- Đồng chí Diệp Khai, quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn, trước kia đảm nhiệm bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành, cán bộ cấp chính sảnh!
Quan Hạc cũng không ngại phiền toái mỉm cười giải thích với họ.
- Còn trẻ như vậy sao, nhìn qua chẳng khác gì một sinh viên thôi…
Ngay lập tức có người kinh ngạc nói.
- Tuổi của Diệp chủ tịch vốn còn rất trẻ.
Quan Hạc trả lời một câu.
Nhắc tới Diệp Khai, Quan Hạc cũng có chút ít hâm mộ, hắn đi theo bí thư Nhạc Sơn lâu như vậy trong công tác xem như là đắc lực, nhưng mới chỉ là cấp phó sảnh mà thôi, tương lai cho dù con đường làm quan thuận lợi, phóng xuống thành phố tối đa chỉ là phó chủ tịch thành phố, còn không bằng ở lại trong tỉnh đảm nhiệm phó chức ở trong một ti cục thực quyền còn hơn.
Đương nhiên, nếu bí thư Nhạc Sơn có ánh mắt khác với hắn, không bài trừ giúp hắn nâng lên một cấp, phó sảnh biến thành chính sảnh, giảm bớt cho hắn vài năm hỗn tư lịch.
Sự khác biệt trong một cấp này rất nhiều người khả năng cả đời đều không thể bước qua.
Quan Hạc vừa nghĩ tới những vấn đề này, trong nội tâm không khỏi có chút hoảng hốt, ngay cả người bên cạnh nói chuyện với hắn cũng cảm nhận được lòng của hắn bất an.
Kỳ thật đi theo bí thư Nhạc Sơn mấy năm nay không biết những chuyện gì khác Quan Hạc có học tập được hay không, chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ ràng, nhưng ở điểm khiêm tốn đối xử với mọi người hắn vẫn học được, hơn nữa hắn vẫn cho rằng rất hữu ích, vô luận đối phương có nền tảng sâu cạn Quan Hạc đều dùng lễ đối đãi, cho nên bình luận về hắn trong quan trường Hà Đông luôn rất tốt, lưu ấn tượng cho người khác thật không tệ chút nào.
Mà căn cứ theo ý tứ bí thư Nhạc Sơn trong lúc vô tình để lộ ra, đối với hắn tựa hồ cũng tương đối hài lòng, cố ý cho hắn phóng ra ngoài đảm nhiệm phó chức Sở tài chính.
Kỳ thật với ý kiến bản thân Quan Hạc mà nói hắn đối với vị trí phó chức kia không quá xem trọng, hắn hi vọng được xuống cơ sở công tác, như vậy có được tác dụng hậu thuẫn của bí thư Nhạc Sơn, sau này phát triển trong vài năm nhất định sẽ rõ ràng, nếu như bỏ lỡ cơ hội không khỏi có chút lãng phí.
Quan Hạc hiểu thật rõ ràng nếu như hắn ở lại trong Sở tài chính, đương nhiên cũng không tệ, chức vị cao lại có lợi ích thực tế, nhưng không có được cơ hội rèn luyện dưới cơ sở đi lên, tương lai phát triển không rộng mở, xem ra cũng không quá tốt.
Bản thân Quan Hạc vẫn mang theo chút hùng tâm tráng chí trên con đường làm quan cho nên mới có ý nghĩ như vậy.
Tuy hắn không thể đánh đồng với thanh niên trẻ tuổi như Diệp Khai, năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng đãi ngộ cấp phó sảnh xem như đã thật sự khó được, người cũng khá ổn trọng, nếu như có thể phóng tới vị trí thích hợp rèn luyện một thời gian ngược lại xem như nhân tài có thể đào tạo.
Chỗ đi tốt nhất cũng giống như Diệp Khai, đi xuống thành phố địa cấp kiếm một chức vị cấp chính sảnh, thí dụ như chủ tịch thành phố, nhưng những thành phố địa cấp của tỉnh Hà Đông mỗi cái hố đã có một củ cải trắng, bí thư Nhạc Sơn chưa chắc tìm ra được cho hắn một vị trí thích hợp.
Lần này chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu xảy ra chuyện, bị bí thư Nhạc Sơn kéo xuống, nhưng vị trí lại rơi lên trên tay Diệp Khai, đối với cơ hội này trong nội tâm Quan Hạc đương nhiên có một chút tiếc nuối, cũng có cảm giác đối với sự tình đối đãi với mình bí thư Nhạc Sơn không quá để bụng.
Theo đạo lý mà nói thư ký là tri kỷ của lãnh đạo, tận tâm tận lực là nên làm, đôi khi phải ra mặt đi giải quyết những việc mà lãnh đạo bất tiện ra mặt, có thể nói là dốc hết tâm huyết.
Mà an bài của lãnh đạo đối với hướng đi của thư ký bình thường đều phi thường tận tâm, trừ phi phạm phải sai lầm, bằng không mà nói đều đạt được đãi ngộ hậu đãi, xem như là trả công.
Vốn lần này chủ tịch thành phố Đông Sơn Mạnh Chiêu mất chức, là cơ hội tốt cho Quan Hạc, nhưng trong nội tâm hắn cũng tự mình hiểu lấy biết rõ dưới tình huống lộn xộn như thế bí thư Nhạc Sơn không lựa chọn mình thay vào là có đạo lý.
Dù sao trên đầu Quan Hạc dán nhãn hiệu Nhạc hệ, hơn nữa còn là người có nhãn hiệu rõ ràng nhất.
Thành phố Đông Sơn lại có chút tà khí, nếu không phải là người có bản lĩnh căn bản không cách nào đè ép được người bên dưới, Quan Hạc ở bên cạnh bí thư Nhạc Sơn tuy đã lâu, nhưng vẫn khuyết thiếu nhuệ khí sát phạt quyết đoán.
Mà muốn ngăn chặn những cán bộ của thành phố Đông Sơn, nhất định phải tìm một người có phong độ đại tướng, điểm này hắn vẫn còn khiếm khuyết.
Huống hồ còn một điều cũng thật trọng yếu, đó là tình huống Đông Sơn đang bất ổn, dưới đáy nhất định còn có chuyện chưa bạo phát đi ra, một khi hắn ngồi lên vị trí chủ tịch thành phố những tai họa ngầm kia kíp nổ, như vậy hắn sẽ không đủ khả năng trấn áp.
Đến lúc đó hắn mất chức không nói, còn có thể ảnh hưởng tới mặt mũi của bí thư Nhạc Sơn, mà ảnh hưởng sẽ còn khá lớn.
Đã có những cân nhắc này, bí thư Nhạc Sơn đương nhiên sẽ không để Quan Hạc đi tới thành phố Đông Sơn chịu mạo hiểm, mà chỉ chọn Diệp Khai có được thủ đoạn cứng rắn, bối cảnh thâm hậu đi qua, đây mới là lựa chọn thích hợp nhất.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận những điểm này, Quan Hạc đã cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.
Kỳ thật trong nội tâm những vị lãnh đạo tự nhiên luôn có tính toán, người nào nên sử dụng ra sao đều có kết cấu, năng lực của Quan Hạc không tệ, nhưng không quá thích hợp với những cơ sở đầy đao quang kiếm ảnh, hoặc là vị trí phó chức Sở tài chính trước kia mới là bí thư Nhạc Sơn định theo bổn sự của hắn chọn lựa cho hắn.
Thành phố Đông Sơn, kỳ thật chỉ là một cái hố sâu mà thôi.
…
Diệp Khai đi vào văn phòng của bí thư Nhạc Sơn, thông qua phòng ngoài đi vào bên trong.
Trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, thu thập rất thanh nhã cẩn thận, cửa sổ mở ra, màn cửa sổ bằng lụa mỏng, có những cơn gió lớn từ bên ngoài thổi vào đem báo chí cùng văn kiện trên bàn làm việc thổi lên phần phật không ngừng.
Cách tòa lầu không xa là một con sông lớn, tuy đang trong mùa hè nhưng gió thổi qua mặt sông vẫn mang theo một ít cảm giác mát mẻ, nhất là xa xa tàng cây xanh biếc, lục ý dạt dào, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.
Làm việc trong hoàn cảnh như vậy phải nói là có khả năng trợ giúp hiệu suất công tác cao hơn.
Sau khi Diệp Khai đi vào, liền nhìn thấy được bí thư Nhạc Sơn cùng thư ký trưởng Chu Tử Kiện ngồi trên sô pha, tựa hồ đang thảo luận chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại vẽ lên trên giấy, hiển nhiên bộ dạng có chút đắn đo bất định.
- Chào Nhạc bí thư, chào Chu thư ký trưởng!
Diệp Khai đi vào, cao giọng ân cần chào hỏi.
- Ha ha, chào đồng chí Diệp Khai, trên đường khổ cực, ngồi xuống uống chén trà trước đã.
Bí thư Nhạc Sơn nhìn thấy Diệp Khai, lập tức cười nói với hắn, sau đó tự mình đứng lên pha trà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...