Quan Môn


Đợi sau khi chiếu cố xong hành khách, Lăng Tiếu liền đi tới bên cạnh Diệp Khai, ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho tiếp viên.
- Diệp Khai, anh còn nhớ được chuyện đã gặp trong bệnh viện lần trước không?
Lăng Tiếu đột nhiên hỏi.
- Có, cô nói chuyện thai nhi bị mất phải không?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Diệp Khai đương nhiên còn nhớ được chuyện này, hai người của thành phố Vân Châu chạy tới Long Thành sinh con, kết quả bị người phát hiện, còn dẫn người tới bắt họ nạo thai, kết quả gây ra sự tình.
Lúc ấy Diệp Khai cùng Lăng Tiếu đang ở bệnh viện thăm cha của Lăng Tiếu, gặp phải chuyện này nhúng tay vào giúp đỡ, giúp họ đến pháp viện chống án.
Chỉ là sau đó Diệp Khai bề bộn nhiều việc nên không chú ý câu chuyện phát triển về sau.
Lúc này Lăng Tiếu nhắc tới, hiển nhiên nàng vẫn luôn chú ý tới chuyện kia.
- Chuyện này về sau như thế nào, chẳng lẽ cô biết?
Diệp Khai thấy Lăng Tiếu tựa hồ thật quan tâm chuyện đó nên lại hỏi.
- Cuối cùng hòa giải ngoài tòa án…
Lăng Tiếu đáp:
- Bộ môn bên thành phố Vân Châu bồi tiền cho họ, đổi lấy việc họ rút đơn kiện, xem như thuận lợi giải quyết. Nếu như không gặp được anh chuyện của họ thật khó được cơ hội giải quyết êm thấm như vậy. Lúc ấy người phụ trách bộ môn của thành phố Vân Châu thật giống như muốn kiên trì cho tới cùng.
Diệp Khai gật đầu, hắn biết rõ ý nghĩ của một số người làm trong bộ môn chính phủ, đều tận khả năng tránh né chịu trách nhiệm những chuyện như thế, nếu như thật sự không chịu được mới thỏa hiệp, lần đó không gặp được Diệp Khai, chuyện kia sẽ có kết quả như thế nào thật khó mà nói.
Nhưng dựa vào việc nháo sự trong bệnh viện, căn bản không giải quyết được vấn đề.
Cuối cùng có thể đạt tới giải quyết ngoài tòa còn lấy được bồi thường nhất định, kết quả như vậy đã là không tệ.
Tuy Diệp Khai không đồng ý hành vi dùng quyền thay pháp, nhưng ở thời buổi hiện nay, rất nhiều chuyện chỉ dùng luật giải quyết cũng không chiếm được kết quả gì, phải có hành chính can thiệp mới có thể tránh né.
Nhưng Diệp Khai cũng tinh tường, dùng quyền thay pháp tai hại thật lớn, một khi quyền lực cá nhân áp đảo pháp luật, sẽ tạo ra thật nhiều hậu quả nghiêm trọng, cũng sẽ làm hiện tượng tham ô hủ bại xuất hiện.
Theo căn bản mà xem lại, vẫn nên tăng cường kiến thiết pháp chế, bồi dưỡng tinh thần pháp trị của mọi người, dùng ý chí của lãnh đạo cưỡng ép trên pháp luật, làm như vậy kỳ thật là không thể làm.
Bên trong khoang hạng nhất xác thực không có được mấy hành khách, Lăng Tiếu cùng đồng sự của nàng ngồi bên cạnh chỗ của Diệp Khai, câu được câu chăng tán gẫu cùng hắn.

Có hai mỹ nữ làm bạn, trên máy bay cũng không cảm thấy quá mức nhàm chán.
Chỉ có điều bên cạnh có một nam nhân hơn ba mươi tuổi cảm thấy có chút chướng mắt với Diệp Khai, vì sao những nữ tiếp viên hàng không đều hướng bên người hắn mà gom tới đây này?
Vì vậy hắn yêu cầu thay đổi chỗ ngồi qua bên cạnh Diệp Khai, trò chuyện với hắn.
Nam nhân tên là Trương Cường, làm kinh doanh tại Long Thành, buôn bán vật liệu thép, gần đây sinh ý xem như khá tốt cho nên một năm trên dưới cũng thu nhập hơn triệu đồng, cũng là nhóm thương nhân lăn lộn không tệ.
- Anh là nhân viên công tác của chính phủ?
Trương Cường nghe Diệp Khai giới thiệu mình làm việc trong Ủy ban thành phố Đông Sơn không khỏi có chút líu lưỡi nói:
- Phúc lợi của các anh thật tốt, xuất hành mà cũng ngồi được khoang hạng nhất, chúng tôi vậy mà không có được.
Trương Cường xuất thân là nhân viên công tác của chính phủ, chỉ có điều vào những năm 80 trung kỳ đã đi ra kinh doanh, tích góp món tiền đầu tiên mà phát triển, hiện tại tài sản cũng hơn mười triệu, ở Long Thành được xem như kẻ có tiền, chỉ bất quá hiện tại đã di cư tới thủ đô, lần này quay về Long Thành vì làm nghiệp vụ.
- Cũng không tính là phúc lợi của chính phủ, là trong nhà có chút tiền mà thôi.
Diệp Khai trả lời.
Hai người hàn huyên chuyện trời nam đất bắt, Trương Cường thường xuyên đi lại khắp nam bắc nên cũng có nhiều kiến thức, thỉnh thoảng còn chọc cho hai mỹ nữ không ngừng cười khúc khích.
- Lúc ấy tôi làm công cho một công ty tại thủ đô, một lãnh đạo văn phòng ngày thường một thân chính khí, mà mấy thuộc hạ chúng tôi ngày thường hay ra ngoài lêu lổng ở những chỗ xa hoa trụy lạc, anh cũng hiểu ngày thường lãnh đạo hay giáo dục chúng tôi nên ít đi những địa phương không sạch sẽ đó.
Trương Cường nói.
Diệp Khai gật đầu cười tỏ vẻ lý giải.
Kinh doanh tại thủ đô phàm là những nam nhân có chút tiền rất ít người có thể chống cự được cuộc sống ăn chơi đàng điếm về đêm tại nơi này.
- Có một ngày mấy người chúng tôi lại đến nơi đó tìm thú vui.
Trương Cường nói:
- Đột nhiên một đồng sự chỉ vào một người đang trái ôm phải ấp kêu lên: lãnh đạo của chúng ta kìa!
- Chúng tôi đưa mắt nhìn qua, liền mắng đồng sự, mắt của anh mù sao, người kia làm sao mà soái bằng lãnh đạo của chúng ta chứ!
Trương Cường nói:
- Bất quá mắng thì mắng, tuy không phải là lãnh đạo của chúng tôi nhưng lại có bảy phần tương tự, vì vậy mới cầm cameras chụp hình người kia.

- Sang hôm sau chúng tôi cầm ảnh chụp đi trêu chọc lãnh đạo, nói lãnh đạo ah, có phải anh có huynh đệ bị thất lạc nhiều năm hay không?
Trương Cường nói:
- Lãnh đạo kinh ngạc hỏi làm sao chúng tôi biết được, nghe mẹ tôi nói tôi còn một người anh nhưng khi tôi còn chưa ra đời thì đã gởi cho người khác nuôi dưỡng, vì vậy chúng tôi lấy tấm hình ra cho lãnh đạo xem qua, lãnh đạo nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thật lâu sau, xoát một cái nước mắt đã tuôn xuống, chúng tôi cho rằng mình đã thật sự giúp được lãnh đạo tìm được anh em đã thất lạc nhiều năm, ai ngờ lãnh đạo run run nói, mẹ nó đó là cha của tôi ah…
Mọi người nghe xong lập tức cười ha ha, đều nói người này nói chuyện thật có ý tứ.
Có người nói chuyện nên thời gian trôi qua thật nhanh, không bao lâu máy bay đã tới Long Thành.
Sau khi đáp xuống, hành khách từ trong thông đạo đi ra.
Trước khi Diệp Khai xuống máy bay, lại nói vài câu với Lăng Tiếu lúc này mới xem như cáo biệt.
- Người ta đi mất rồi, còn đứng ngây ra đó mà nhìn sao.
Đồng sự tên Đường Lăng đẩy Lăng Tiếu đang nhìn theo bóng lưng Diệp Khai:
- Nha đầu, có phải đang nghĩ về tình yêu rồi không?
- Nghĩ tình yêu cái gì chứ? Cô mới là phát xuân đâu!
Lăng Tiếu trợn mắt lườm Đường Lăng nói:
- Chỉ một tuần không gặp bạn trai thôi, hiện tại cô đã nhịn không nổi?
- Tiểu nha đầu biết cái gì, đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn!
Đường Lăng dùng tay chọt vào người Lăng Tiếu khiến cho nàng cười vang không ngừng.
Nhóm người Diệp Khai từ trong sân bay đi ra bên ngoài, nhóm người Cam Tĩnh đã lái xe chờ sẵn, thấy bọn họ liền chạy tới đón.
- Hay là đến nhà khách Long Thành trước đi, sau đó tôi đến Tỉnh ủy gặp bí thư Nhạc Sơn một chút.
Diệp Khai phân phó một tiếng, mọi người liền đi thẳng tới nhà khách Long Thành, ăn cơm, nghỉ ngơi một lát, Diệp Khai xem đồng hồ đã tới giờ làm việc buổi chiều, vì vậy gọi điện thoại cho bí thư Nhạc Sơn.
- Cậu về rồi à, rất tốt!
Bí thư Nhạc Sơn nhận được điện thoại của Diệp Khai, tựa hồ có vẻ cao hứng:

- Vậy cậu cứ tới đây đi, có một số việc cần phải thương lượng một chút, nhìn xem có thể quyết định hay không.
- Dạ, Nhạc bí thư!
Diệp Khai gật đầu đáp ứng.
Lý Hải có chút cảm giác kinh ngạc, trong lòng tự nhủ mặt mũi của nhị thiếu gia đúng thật là lớn, muốn gặp bí thư Tỉnh ủy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại mà thôi, đối phương cũng không hề làm ra cái giá, thật sự là giỏi nha!
- Việc này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì thời gian của mọi người đều khẩn trương.
Diệp Khai giải thích với hắn:
- Bổ nhiệm chính thức của Long Chính Tiết đã có, cho nên bí thư Nhạc Sơn cần có một ít an bài, phải nhanh chóng làm ngay, bằng không nảy sinh thêm nhiều chuyện xấu thì sẽ không thích hợp.
Hiện tại còn chưa chính thức bổ nhiệm quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông, bí thư Nhạc Sơn vẫn là bí thư Tỉnh ủy kiêm chủ tịch tỉnh, cho nên vẫn nắm quyền, nhất ngôn cửu đỉnh, đây là thời gian mà quyền uy của hắn thịnh vượng nhất ở Hà Đông hiện tại.
Cho nên hắn muốn thừa dịp hai ngày cuối cùng đem một ít sự tình còn chưa kịp quyết định thậm chí biến thành chứng thực, tránh khỏi việc Long Chính Tiết đến tiếp nhận công việc bên Ủy ban tỉnh rồi thì đối với một ít quyết định trước đó của bí thư Nhạc Sơn sẽ làm ra phản đối.
Nói như vậy sự tình sẽ biến thành có chút phiền phức.
- Cho nên hiện tại hắn chỉ cần giải quyết được chuyện nào là xem như xong chuyện ấy, tránh khỏi việc ngày sau bị uất ức.
Diệp Khai nói ra.
- Thì ra là thế.
Lý Hải nghe xong lúc này mới chợt hiểu ra.
Thoạt nhìn bản thân là bí thư một tỉnh cũng không dễ làm như vậy, đủ mọi mặt đều phải suy nghĩ thật kỹ càng, chẳng những phải nắm bắt xây dựng đội ngũ cán bộ, còn phải vì việc cải thiện điều kiện sinh hoạt của dân chúng mà phí công gắng sức, ở bên Ủy ban tỉnh cũng phải xây dựng quan hệ.
Hôm nay có hai sự việc đau đầu nhất đơn giản là cải cách chế độ thuế cùng kiến thiết đường cao tốc.
Hai chuyện này cải cách chế độ thuế nhất định sẽ tăng thêm áp lực tài chính cho Ủy ban, mà kiến thiết đường cao tốc cũng là hạng mục mà toàn tỉnh trông đợi, nếu như làm không tốt sẽ bị bêu danh rất lớn.
Bí thư Nhạc Sơn sau khi đi vào tỉnh Hà Đông đưa ra quyết định đầu tiên trên thực tế là muốn kiến thiết một đường cao tốc đi thông vùng duyên hải phía đông, chuyện này làm thành mặc kệ ngày sau hắn hoạt động thế nào trong tỉnh Hà Đông, cũng sẽ lưu lại một dấu hiệu quan trọng tại tỉnh Hà Đông thậm chí là trên bản đồ hành chính trong toàn quốc.
Một con đường cao tốc, trên thực tế là giúp tỉnh Hà Đông tăng thêm một đôi cánh, ý nghĩa thật trọng yếu, không cách nào đánh giá.
- Hà Đông bay lên, đương nhiên cũng không phải chỉ là đả thông một con đường cao tốc mà thôi…
Diệp Khai nghĩ tới một việc, nói với Lý Hải:
- Tư tưởng thủ cựu cùng giam cầm cũng là một vấn đề thật lớn, nhưng không thể phủ nhận chính là theo địa vực phong tỏa được đánh vỡ, việc tư tưởng bị giam cầm cũng sẽ dần dần buông lỏng, một khi tư tưởng của dân chúng được giải thoát, sẽ tới thời điểm toàn dân thức tỉnh, tốc độ kiến thiết kinh tế tỉnh Hà Đông sẽ đạt tới mức độ phi thường kinh người.
Lý Hải suy nghĩ một chút ý tứ trong lời nói của Diệp Khai, cảm thấy lời của nhị thiếu gia quả nhiên rất có đạo lý.
Địa vực bị phong bế trên tinh thần dễ dàng bị phong bế, cho nên muốn suất lĩnh mọi người đi lên con đường làm giàu, đầu tiên phải bài trừ chính là xiềng xích gông cùm trên tinh thần, như vậy cần phải để cho mọi người tiếp xúc được tin tức đến từ bên ngoài, như vậy một con đường cao tốc dĩ nhiên là phương thức tốt nhất thực hiện mục tiêu này.

Quả nhiên muốn giàu có, trước cần sửa đường.
Lý Hải thoáng chốc nghĩ thông suốt hàm nghĩa chân chính của những lời này, không hề chỉ riêng tiện lợi trong giao thông mà thôi.
Sau khi buông xuống điện thoại, bí thư Nhạc Sơn lại nói với thư ký trưởng Tỉnh ủy Chu Tử Kiện:
- Diệp Khai đang trên đường tới đây, chúng ta đem chuyện đường cao tốc định xuống, nếu không có thể khởi lên chuyện xấu.
Chu Tử Kiện nghe xong gật đầu đồng ý nói:
- Đúng vậy, chuyện này nên sớm định ra đến, nếu bên trên đã có ý kiến phúc đáp, như vậy trong tỉnh chúng ta cũng nên định ra, bắt tay vào tiến hành là được.
Khi bí thư Nhạc Sơn cùng đồng chí Hồng Chính cò kè mặc cả chuyện cải cách chế độ thuế, cũng đã định xuống chuyện kiến thiết đường cao tốc tại tỉnh Hà Đông, minh xác thông qua phương thức đầu tư bỏ vốn dân gian mà giải quyết vấn đề tài chính kiến thiết đường cao tốc, bên Quốc Vụ Viện đã cho lời khẳng định, đồng thời do Bộ xây dựng đưa ra dự toán hai trăm triệu, xem như trung ương ủng hộ tỉnh Hà Đông xây dựng đường.
Mặc dù nói hai trăm triệu không đáng vào đâu trong việc sửa đường, nhưng cộng thêm được hai trăm triệu mà bí thư Nhạc Sơn hỏi được từ chỗ đồng chí Hồng Chính, đã có được bốn trăm triệu tài chính khởi động, về phần lỗ hổng tài chính còn lại phải do chính Diệp Khai tự mình giải quyết, dù sao đây là chuyện mà hắn đã đáp ứng.
Lúc này bí thư Nhạc Sơn muốn nhanh chóng định ra việc này, hi vọng trước khi Long Chính Tiết nhậm chức đem việc này quyết định cho xong, tránh khỏi việc sau khi mình nhường ra ghế chủ tịch tỉnh lại xảy ra thêm vấn đề, làm việc này ảnh hưởng tới đại sự của quần chúng nhân dân tỉnh Hà Đông.
- Hà Đông trông mong con đường làm giàu này đã trông đợi quá lâu, chúng ta phải ở trong thời gian ngắn nhất dùng chất lượng tốt nhất hoàn thành nó, cho nhân dân Hà Đông có được một phần kết quả thật hoàn mỹ.
Bí thư Nhạc Sơn cảm khái nói với Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện nghe xong cũng có cảm giác phấn chấn.
Nếu như con đường cao tốc này có thể xây dựng hoàn thành, thật sự có thể đả thông tỉnh Hà Đông tiến ra hải khẩu, hoàn toàn thay đổi hiện trạng nửa phong bế của tỉnh Hà Đông, sẽ mang tới ảnh hưởng phi thường chính diện trọng yếu cho việc phát triển kinh tế xã hội.
Bí thư Nhạc Sơn quả nhiên có ánh mắt nhạy cảm, chí hướng rộng lớn, tuy vì con đường này trả một cái giá thật lớn, khả năng phải lên tới ba tỷ tài chính, còn phải hi sinh rất nhiều phương diện khác, nhưng vô luận như thế nào, thay vì tiếp tục nằm trong thời kỳ phong bế ngày trước, những hi sinh kia đều là đáng giá.
Có thể đi theo một vị lãnh đạo có quyết đoán phách lực như thế, thật sự là nhân sinh may mắn!
Khi Diệp Khai đi tới Tỉnh ủy, thư ký Quan Hạc của bí thư Nhạc Sơn đã ở bên ngoài chờ hắn.
Ở cửa ra vào đã có hơn mười vị cán bộ đang chờ đợi, có người có vẻ quen thuộc đang nói chuyện với Quan Hạc.
Nhìn thấy Diệp Khai đã tới, Quan Hạc liền đứng lên chạy ra đón:
- Diệp chủ tịch, Nhạc bí thư cùng thư ký trưởng đều đang ở bên trong.
- Cảm ơn Quan thư ký!
Diệp Khai gật đầu mỉm cười, sau đó liền đẩy cửa đi vào.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, có người không biết Diệp Khai có chút tò mò hỏi:
- Quan thư ký, vị trẻ tuổi kia có lai lịch gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui