Nếu như không có cạnh tranh thực tế hình thành, như vậy thị trường kinh tế hiển nhiên chỉ giống như treo đầu dê bán thịt chó, là giả dối mà thôi!
Diễn đàn cử hành ngày đầu tiên buổi chiều, sau khi Diệp Khai phát biểu xong cũng đã xin phép rời đi.
Phản ứng của mọi người như thế nào hắn không để ý, nghĩ tới trên tư tưởng hẳn là xung đột kịch liệt.
Phải nói cải cách đã mở ra vài chục năm, xác thực mang tới những cán bộ dám nghĩ dám làm cho đất nước, nhưng đối với mệnh đề chuyển đổi thể chế kinh tế thị trường như vậy, người nghiên cứu còn chưa nhiều lắm, dù sao lúc trước mọi người chỉ cẩn thận nhắc tới kinh tế hàng hóa xã hội chủ nghĩa mà thôi, đối với hai chữ thị trường vẫn còn lo sợ như sợ cọp.
Mặc dù hơn một năm trước mọi người vẫn còn vì vấn đề “tính xã tính tư” mà tranh chấp không ngớt, huống chi lại để cho bọn họ hiện tại tiếp nhận khái niệm kinh tế thị trường hoàn toàn, lĩnh hội được giá trị cạnh tranh, xác thực là thật khó khăn.
Nhưng mệnh đề này sớm muộn đều sẽ được đưa ra, càng sớm đưa ra vấn đề này lực chú ý của mọi người sẽ càng nhiều, phân tích được càng nhiều thì phát hiện ra vấn đề sẽ càng nhiều, như vậy tốt hơn ngày sau phải học tập bù đắp lại.
Diệp Khai ở trong diễn đàn thả ngói dẫn ngọc, nhưng có thể dẫn ra ngọc thạch hay không, hắn mặc kệ, trực tiếp quay trở về nhà.
Diệp Kiến Hoan tổ chức tiệc đầy tháng tuy thật náo nhiệt nhưng không phô trương, chỉ bày tiệc trong nhà, chiêu đãi bà con họ hàng cùng bạn bè thân thiết.
Kỳ thật là lão bản của công ty giải trí, Diệp Kiến Hoan đương nhiên hiểu rõ làm sao tổ chức tụ hội thật tốt, nhưng đây là chuyện của hắn, cho nên không thể tự mình đi xử lý, vì vậy mọi việc đều có thủ hạ đến thao tác.
- Lão nhị, rốt cục chú đã về!
Diệp Kiến Hoan nhìn thấy Diệp Khai, vô cùng cao hứng, lôi kéo hắn nói:
- Giúp anh chắn rượu!
- Việc này thì quá sức rồi, tối nay em còn công việc…
Diệp Khai bị Diệp Kiến Hoan kéo tay áo, bất đắc dĩ đi theo hắn lại nói:
- Ngày mai còn phải họp, nghe nói đồng chí Hồng Chính sẽ tới, vạn nhất say khướt thì hình tượng của lão đệ anh đây chẳng phải là hoàn toàn hỏng mất?
- Nói bậy sau lưng tôi gì đó?
Bỗng nhiên một thanh âm vang lên.
Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan nhìn lại, không khỏi có chút giật mình khi thấy Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính đang đi tới, nghe được hai anh em nói chuyện đồng chí Hồng Chính làm ra vẻ xụ mặt hỏi lại một câu, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vui vẻ, hiển nhiên chỉ là trêu chọc hai anh em bọn họ.
- Hồng phó thủ tướng đích thân tới hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!
Diệp Kiến Hoan tranh thủ thời gian mời khách vào trong miệng lại không ngừng nói.
Với tư cách chủ nhân, nhiệm vụ của hắn hiện tại là tiếp khách, sau đó chính là bồi rượu.
Kỳ thật đồng chí Hồng Chính vừa lúc từ chỗ Diệp lão gia tử đi ra, nghe Diệp lão gia tử nói hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu cố trong nhà, mà đồng chí Hồng Chính vừa lúc có thời gian rảnh rỗi nên dứt khoát đi chung gom chút náo nhiệt.
Bằng không mà nói loại tiệc tùng tính chất tư nhân thế này ông cũng không khả năng tới tham gia, nếu như là lễ cưới của Diệp Khai, hoặc là ông sẽ có hứng thú, cũng sẽ nể tình tới dự.
- Nghe nói hôm nay cậu nã pháo trong diễn đàn hội nghị, giảng lại cho tôi nghe một chút đi.
Đồng chí Hồng Chính nhìn nhìn Diệp Khai nói.
- Ah, dạ được.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó liếc nhìn Diệp Kiến Hoan.
Đồng chí Hồng Chính muốn nói chuyện với hắn, tự nhiên chuyện tiếp khách không tiện giao cho Diệp Kiến Hoan đi làm.
Diệp Kiến Hoan đương nhiên là rõ ràng, hắn lập tức đẩy Diệp Khai, nói với hắn:
- Tiếp đãi Hồng phó thủ tướng cho tốt, nhiệm vụ của em hôm nay xem như hoàn thành!
Diệp Khai cười cười, đi theo đồng chí Hồng Chính cùng lão gia tử vào trong nhà, người chung quanh nhìn thấy lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính đích thân đi tới, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới họ bận rộn như vậy mà cũng rút ra thời gian chạy tới tham gia tiệc đầy tháng của con trai Diệp Kiến Hoan.
Lúc này Trầm Tuyết đã gần như khôi phục lại sức khỏe, ở bên trong ôm em bé, đang được mọi người vây quanh xem.
Diệp lão gia tử cùng đồng chí Hồng Chính đi qua nựng nịu em bé, cười nói vài câu may mắn, sau đó mới đi vào bên trong nhà tìm một phòng ngồi nghỉ ngơi.
Người có thân phận như họ tự nhiên không thích hợp chen chúc cùng một chỗ với những người khác, xuất phát từ nguyên nhân an toàn, cũng không thể xử lý đơn giản như vậy, Diệp Tử Kiện cũng đã chạy tới trò chuyện cùng hai người họ.
Về phần Diệp Tử Bình cùng Diệp Tử Sơ nhất định là không khả năng quay về, dù sao đây cũng không phải là đại sự gì quá lớn, họ đều bị công vụ quấn thân ở phương xa, không thể tham gia tiệc đầy tháng là có thể thông cảm được.
Nhóm cảnh vệ của Diệp Khai cũng đã đi tới phụ trách công tác bảo vệ an toàn, sau khi Diệp Khai dặn dò nhóm người Lý Hải vài câu sau đó mới đi vào trong phòng trò chuyện cùng Diệp lão gia tử và đồng chí Hồng Chính.
Những đại nhân vật như họ một khi nói chuyện luôn không rời khỏi những vấn đề quốc kế dân sinh, bởi vậy đồng chí Hồng Chính vừa nhìn thấy Diệp Khai đi vào liền nhìn Diệp lão gia tử nói ra:
- Đồng chí Diệp Khai đúng thật là hậu sinh khả úy chân chính, chiều nay trong buổi nói chuyện tại diễn đàn của các chủ tịch thành phố đã làm thật nhiều người cảm nhận được rung động, trong đó có một ít quan điểm đánh trúng chỗ hiểm, đã có dẫn dắt thật lớn đối với tôi.
- Hồng phó thủ tướng thật quá khen, kỳ thật tôi chỉ xuất phát từ tình huống thực tế đưa ra cảm thụ mà thôi, không đảm đương nổi lời khích lệ của ngài.
Diệp Khai thật tự nhiên tỏ vẻ cảm tạ, sau đó lại tỏ ý trình độ của mình chỉ có hạn.
- Luận điểm giá trị hạch tâm của kinh tế thị trường chính là cạnh tranh của cậu thật sự rất khá, tôi vô cùng đồng ý.
Đồng chí Hồng Chính vừa cười vừa nói:
- Trước mắt các xí nghiệp trong nước không khí thật sự quá mức trầm lặng, khuyết thiếu chính là ý thức cạnh tranh, cùng hoàn cảnh cạnh tranh. Xí nghiệp nhà nước muốn thay đổi chế độ kỳ thật chính là hi vọng thông qua tiến trình thị trường hóa thúc đẩy bọn họ tham dự vào trong cạnh tranh thị trường, đem mạch nước đã chết biến thành hồi sinh, như vậy cá lớn cá bé bên trong mới có được khả năng tiếp tục sinh tồn.
- Hồng phó thủ tướng nói rất đúng, khi tôi làm công tác dưới xí nghiệp, đã chú ý tới vấn đề này, nếu như xí nghiệp không có ý thức cạnh tranh chỉ nói theo thể chế kinh tế có kế hoạch trước kia mà thao tác, sớm muộn gì cũng bị thị trường đào thải.
Diệp Khai lập tức gật đầu đồng ý nói:
- Không hình thành hoàn cảnh kinh tế cạnh tranh chính thức, hiển nhiên không phải là kinh tế thị trường chân chính, cũng không khả năng đạt được thế giới nhận đồng.
Diệp lão gia tử nghe được liền cau mày nói:
- Làm tốt chuyện của chúng ta là được rồi, cháu nói cái gì mà thế giới nhận đồng, vậy là ý tứ gì? Chẳng lẽ còn muốn xưng bá toàn cầu hay sao?
- Nếu như có cơ hội vì sao không thể?
Diệp Khai hỏi ngược lại:
- Tuy khẩu hiệu của chúng ta là quyết không làm chủ nghĩa bá quyền, nhưng theo kinh tế xã hội phát triển, nhất định là phải ra ngoài, không nói vùng biển lớn như vậy luôn tồn tại đủ loại phân tranh, cho dù là Hoa kiều ở nước ngoài cùng với những xí nghiệp hải ngoại cũng cần có quốc gia quyền lực cung cấp bảo hộ, cho nên khi quốc gia cường đại, sẽ không tránh khỏi dính líu vào phân tranh quốc tế, cái gọi là không làm chủ nghĩa bá quyền nhưng tình huống thực tế chính là anh có thể không xưng bá, nhưng nhất định phải có đủ thực lực xưng bá!
Nghe xong lời nói của Diệp Khai mọi người không khỏi cảm thấy tán thưởng.
Với tuổi tác của Diệp Khai mà xem, hắn có được kiến thức như vậy có thể nói ý nghĩ thật nhìn xa trông rộng.
Diệp Tử Kiện vừa cười vừa nói:
- Không để cho tiểu Khai tòng quân đúng là uổng phí, nếu đặt vào trong quân đội, rõ ràng là một tướng lãnh phái chủ chiến!
- Ha ha, để cho nó đi làm kinh tế tác dụng còn lớn hơn phóng vào trong quân đội.
Diệp lão gia tử cười nói một câu.
- Một ít ý tưởng của cậu trong việc thay đổi chế độ xí nghiệp nhà nước tôi cảm thấy thật hứng thú.
Đồng chí Hồng Chính nói với Diệp Khai:
- Về ý nghĩ thay đổi chế độ nhà máy Lăng Cương, tôi ủng hộ, hiện tại bọn họ đã có phương án cụ thể gì hay chưa?
Đối với công tác thay đổi chế độ của xí nghiệp nhà nước trong cả nước, đều là đem những xí nghiệp kinh doanh lỗ lã thay đổi chế độ, Diệp Khai đưa ra ý kiến thay đổi cả chế độ của xí nghiệp ưu tú tuy nhiên có những ý kiến không đồng nhất, nhưng đối với cao tầng mà nói xác thực lại là một điểm sáng, nhất là đồng chí Hồng Chính cũng rất hi vọng chứng kiến xí nghiệp giống như Lăng Cương một khi hoàn thành công tác thay đổi chế độ rốt cục sẽ có biến hóa như thế nào? Lợi nhuận của xí nghiệp phải chăng cũng sẽ tăng trưởng nhảy vọt?
Nghĩ tới vấn đề này, đồng chí Hồng Chính liền không nhịn được muốn hỏi thăm Diệp Khai.
- Chuyện thay đổi chế độ Lăng Cương tôi vẫn một mực quan tâm bao lâu nay.
Diệp Khai nghiêm túc đáp:
- So sánh với việc trực tiếp cấp cho lãnh đạo xí nghiệp được dùng cổ quyền thì tôi có khuynh hướng cho bọn họ cổ quyền khích lệ, nói thí dụ như là thời gian ba năm hoặc năm năm, đem xí nghiệp kinh doanh tới cấp bậc nào thì đạt được một bộ phận cổ quyền trong đó, nhưng bộ phận cổ quyền này phải thông qua việc bán đi mới có thể thành hiện thực, quyền kinh doanh cùng quyền sở hữu phải tách ra, cổ đông chính là cổ đông, quản lý chính là quản lý, trong việc quản lý kinh doanh thì quản lý có được quyền lực cao nhất, trừ phi bị ban giám đốc bãi miễn.
Đương nhiên Diệp Khai chỉ nói về cách nhìn của mình, trên thực tế đối với vấn đề thay đổi chế độ Lăng Cương hắn đã từng cùng Thiệu Giang Bình nghiêm túc nghiên cứu thảo luận, ý kiến không đồng nhất cũng không ít, cuối cùng hai người trải qua nhiều lần nghiên cứu mới định ra được một phương án thích đáng.
Ý kiến của Diệp Khai rất rõ ràng, muốn trở thành cổ đông của xí nghiệp rất dễ dàng, hoặc là xuất ra tài chính tương đương, hoặc là đưa ra công trạng đủ cho người ta khâm phục, đây là hai điều kiện trọng yếu trở thành cổ đông của xí nghiệp, muốn tay không bộ bạch lang là chuyện không thể nào.
Đối với xí nghiệp nhà nước chất lượng tốt mà nói, điểm mấu chốt này là phải kiên trì.
- Đồng chí Diệp Khai rất không tệ!
Đồng chí Hồng Chính đem lời của Diệp Khai cân nhắc một lúc mới tán dương.
Trên thực tế tư tưởng khích lệ cổ quyền cũng không phải là mới mẻ, nhưng Diệp Khai đem vào trong cải cách chế độ thiết thực vẫn rất có kiến giải, ít nhất làm cho những người muốn đục nước béo cò trong lòng đều có cố kỵ, muốn bắt được cổ quyền không phải là không thể được, nhưng đầu tiên cần phải chứng minh được năng lực của anh.
Nếu như anh có khả năng đưa xí nghiệp tiến vào trong năm trăm xí nghiệp mạnh nhất của thế giới, như vậy mọi người đối với việc anh trở thành cổ đông sẽ không còn bao nhiêu ý kiến, dù sao trong quá trình này tất cả mọi người đều được lợi.
Hiện tại thay đổi chế độ xí nghiệp nhà nước cũng không khó, khó khăn nhất chính là trong quá trình thay đổi làm sao dự phòng hiện tượng hủ bại tham ô, đối với loại vấn đề này mọi người vẫn khó thể tìm được phương pháp xử lý tốt nhất.
Diệp Khai đưa ra tư tưởng thay đổi chế độ nhà máy Lăng Cương hiển nhiên đã từ cẩn thận đề phòng tiến tới thử nghiệm.
Xí nghiệp nhà nước cần chính là nhân tài mà không phải sâu mọt!
- Lão nhị đi Đông Sơn xem ra là muốn đại triển quyền cước.
Diệp Kiến Hoan không biết từ lúc nào đã quay vào phòng, chạy tới bên cạnh Diệp Khai nói.
- Sao vậy?
Diệp Khai đang suy nghĩ vấn đề, nghe xong lại hỏi một câu.
- Đông Sơn tái khởi, thành ngữ nổi danh như vậy mà sao chú không nhớ rõ đây?
Diệp Kiến Hoan vừa cười vừa nói.
Diệp Khai nghe xong lập tức liền vui vẻ, cẩn thận suy nghĩ lại lần này xác thực cũng là một cơ hội.
Trước kia hắn ở bên Giang Trung cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm ra tân khu Thánh Vương, xác thực không dễ dàng, kết quả bị người đỏ mắt muốn giành đi hái quả đào, cho nên mới phát sinh chuyện Hồ Hán thay thế hắn đến tân khu Thánh Vương.
Đương nhiên Diệp Khai cũng không hề có hại, ngược lại vì thế mà sớm một bước trở thành cán bộ cấp chính sảnh, đi tới thành phố Long Thành tỉnh Hà Đông làm việc.
Chỉ là trong tỉnh Hà Đông đối với một cán bộ cấp chính sảnh còn trẻ tuổi như hắn cũng không có vị trí nào thích hợp thu xếp, cho nên lại để cho hắn trở thành bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, nghĩ tới như vậy hắn có thể yên tĩnh một hồi, vượt qua thời kỳ sa sút kia.
Ai biết được Diệp Khai đi tới chỗ nào đều không chịu an phận, trực tiếp đánh bay một đám đối thủ nhìn chằm chằm, trở thành ái tướng của bí thư Ban kỷ luật thanh tra trung ương Lâm Viễn Hành, còn nhiều lần lập được kỳ công.
Hiện tại rốt cục thúc đẩy bí thư Nhạc Sơn hạ quyết tâm đem đồng chí Diệp Khai không gì làm không được thả tới thành phố Đông Sơn, đảm nhiệm chức phó bí thư thành ủy, quyền chủ tịch thành phố.
Hàm kim lượng của chức vụ này so với bí thư Ban kỷ luật thanh tra trước đó mạnh hơn nhiều, đây là quan viên một phương, là người đứng đầu ủy ban thành phố chân chính, há miệng là chỉ huy đám quan chức mười huyện khu bên dưới, tuyệt đối được xem là nhân vật thực quyền.
Bởi vậy Diệp Kiến Hoan nói Diệp Khai là Đông Sơn tái khởi cũng không có gì sai lầm.
Thậm chí từ một góc độ nào đó mà nói tầm quan trọng chức vị hiện tại của Diệp Khai so với lúc trước ở chức vị chủ nhiệm quản ủy hội tân khu Thánh Vương còn trọng yếu hơn rất nhiều, cho dù tân khu Thánh Vương đang phát triển nhưng giữa đôi bên cũng không thể so sánh với nhau.
Đương nhiên, nếu ở một góc độ nổi bật thì nhìn lại tân khu Thánh Vương cao hơn thành phố Đông Sơn một bậc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...