Mặc dù nói vẻ mặt của Diệp Khai không cho là đúng, nhưng Đường Mộc cũng phát hiện từ sau khi đi vào trong đại nội, Diệp Khai biểu lộ cũng đoan chính hơn nhiều. Đám cảnh vệ cũng đều tuân thủ kỳ luật, không lung tung lộn xộn gì nữa.
- Nhị thiếu gia, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đường MỘc nhỏ giọng hỏi.
- Chờ là được rồi.
Diệp Khai đáp lại.
Lúc này mặt trời cũng không quá chói,vì vật mấy người đều ngồi lại trên ghế đá dưới bóng cây ven đường, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng chờ đợi.
Qua một lúc sau, một chiếc xe con liền đi tới, tìm vị trí ngừng lại.
Một đại nhân vật từ bên trong đi ra, Đường Mộc quay sang nhìn, thấy quen mặt, hình như là một vị thường xuyên xuất hiện trên TV, cũng hẳn là thành viên của cục chính trị trung ương, một nhân vật khó lường.
- Diệp Khai?
Đối phương chứng kiến bãi đỗ xe dừng ba chiếc xe của Diệp Khai, liền không khỏi sửng sốt, sau đó lại nhìn thấy Diệp Khai đang ngồi cùng với đám cảnh vệ ở bên đường, liền quay sang hỏi:
- Đây là làm trò gì thế?
- Không có chuyện gì, chờ ông nội cháu tan làm ạ.
Diệp Khai đứng lên ân cần chào vị đó, sau đó đáp lại.
- Đây là… chuyện gì xảy ra thế?
Vị kia đưa ngón tay ra chỉ vào mấy chiếc xe, có chút nghi hoặc hỏi thăm.
- Trên đường tới thủ đô bị người ta tập kích.
Diệp Khai đơn giản dứt khoát đáp lại.
- Hả? Cậu không có chuyện gì chứ?
Vị đó nghe xong, sắc mặt liền lộ vẻ sợ hãi, có chút giật mình hỏi thăm.
- Cũng may, chỉ là mấy người bị thương mà thôi,
Diệp Khai tỏ vẻ cảm ơn.
- À…
Vị kia nhìn Diệp Khai, nhẹ gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì liền đi vào trong.
Lại qua một khoảng thời gian, có một vị đại nhân vật lái xe tới. Sau khi đỗ xe, cơ hồ dáng vẻ cũng chẳng khác người trước là mấy, đều vô cùng khiếp sợ hỏi han Diệp Khai, cuối cùng lại an úi chốc lát rồi mới rời đi.
Chỉ trong khoảng thời gian một giờ đã có tới năm vị đại nhân vật tiến tới nói chuyện với Diệp Khai xong mới đi vào.
Đồng thời còn có hai vị đại nhân vật từ bên trong đi ra, thấy tình hình bên này, cũng nói mấy câu với Diệp Khai.
Đường Mộc đứng một bên nhìn thấy, cảm giác thần kinh của mình có chút chết lặng.
Những vị đại nhân vật này ít nhất cũng là thành viên của cục chính trị trung ương. Có thể thấy được bọn họ đều biết với Diệp Khai, thậm chí quan hệ quen biết khá tốt, ít nhất bọn họ vừa nhìn thấy là có thể gọi được tên của Diệp Khai, hơn nữa lại không hề có chút cảm giác lạnh nhạt nào.
Cái này chính là lực lượng của đám đệ tử gia môn hào phú sao!
Sau một lúc, chỉ thấy lại có hai vị đại nhân vật nữa đồng thời đi tới.
Chờ bọn họ xuống xe xong, Đường Mộc liền không tự chủ được đứng lên, vì hai vệ này đều là người của Trung bình ủy: Thủ tướng Vân, cùng Phó thủ tướng Hồng Chính, đều là hai vị quan to đứng đầu chính phủ.
Hai vị này thật sự là gặp rất nhiều, nên áp lực cũng là rất lớn, Đường Mộc cũng không là ngoại lệ.
- Đồng chí Diệp Khai, cậu đây là chuyện gì hả?
Thủ tướng Vân thấy Diệp Khai, ngược lại không thấy có gì lạ lãm, chỉ là mấy chiếc xe kia hơi khác thường, không nhịn được mà hỏi một tiếng.
- Chào thủ tướng Vân, chào Phó thủ tướng Hồng.
Diệp Khai đứng lên, khom người cúi nào, sau đó mới đáp lại:
- Hôm nay tới thủ đô chuẩn bị đính hôn, trên nửa đường bị người ta tập kích, kém chút nữa là xe hủy người vong luôn rồi. Cuối cùng là may mắn, mới thoát được một cái mạng ra ngoài.
- Cái gì, có chuyện như thế sao?
Đồng chí Hồng Chính nghe xong, thái độ vô cùng khiếp sợ.
- Cậu bị tập kích ở đâu?
Thủ tướng Vân cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng mà hắn lại hỏi một câu, hiển nhiên là muốn biết nhiều tin tức hơn nữa để phán đoán xem là có chuyện gì xảy ra.
- Ngay tại…
Diệp Khai đại khái nói lại địa phương mình bị tập kích.
Thủ tướng Vân cùng đồng chí Hồng Chính nghe xong, liếc nhìn nhau,sắc mặt đều khá nghiêm trọng. Dựa theo vị trí mà Diệp Khai kể lại, dường như là gần tới thủ đô rồi.
Ở địa phương như thế mà lại có thể xảy ra chuyện tập sát cán bộ quan trọng nghiêm trọng như thế, chỉ có thể nói là kẻ chủ mưu chuyện này hắn là điên rồi. Những chuyện như thế chính là những chuyện mà lãnh đạo cao tầng không thể dễ dàng tha thứ được, đồng thời toàn bộ thể chế cũng không dễ dàng tha thứ!
- Loại chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ chú ý.
Thủ tướng Vân tuy cũng không phải thật sự hoan nghênh Diệp Khai,nhưng mọi người cũng không có quá nhiều mâu thuẫn, trong chuyện trái phải rõ ràng đương nhiên là phải tỏ thái độ của mình. Bằng không mà nói nếu vì thái độ mập mờ không rõ mà tạo thành hiểu lầm cho người khác thì khó nói rồi.
Đồng chí Hồng Chính cũng cau mày nhìn Diệp Khai, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hắn đã ghi nhớ chuyện này rồi.
Hai người đi vào bên trong, thuận tiện cũng cùng bàn bạc mấy câu về chuyện này.
- Thoạt nhìn thì vấn đề đúng là nghiêm trọng. Bên trên xe của Diệp Khai đều là vết đạn cùng mảnh đạn.
Thủ tướng Vân nói.
- ĐÚng thế, chiếc xe của chính quyền thành phố này đằng sau còn bẹp thành không ra hình dạng gì nữa rồi.
Đồng chí Hồng Chính cũng tỏ vẻ nói.
- Diệp Khai ngồi ở chỗ này, đây là cáo trạng hay là thị uy đây?
- Chắc là cả hai chứ?
- Bất kể là ai trù tính chuyện này, lần này đúng là chọc phải râu hùm của lão Diệp gia rồi.
- Đúng rồi, chuyện này đúng thật không thể chấp nhận được.
- Ừm, phải đánh thẳng, đánh thật mạnh!
Tai của Diệp Khai rất thính, tuy rằng tiếng nói chuyện của hai người rất thấp, khoảng cách cũng xa, nhưng hắn lại vẫn nghe được rõ ràng rành mạch, trong lòng tự nhỉn xem ra mình quyết định ngồi ở đây đúng là chính xác. Nếu như không để bọn họ tự thân cảm nhận được tính tàn khốc của trận tập sát này thì bọn họ cũng sẽ không coi trọng nó.
Dù sao đám lãnh đạo cấp cao rất chú trọng công tác đảm bảo an toàn, chỉ có đẻ cho bọn họ tận mắt trông thấy thảm trạng của bản thân mình mới có thể cảm nhận được sự hung hiểm trong đó. Cũng vì thế mới có thể ủng hộ quyết định của lão Diệp gia trong quá trính thương lượng kế tiếp.
- Nhị thiếu gia, hiện tại hình như cũng có tới chừng mười vị đại nhân vật chứng kiến việc này rồi.
Đợi tới lúc đồng chí Hồng Chính cùng Thủ tướng Vân rời đi, Đường Mộc mới nói với Diệp Khai.
- Ừm, chúng ta đã đạt được mục đích rồi, nhưng vị này chú ý tới thì chuyện này có thể thành công được,
Diệp Khai gật đầu nói.
Thật ra trong lòng hắn rất rõ ràng, mấy vị tập sát bên kia Lê Thúc không phải là không có thu hoạch gì, chỉ là cảm thấy chứng cớ không đủ vững chắc, không thể một phát đánh đổ đối phương mà thôi.
Đã tới khí bọn họ đối mặt đấu tranh, một khi triển khai chém giết thì đó là toàn bộ lực lượng đều xông tới, phía nào không may có thể thất bại toàn bộ, cuối cùng phải nhường lại toàn bộ lợi ích, hoặc cũng có thể là toàn bộ lợi ích.
Cho nên Diệp lão gia tử một mực luôn án binh bất động chính là vì chờ đợi một thời cơ thích hợp sẽ chọc thủng việc này ra, nợ cũ nợ mới tính toàn bộ, làm cho đối phương không còn cớ nào để phản kích được nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...