nói thủ tục kỳ thật không là vấn đề, vấn đề là hắn không có khả năng không có lý do trọng yếu gì đó mà lại tùy ý xuất ngoại, dù sao hiện tại hắn đã là quan viên cấp chính sảnh, còn là một quan viên thực quyền chủ chính một phương.
Quan viên cấp bậc như hắn mọi cử động đều sẽ bị người chú ý đến, cho nên không có được một lý do thích hợp mà muốn ra nước ngoài, không thể nghi ngờ sẽ làm người chú ý.
Diệp Khai muốn đi qua bồi Quách Du Du sinh con, tự nhiên không khả năng hi vọng người khác biết rõ chuyện này, cho nên phải tránh né tai mắt khắp nơi, nhưng với lực ảnh hưởng hiện tại của hắn muốn không để người biết rõ cơ hồ là chuyện không thể nào.
Cho nên Diệp Khai chỉ có thể chờ cơ hội.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây thật quá mức đột nhiên, bỗng chốc làm rối loạn sắp xếp của hắn, khiến Diệp Khai phiền muộn không thôi.
Nhưng bất kể như thế nào Diệp Khai cũng đã sớm âm thầm phái người đi qua Thụy Sĩ lặng lẽ chiếu cố cho Quách Du Du, cho nên từng hành động của nàng đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Từ khi Quách Du Du bay qua Thụy Sĩ, mỗi mười ngày nửa tháng Diệp Khai đều có thể thu được ảnh chụp về nàng, nhìn ngày tháng trôi qua, mỗi biểu lộ suy yếu của nàng khi mang thai, Diệp Khai cầm ảnh chụp trong lòng cảm giác phiền muộn nói không nên lời.
Nếu không phải hắn đang là một quan viên, có lẽ sinh hoạt của hắn sẽ càng thêm thoải mái đi?
Thế nhưng đã tới tình trạng như hôm nay, có làm quan hay không cũng đã không do hắn định đoạt, nếu hắn rời khỏi chính đàn sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn cho những cán bộ dưới tay, đồng thời sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn đối với Diệp gia, dù sao hắn là người lãnh đạo Diệp gia đời thứ ba, đồng thời còn có ảnh hưởng sâu xa đối với cục diện chính trị trong nước.
- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ ah!
Diệp Khai lắc đầu thu lại ảnh chụp.
Trên bàn làm việc còn đặt hồ sơ phương án cải tạo mấy cỗ máy sổ khống của nhà máy Đông Sơn, là do tổng giám đốc Tôn Kính Văn đích thân đưa tới, hắn cũng đã cùng Diệp Khai làm ra báo cáo thật tường tận.
Tổng thể mà nói, nhà máy Đông Sơn đối với việc cải tạo những cỗ máy sổ khống đã có được nhận thức thật minh xác, hiện tại việc đầu tiên cần phải làm là dự trữ tri thức cùng dự trữ nhân tài, theo sát kỹ thuật phát triển máy sổ khống của quốc tế, sau đó tự mình tiêu hóa hấp thu, hơn nữa làm ra quan niệm thiết kế mới.
Bởi vì những cỗ máy sổ khống này so sánh với cỗ máy truyền thống có sự yêu cầu về độ chính xác cực cao, xếp đặt thiết kế mạch điện càng thêm tinh tế, có nhiều chỗ sử dụng mạch điện hợp thành thiết bị, chỉ nói nhu cầu trong phương diện này phải bồi dưỡng nhân tài kỹ thuật của riêng mình mới có thể giải quyết, đây không phải chỉ dùng tiền thì có thể làm thành, cho nên nhà máy phải có một kế hoạch, là lần lượt phái ra trăm nhân viên kỹ thuật xuất ngoại bồi dưỡng.
Muốn làm được điểm này, đầu tiên cần giải quyết vấn đề chính là nơi phát ra tài chính.
Về điểm này trước đó Diệp Khai đã trao đổi với người trong nhà máy, đã đề cập tới muốn để cho họ cùng căn cứ Hoa Đông Thần Vận liên thủ, thực hiện cùng nhau đạt tới song doanh, đôi bên cùng có lợi.
Hiện tại Chung Ly Dư đã phái người đi qua khảo sát nhà máy Đông Sơn, các chuyên gia bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận đối với nhà máy Đông Sơn cũng cảm thấy hứng thú, nhưng khẩu vị của họ càng lớn, muốn chiếm luôn nhà máy Đông Sơn, xem như là một công ty thuộc về Hoa Đông Thần Vận.
Đối với chuyện này, ý kiến bên nhà máy Đông Sơn lại có khuynh hướng tiếp nhận.
Bởi vì hiện tại Hoa Đông Thần Vận đã trở thành tập đoàn sản nghiệp khổng lồ nhất trong cả nước, có được lực ảnh hưởng cực lớn, nếu như có thể trở thành công ty con của Hoa Đông Thần Vận, như vậy nhà máy Đông Sơn sẽ lập tức được tài chính cùng kỹ thuật ủng hộ, mà ưu thế lớn nhất của họ là có được công nhân kỹ thuật cùng nhân tài lực lượng kỹ thuật dự trữ thuần thục chính quy.
Có thể nói một khi đã đạt thành hợp tác, vậy thì xem như là cường cường liên thủ.
Nhưng những người lãnh đạo của thành phố lại có ý nghĩ bất đồng với việc này.
Dù sao hiện tại nhà máy Đông Sơn là xem như xí nghiệp quốc doanh, thành phố có lực khống chế mạnh với nhà máy, một khi thay đổi chế độ thì nhà máy biến thành xí nghiệp theo hình thức đầu tư cổ phần, từ nay về sau bên thành phố không còn lực ảnh hưởng đối với nhà máy Đông Sơn nữa rồi.
Với tư cách là những lãnh đạo của thành phố, đối với việc quyền lực của mình bị cắt giảm, đương nhiên là không chịu đáp ứng.
Muốn hoàn thành chuyện này, ngoại trừ phải thúc đẩy từ đầu tới đuôi, đồng thời còn phải quyết đoán từ trên xuống dưới, cho nên Diệp Khai đang cân nhắc chọn lựa một cơ hội thích hợp mà thúc đẩy việc này.
Dù sao dựa theo lộ tuyến phát triển của nhà máy Đông Sơn hiện tại, tuy có thể cam đoan được lợi nhuận nhất định nhưng không gian phát triển càng ngày càng hẹp hòi, không có được tài chính ủng hộ đầy đủ, bọn họ muốn toàn diện chuyển hình hiển nhiên là chuyện không thể nào.
- Nhị thiếu gia, Tôn chủ nhiệm cầu kiến!
Đường Mộc đi vào nói với Diệp Khai.
- Mời ông ấy vào!
Diệp Khai gật đầu nói, hắn đem thân thể dựa vào sô pha phía sau.
Thành phố Đông Sơn dù sao cũng là vùng núi, cho nên mặc dù ở mùa hè nóng bức nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu, cửa sổ phòng làm việc của Diệp Khai mở toang, cây ngô đồng trong sân đang nở hoa, thỉnh thoảng có hương hoa bay vào, đó là một loại hương vị ngọt ngào làm người cảm thấy phi thường thoải mái.
Mặc dù như thế nhưng nhân viên công tác vẫn lót một chiếc chiếu trúc mát rượi trên sô pha.
- Chào Diệp chủ tịch!
Tôn Thánh đi vào hướng Diệp Khai chào hỏi.
- Mời Tôn chủ nhiệm ngồi đi!
Diệp Khai chỉ chỉ sô pha bên cạnh, nói với hắn:
- Eo của tôi còn chưa khỏe hẳn, không thể ngồi quá thẳng được.
- Thân thể của Diệp chủ tịch quan trọng hơn.
Tôn Thánh ngồi xuống, vội vàng nói với Diệp Khai:
- Về chuyện bên Cục dân chính, tôi đến báo cáo kết quả với lãnh đạo.
Diệp Khai đem việc điều tra phó cục trưởng Hà Mộ Chi bên Cục dân chính giao cho Tôn Thánh, việc này thật làm Tôn Thánh có chút khó giải quyết, dù sao bên trong còn liên lụy tới hai nhân vật trọng yếu, một là chồng Hà Mộ Chi là Trương Thiếu Kiệt, một là cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân.
Nếu như Tôn Thánh tùy tiện hành động rất dễ dàng dẫn phát hai người kia bắn ngược, đến lúc đó tạo thành ảnh hưởng gì chỉ sợ là thật khó khống chế, cho nên Tôn Thánh đem tin tức nói thẳng với Khang Kiện Dân, cho người kia nghĩ biện pháp giải quyết.
Hôm nay Tôn Thánh đã lấy được báo cáo điều tra, nhìn ra được đám người kia đã xử lý xong chuyện đó rồi.
Cho nên Tôn Thánh cảm thấy mình đã có thể báo cáo kết quả công tác với Diệp Khai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...