Quan Môn


Cũng may là mấy cái bàn đủ chắc chắn, hơn nữa số lượng cũng nhiều, giá đỡ của bức tường bối cảnh có đổ xuống cũng được mấy cài bàn chặn lại, không nện vào mọi người đang trốn bên dưới. Ngoại trừ một số rất ít người phản ứng quá chậm, bị đụng phải đầu hay vào người ra, đại bộ phận mọi người đều tránh được một kiếp này.
Diệp Khai lên xem xét, liền rút một cái bàn ra, tạo thành một lỗ hổng, sau đó lại để cho mọi người đang chúi bên trong chui từ đó ra ngoài.
Không bao lâu, Diệp Khai đã đưa được hết mọi người trong ủy ban thường vụ tỉnh ủy ra ngoài, toàn bộ đều không sao hết, chỉ là người ai nấy đều đầy bụi đất, sắc mặt không được ổn định cho lắm. Mũi của Long Chính Tiết bị đụng phải, đang chảy máu ròng ròng, dùng tay chặn lại mà cũng không ngăn được.
Diệp Khai vừa sờ lên trên người, vừa hay có chiếc khăn tay liền rút ra, giúp lão lau đi, sau đó nhét vào trong mũi.
Long Chính Tiết thấy Diệp Khai lại giúp đỡ, thần sắc phức tạp nhìn hắn, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
Diệp Khai cũng lơ đễnh, trên thực tế trong thời điểm lộn xộn như thế tất cả mọi người đều chưa lấy lại được tinh thần, làm gì nhất định phải khách sáo như thế.
Rất nhanh, bao nhiêu người vọt tới, hợp lực cùng đẩy lại bức tường bối cảnh trên đài sang một bên.
Trong con mắt của Dương Khai, người mà hắn nên quan tâm chăm sóc nhất đương nhiên chính là những người tương đối quen thuộc như Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh Tần PHương Trần, Bộ trưởng bộ tổ chức Lưu Nhất Sơn, trưởng thư ký tỉnh ủy Chu Tử Kiện.
Nhưng mà mọi người trên cơ bản đều không có chuyện gì, thỉnh thoảng cũng hỉ bị trầy xước da, cho dù có bị đụng vào đầu thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Chỉ là lct vô cùng tức giận về việc này, sau khi cầm lại máu mũi liền ôm miệng mà tỏ vẻ:
- Đây là tai nạn nghiêm trọng do thiếu trách nhiệm không đảm bản an toàn, phải truy cho rõ ngọn nguồn!
Lại nói, chuyện này đúng thật là có thể lớn, cũng có thể làm bé đi.
Dựng 1 đài như thế tiền hao tổn chưa tính là nhiều lắm, nhưng tiền lời lại không nhỏ, công ty công trình không có vấn đề gì căn bản là khó mà nhận được nghiệp vụ như thế. Nhưng mà bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện, mất mặt, lại khiến cho những lãnh đạo các ban ngành trên tỉnh ghi hận, thậm chí còn có tai ương, dính lấy máu me, chuyện này lại nghiêm trọng hơn nhiều.
Chỉ nhìn biểu hiện sắc mặt của Quyền Chủ tịch tỉnh lct cũng biết việc này khó có thể làm nhẹ đi được.
Trên thực tế mấy lãnh đạo tỉnh ủy đều không vui chút nào, vốn là chuyện rất đáng vui mừng, kết quả lại biến thành như thế, thật đúng là chẳng bằng không làm.
- Thiên hữu bất, trắc phong vân, chuyện này thật đúng là như thế,
Dương Khai quan sát 1 chút xong rồi nói:
- Vốn là cái giá này được lắp đặt rất chắc chắn, bỗng nhiên lại gặp phải gió lốc lớn như thế, suy tính cho tỉ mỉ cũng có thể tìm ra được vấn đề. Làm chuyện gì, hay muốn sống yên ổn thì cũng đều phải phòng trước những ngày nguy nan. Công trình lớn như dự án đường cao tốc này liên quan tới việc lớn, là tuyến đường lưu thông chuyên chở trong mấy chục năm của tỉnh nội, nếu như cũng có chất lượng giống như chiếc bàn đánh bóng thế kia thì không được rồi.
- Đồng chí Dương Khai nói rất đúng/
Bí thư Ub kttt tỉnh Tần Phương Trần nghe xong, nói:

- Chuyện này hôm nay nhắc nhở chúng ta chất lượng công trình phải thật chắc chắn, muốn sống yên ổn phải lo nghĩ tới những ngày an nguy, tính tới 1 số tình huống thực tế trong quá trình thi công, còn phải tính toán chi li nhiều hơn tới những điều kiện khí hậu phức tạp, cùng các hoàn cảnh thời tiết.
Lct hừ hừ, không nói thêm gì nữa. Trên thực tế đơn vị phụ trách chuyện này là ban ngành cấp dưới tỉnh, hôm nay xảy ra sự cố này, người mát mặt nhất chính là Chủ tịch tỉnh hắn.
Cũng khó trách hắn lại giận giữ tới mức như thế, chuyện ngày hôm nay mà đăng báo lên thì toàn bộ lãnh đạo tỉnh Hà Đông đều mất sạch mặt mũi hết.
- Chuyện này thật sự nhắc nhớ chúng ta về việc giám sát chất lượng công trình, nhất định phải làm cho tốt. Công trình mà không hợp tiêu chuẩn thì nhất định sẽ không trả tiền, lời khô nghe phải nói trước tiên.
Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn cũng nói.
Dương Khai nghe xong, lại nói:
- Về vấn đề này, tôi có chuyện muốn nói.
- Anh nói đi.
Bí thư Nhạc Sơn gật đầu nói.
- Nhân viên phụ trách những hạng mục như thế cũng là bị lôi kéo ăn mòn trong tai khu, bên trong hẳn có rất nhiều chuyện còn tiềm ẩn…
Dương Khai trực tiếp nói thẳng:
- Cho nên vì ngăn ngừa những tình huống như thế xuất hiện, cuối cùng mọi người đều gặp chuyện, tôi có 1 đề nghị, hẳn là làm 1 tiên phong.
- Nói nhanh lên nghe xem, chẳng lẽ cũng lại liên quan tới việc làm trong sạch hóa bộ máy chính trị?
Bí thư Tần PHương Trần nghe xong, lập tức lại hỏi.
Đối với 1 số kiến nghị mà Dương Khai đưa ra, Bí thư Tần Phương Trần luôn cảm thấy rất hứng thú, không chừng lại là sáng tạo đầu tiên trong nước.
- Tôi đề nghị trên từng giai đoạn mục tiêu sẽ lập 1 tấm biển, không cần lớn cho lắm, nhưng phải thất sự bắt mắt, danh sách nhân viên của đơn vị thi công cùng nhân viên của đơn vị giám sát công trình đều được viết lên trên đó. Về phần nói trách nhiệm an toàn, hay là hiệu quả phải đạt được cũng đều biết hết lên.
Dương Khai nói:
- Nếu như sau đó còn xảy ra vấn đề, chỉ cần phát hiện vấn đề thuộc về chất lượng thi công thì sẽ nghiêm khắc phạt tương đương.
Chiêu này đúng là ngoan độc nha!
Mọi người nghe xong, trong lòng đều có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ biện pháp này của Dương Khai tốt thì tốt thật, nhưng mà điều này cũng có nghĩa là sẽ đắc tội với nhiều người.
Dù sao những công ty tham gia gói thầu này, tuy rằng nhìn qua tư cách đều khá đạt tiêu chuẩn, các loại văn kiện đều đầy đủ hết, bề ngoài cũng hoàn mỹ, nhưng tình huống trên thực tế ra sao, có phải là phù hợp với công trình cấp cao như thế thi cũng không chắc được.

Trong số những công ty này cũng không bài trừ sẽ có 1 số công ty thực lực không mạnh, nhưng lại có bối cảnh thâm hậu, 1 khi làm sáng tỏ chuyện này, đến lúc đó không chỉ đắc tội với 1, hai người.
- Làm như thế có phải là đắc tội với nhiều người không?
Phó Chủ tịch tỉnh Lưu Kiến bân đứng ư bên gần đó nói.
Hắn là tổng giám đốc công ty phụ trách dự án kiến thiết đường cao tốc này, mọi chuyện đều cần hắn ra mặt giải quyết, cho nên nếu như tỉnh ủy đưa ra cách làm như thế thì củ khoai lang nóng bỏng này sẽ được đặt vào tay hắn rồi.
Nếu thật sự là muốn làm như thế thì chuyện kia bị xé to ra rồi.
Phải biết rằng những công ty lớn về xây dựng, thiết kế thi công trong nước trên cơ bản đều có bối cảnh riêng của bản thân, bọn họ chỉ là chiếm lấy gói thầu rồi bán cho đơn vị khác để lấy giá chênh lệch, có thể nói đó là nguồn lợi nhuận lớn nhất của bọn họ, trong số những công ty nhận thầu cũng chỉ có 1 số rất ít là vùi đầu vào thi công, mặc dù là phần thu nhập rất ít nhưng cũng có thể bị giảm xuống.
Nếu như thế, dự toán cho 1 con đường cao tốc chỉ có thể dùng được 1 phần ba số đó vào đúng chỗ cũng là tiêu chuẩn cao lắm rồi.
Nếu thật sự là làm như cách nói của Dương Khai, dựa theo mục tiêu chia thành đoạn lập thành biển, chứng thực trách nhiệm từng cấp thế thì sẽ đắc tội 1 nhóm lớn người, cũng với những người đang đứng sau bọn họ.
- Có gì mà đắc tội hay không, chúng ta là dùng tiền để tìm người làm việc, là ông chủ, lí nào lại phải lo lắng xem đám người làm thuê có vui hay không?
Dương Khai lại nói tiếp:
- Rồi lại nói, bây giờ còn không phải là chưa bắt đầu hay sao, nếu như cảm thấy mình là không được, hiện tại lựa chọn rút lui cũng không thành vấn đề, trong tỉnh đưa ra quyết định đặc biệt, toàn bộ số kim ngạch đều quy lại tiền ký quỹ.
Sau khi nghe Diệp Khai trình bày xong, Long Chính Tiết đã cảm giác có chút đau đầu.
Về chuyện này, kỳ thực lời Diệp Khai nói cũng không có gì lệch lạc, thậm chí đây đúng là một biện pháp giải quyết vấn đề cực tốt.
Chỉ là lct cũng không thật sự quyết đoán như thế, tiếp tục quyết tâm chứng thực.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, áp lực quá lớn.
Thế nhưng Dương Khai đưa ra phương án giải quyết như thế, hơn nữa toàn bộ mọi người đều nghe thất rất rõ rồi, hắn đành phải đối mặt với vấn đề này. Bằng không mà nói mọi người sẽ nghi ngờ về sự quyết đoán của Long Quyền Chủ tịch tỉnh.
- Đề nghị của đồng chí Dương Khai rất tốt, nhưng mà khi tiến hành cụ thế ra sao, trên tỉnh hắn là phải chăm chú nghiên cứu và thảo luận 1 phen, đưa ra 1 phương án hữu hiệu nhất, tranh thủ đảm bảo được chất lượng, cũng không ảnh hưởng tới cảm tình với bên đơn vị kiến thiết thi hành,
Lct cũng là nhân vật lão luyện trong giới chính đàn, hơi chút suy tư liền đưa ra câu trả lời.
Phân đoạn tiếp theo thì đơn giản hóa rất nhiều, mọi người cầm xẻng xúc mấy phát đất, nói dễ hiểu hơn là chuẩn bị dọn dẹp để trở về nhà.
Đúng vào lúc này, một con mưa bất ngờ trút xuống xối xả.

Mọi người đều trú dưới tán lá cây trú mưa, có một ít người thì chui vào trong xe.
Cũng mau là những người này hôm qua phần lớn đều là đón xe tới, cho nên sau khi sự kiện đài Chủ tịch sụp cũng không có thêm chuyện gì thái quá nữa.
Diệp Khai ngồi vào trong xe đang chuẩn bị rời đi thì trông thấy có người tay cầm túi xách chạy về hướng này.
- Trần Tĩnh?
Sau khi thấy được dung mạo đối phương, Diệp Khai không khỏi kinh ngạc.
Người đang chạy tới đúng là phóng viên ban tổ chức Trần Tĩnh. Vốn là vị nữ phóng viên lần trước đó đã phỏng vấn Dương Khai ở thủ đô. Diệp Tử BÌnh đã đặc biệt thông báo rất nhiều vị lãnh đạ trung ương đều tin dùng vị nữ phòng viên này.
Lúc đó Trần Tĩnh tìm thấy Dương Khai, chủ yếu chính là để phỏng vấn về vấn đề thay đổi chế độ xã hội của nhà máy thép Long Thành, nhưng là chuyện tỉnh Hà Đông kiến thiết đường cao tốc cũng làm cho ban tổ chức quan tâm cao độ.
Diệp Khai mở cửa xe để cho Trần Tĩnh ngồi vào trong.
- Thời tiết hôm nay cũng thật sự kỳ quái, đang yên đang lành lại mưa xối xả…
Sau khi Trần Tĩnh ngồi vào chỗ lập tức quay qua phàn nàn với Diệp Khai.
Diệp Khai cười cười nhìn Trần Tĩnh, thời điểm cô ra khỏi nhà chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, lúc này do bị nước mưa làm ướt nên chiếc áo đã có phần trong suốt, ngay cả chiếc áo lót bên trên được thêu hoa văn như thế nào cũng có thể nhìn rõ .
- Aaaaa…!
Trần Tĩnh cảm nhận được ánh mắt của Diệp Khai, mới biết mình đã bị “lộ hàng”, chuyện này làm cô không khỏi có chút xấu hổ.
- Hình như trong xe của tôi cũng có một chiếc áo T-shirt, không bằng cô thay vào cho đỡ bị cảm lạnh
Diệp Khai quay qua ghế sau lục lục trong mấy cái túi giấy, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo T-shirt màu hồng rồi đưa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn quyết định mặc chiếc áo này vào.
Mặc dù nói cởi quần áo đang ướt sũng bên ngoài ra khó tránh khỏi cảnh xuân bị lộ, nhưng cứ mặc quần áo ướt sũng như vậy đi ra ngoài đường cũng có chút không hay.
Vì vậy Trần Tĩnh đã cởi chiếc T-shirt ướt sũng của mình ra, để qua một bên rồi cầm lấy quần áo mà Diệp Khai đưa cho mình mặc vào, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Diệp Khai ngồi ở một bên nhưng lại không có ý định quay qua nhìn “lén”, dù sao quan hệ giữa hai người chỉ ở mức bình thường, tối đa mới gặp qua vài lần, từng có một lần sưu tầm mà thôi. Cho nên hắn đành quay đầu sang một bên ngắm nhìn những người đi lại bên ngoài cửa sổ xe.
- Cảm ơn!
Không đầy một phút đồng hồ sau đó, Trần Tĩnh đã lên tiếng cảm ơn.
- Không cần khách khí!
Diệp Khai quay đầu lại đã thấy Trần Tĩnh trong bộ quần áo mới, T-shirt màu hồng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, thật sự quá xứng đôi.
- Các anh có thể đưa tôi trở về khách sạn tỉnh được không? Người bên chúng tôi muốn tập hợp tại đó, sau đó mọi người cùng nhau trở lại kinh thành.

Trần Tĩnh lại hỏi.
- Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!
Diệp Khai cười nói.
Trần Tĩnh gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Đúng rồi, vừa rồi tôi có nghe anh cùng các lãnh đạo trong tỉnh nói chuyện, hình như về vấn đề trách nhiệm chất lượng công trình, anh đề ra cái phương án giải quyết kia rất hay, không biết bọn họ có đáp ứng không?
Bởi vì là phóng viên do ban tổ chức mời đến nên đám người Trần Tĩnh được an bài vị trí phỏng vấn cực kì gần phía trước, cho nên Trần Tĩnh mới có thể biết được chuyện Dương Khai kiến nghị cùng những người lãnh đạo của ….
Trần Tĩnh cảm thấy cái chủ ý này không tệ nhưng lại không biết trong tỉnh lị Hà Đông sẽ có ý kiến như thế nào?
- Về chuyện này sợ rằng hơn một nửa không thể thực hiện…
Diệp Khai cười cười nói:
- Tôi cũng chỉ tiện mồm nêu ra mà thôi, trên thực tế cũng không quá mong đợi bọn họ sẽ chấp nhận.
- Tại sao lại như vậy? Tôi cảm thấy đề nghị của anh rất tốt mà, áp dụng cũng rất dễ!
Trần Tĩnh sau khi nghe xong thì không khỏi hiếu kỳ hỏi.
- Dễ? Thật ra không dễ dàng đâu.
Diệp Khai liếc cô một cái, lắc đầu nói:
- Áp lực quá lớn, quyết tâm tiếp tục cố gắng.
Bình thường, Trần Tình giao tiếp với những người chức vụ cao, trước đây cũng ít khi tiếp xúc cơ sở, do đó đối với sự tình của những kẻ xu nịnh cũng không hiểu rõ.
Sau khi nghe Diệp Khai giải thích một hồi, mới thấy bản thân nghĩ đơn giản quá, không khỏi có chút than thở, nghĩ trong lòng phải thường xuyên xuống cơ sở mới có thể tránh khỏi tình trạng làm trò cười do ít tiếp xúc này.
- Nói cách khác, kỳ thực mọi người đều biết chuyện này không tốt, cũng có cách ngăn chặn, nhưng lại không có ai đứng ra nói, cho dù có người vạch tầm màn đen này lên cũng không thể nhận được sự tán đồng của người khác?
Trần Tĩnh hỏi.
- Đó là đương nhiên!
Diệp Khai gật đầu đáp
- Cô nói, tình hình trước mắt, dù mọi người không hẳn là vì liên quan lợi ích, nhưng với quy tắc ngầm trong nghề này, cũng không thể không nói đến thế lực phía sau lớn thế nào, chỉ muốn thay đổi hình thái ngành nghề cũng đã chạm đến rất nhiều người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui