Quan Môn


Đã có được cấu tứ cùng kịch bản, muốn quay bộ phim này thật sự dễ dàng hơn nhiều.
Nói xong chuyện quay phim, tâm tình của mọi người liền tốt hơn rất nhiều.
Diệp Khai kéo Diệp Kiến Hoan hỏi thăm một chút, nguyên lai hắn tìm mấy đạo diễn kia là những người sắp gia nhập liên minh, cho bọn họ chút cổ phần để khích lệ, đại khái chiếm được chừng 10% số vốn trong công ty, xem như là thủ bút không nhỏ.
- Trước kia bỏ vào hai trăm triệu, tôi cũng không tin làm không được thị trường này.
Diệp Kiến Hoan tràn đầy tin tưởng nói với Diệp Khai.
- Đúng là không ít!
Diệp Khai gật đầu nói.
Gần đây nhà máy của Diệp Kiến Hoan buôn bán lời không ít tiền, bên công ty giải trí cũng đang phát triển, thu chi cân đối, cho nên tâm tư của Diệp Kiến Hoan không khỏi lớn hơn rất nhiều, muốn đi vào ngành sản xuất điện ảnh cùng truyền hình, đem thị trường này nắm vào trong tay.
Bình tĩnh mà xem xét, hiện tại xác thực là thời cơ tốt để phát triển điện ảnh, nhất là chính sách dành cho thị trường sản nghiệp văn hóa tương đối rộng rãi, rất dễ dàng kéo ra được một đội ngũ, mà thời kỳ này bản lĩnh của diễn viên cũng không phải đời sau tùy tiện tìm tới từ những cuộc tuyển tú có thể so sánh được.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa thậm chí đều đã đầy đủ, cộng thêm tài chính không ít, lại có được địa vị đặc thù của Diệp gia trong hệ thống tuyên truyền, Diệp Kiến Hoan lựa chọn thành lập công ty điện ảnh truyền hình hiển nhiên là vô cùng chính xác.
Duy nhất khiếm khuyết là kịch bản tốt, Diệp Khai suy nghĩ nếu mình ưng thuận giúp đại ca, thì sẽ viết vài kịch bản hay cho hắn, nếu như vậy chỉ cần bước đầu đạt được thành công, ngày sau sẽ càng thêm dễ dàng.
Hai trăm triệu có thể làm được rất nhiều việc, nghĩ tới đầu tư trong phim “Giáp phương Ất phương” chỉ khoảng bốn triệu mà thôi, hai trăm triệu có thể quay chụp được rất nhiều phim như thế.
- Mấy triệu thì làm được chuyện gì?
Diệp Kiến Hoan cảm thấy Diệp Khai dự toán đầu tư có chút bảo thủ.
Diệp đại thiếu làm việc đều ưa thích đại tràng diện, tiêu tiền như nước đã quen, tự nhiên cảm thấy dự toán một bộ phim chỉ khoảng bốn triệu thật sự có chút nói không nên lời, nếu để cho người hỏi tới hắn thật cảm thấy ngượng ngùng.
- Vậy anh cảm thấy bao nhiêu mới phù hợp?
Diệp Khai cười hỏi.
- Như thế nào cũng phải một hai chục triệu đi?
Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai:
- Nếu tôi bỏ ra mấy triệu đi quay chụp một bộ phim, phỏng chừng bên Quảng Điện cười chết, nói tôi không trả nổi tiền, bộ phim như vậy còn bán được ra ngoài?
Nói cả buổi Diệp Kiến Hoan chỉ vì vấn đề mặt mũi.
Diệp Khai bác bỏ loại ý nghĩ này của hắn:
- Anh cho rằng điện ảnh là đấu phú sao? Phim nhựa giá thành nhỏ không phải có ý tứ làm ẩu, điện ảnh giá thành cao chủ yếu là dùng kiến thiết trong phương diện phong cảnh rồi, bộ phim này vốn xuất phát từ sự thật, trên cơ bản không cần phải đầu tư ngoại cảnh, địa phương cần quay phim cũng cực ít, không hao phí bao nhiêu tiền, chủ yếu cần đầu nhập là phương diện thù lao của diễn viên mà thôi, đương nhiên là không dùng được bao nhiêu tiền!
- Luôn cảm thấy làm vậy có chút không tốt lắm…
Diệp Kiến Hoan cảm thấy chuyện này thật sự khó làm, muốn nói bỏ ra mấy triệu làm phim thật sự sẽ bị bạn bè chê cười hắn keo kiệt.
- Đám công tử ca như các anh thật sự không phải tài liệu làm đại sự…

Diệp Khai có chút tức giận rèn sắt không thành thép nói:
- Điện ảnh giá thành nhỏ, nếu như lấy được thành tích bán phòng vé lớn, đó mới được xem là bổn sự, chỉ dựa vào tiền ném ra làm điện ảnh, lại có gì tài ba?
Kỳ thật lấy nước Mỹ làm thí dụ, điện ảnh giá thành chế tác cực cao nhưng ngay cả vốn liếng cũng không thể thu hồi cũng đã nói rõ một vấn đề, nội dung mới là trọng yếu nhất, những thứ khác đều là thứ yếu.
Đối với khán giả trong nước mà nói có được một câu chuyện gần sát trong sinh hoạt cùng khôi hài, chính là mấu chốt khiến cho phim nổi tiếng, về phần những phương diện khác thuận theo là được, hoàn toàn không cần phải theo đuổi cái gì mà đại chế tác, làm như vậy ngoại trừ lãng phí tài chính ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Em xem anh hoàn toàn không hiểu gì cả, công ty của anh phải tìm một nhân viên quản lý có khả năng đến quản cho anh, nếu không hai trăm triệu của anh ném đi đâu chỉ sợ anh cũng không biết rõ.
Diệp Khai nói.
- Được được, tôi tìm một quản lý đáng tin cậy còn không được sao?
Diệp Kiến Hoan bụm mặt nói ra:
- Kỳ thật chú cho anh vài kịch bản hay, không phải sẽ kiếm được lợi nhuận về rồi hay sao?
- Kịch bản hay không khó, cũng phải quay chụp cho tốt mới được, nhất là gặp phải một lão bản không đáng tin cậy như anh chính là bết bát nhất!
Diệp Khai tức giận nói.
Nhưng nói thì nói vậy, Diệp Khai vẫn cho hắn một ít lời đề nghị trọng tâm.
Mọi người uống rượu một lát, lại cùng mấy cô gái bồi rượu chung quanh dây dưa lên.
Mọi người kéo theo cô gái mà mình vừa ý, đường ai nấy đi.
- Lão nhị, chú nhìn trúng cô nào tự mình tuyển, đầu của anh nặng rồi, không quản được chú nữa.
Diệp Kiến Hoan xoa xoa đầu mình nói ra.
- Anh cũng nên về nhà sớm một chút đi, chị dâu đã sắp sinh, anh đừng làm rộn để xảy ra chuyện làm cho chị ấy tức giận!
Diệp Khai nói.
- Không sao cả, tôi ở bên ngoài làm gì chị dâu chú không phải không biết.
Diệp Kiến Hoan lắc đầu nói:
- Gần đây tôi biểu hiện xem như không tệ rồi, nàng tương đối hài lòng, kỳ thật chuyện của Tần Như Hinh chị dâu chú cũng đã biết rõ.
- Tần Như Hinh, hình như đã sắp sinh rồi đi?
Nhắc tới Tần Như Hinh, Diệp Khai liền nhớ tới chuyện này.
Tính toán thời gian, Tần Như Hinh cùng Trầm Tuyết mang theo cũng xấp xỉ như nhau, dự tính ngày sinh trong vòng vài ngày này, đáng thương cho Diệp đại thiếu tha hồ mà bận rộn.
Hai anh em còn đang nói chuyện, điện thoại của Diệp Kiến Hoan chợt vang lên.
- Alo, tôi là Diệp Kiến Hoan…

Diệp Kiến Hoan đã bắt đầu chập choạng, tiếp điện thoại nói.
- Diệp tổng, chị Như Hinh sắp sinh, đang trên đường đưa tới bệnh viện!
Người trong điện thoại khẩn trương kêu to.
- Cái gì?
Đầu óc của Diệp Kiến Hoan bị rượu cồn ảnh hưởng, phản ứng có chút chậm chạp, trong khoảnh khắc còn chưa kịp tỉnh lại.
Diệp Khai cầm lấy điện thoại, hỏi:
- Tôi là Diệp Khai, hiện tại tình huống thế nào?
- Nhị thiếu gia, tôi là Lâm Tư Vũ!
Đầu kia điện thoại nghe được lập tức kinh ngạc, nhưng lại có chút sốt ruột nói với hắn:
- Chị Như Hinh cần sinh, tôi đang lái xe đưa chị ấy đến bệnh viện, anh nói nên làm sao bây giờ?
- Bình tĩnh, hiện tại hai người ở đâu, tôi lập tức dẫn người qua hỗ trợ!
Diệp Khai quyết định thật nhanh, lập tức hỏi vị trí của hai nàng.
Diệp Kiến Hoan lúc này đã có chút thanh tỉnh, sững sờ hỏi:
- Như Hinh cần sinh sao?
Tin tức này khá đột ngột, không nghĩ tới bụng của Tần Như Hinh lại sinh sớm hơn rồi, hơn nửa đêm mà lại cần sinh.
- Nhanh đi theo tôi, đi đón họ đến bệnh viện!
Diệp Khai nâng dậy Diệp Kiến Hoan, gọi nhóm người Lý Hải đi ra khỏi quán rượu ra bãi đỗ xe.
Cũng may vị trí của Lâm Tư Vũ cách chỗ Diệp Khai bọn họ không bao xa.
Xem như Diệp Kiến Hoan vẫn có lương tâm, từ khi Tần Như Hinh mang thai đã đón nàng tới thủ đô, xem như thuận tiện chiếu cố, bằng không mà nói để Diệp đại thiếu nay ở thủ đô, mai tới Minh Châu không mệt chết cũng bị điên chết.
- Đại thiếu, nhị thiếu gia…
Lâm Tư Vũ thấy được Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan còn đang say khướt, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.
- Trước tiên đưa tới bệnh viện, dùng xe tôi!
Xe của Diệp Khai rộng rãi, hơn nữa bên trong thoải mái dễ chịu, tốt hơn xe của Lâm Tư Vũ rất nhiều.
Vì vậy mọi người ba chân bốn cẳng chuyển Tần Như Hinh sang xe bên này, sau đó do Lý Hải lái xe vội vàng chạy tới bệnh viện Hữu An gần bên.

Lúc này Tần Như Hinh đã không ngừng đau bụng từng cơn, Diệp Kiến Hoan nắm tay của nàng, trong nội tâm vô cùng khẩn trương, nhưng lại không ngừng dỗ dành nàng để Tần Như Hinh thả lỏng một chút.
Diệp Khai ở trên đường đi không ngừng gọi điện thoại, đem mọi người liên lạc tới, chẳng hạn như vấn đề an toàn, vấn đề giữ bí mật, còn có vấn đề an bài thân phận em bé sau khi sinh ra, những điều này đều phải xử lý, bằng không sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.
Dù sao Tần Như Hinh cũng là diễn viên nổi tiếng, nếu như tuôn ra tin tức chưa lập gia đình mà sinh con sẽ ảnh hưởng thanh danh của nàng cực lớn.
Xe lái hơn mười phút cuối cùng đã tới bệnh viện Hữu An, bên này đã sớm chuẩn bị xong, trực tiếp dùng cán cứu thương đẩy Tần Như Hinh vào trong.
Chứng kiến Tần Như Hinh đã vào phòng sinh, mọi người mới thở dài một hơi.
- Hô…
Tâm tình khẩn trương cả đêm của Lâm Tư Vũ rốt cục mới buông lỏng xuống.
- Tiểu Vũ, dạo gần đây em vẫn ở chung với nhị tẩu sao?
Diệp Khai hỏi.
- Quan hệ giữa tụi em rất tốt, thường xuyên ở chung, gần đây bởi vì chị ấy sắp sinh cho nên em dọn qua ở cùng, có thể tiện chiếu ứng.
Lâm Tư Vũ gật đầu đáp:
- Thời khắc mấu chốt mà tìm không thấy người giúp đỡ sẽ sợ hãi…
Hai người còn đang nói chuyện, chợt nghe được trong phòng sinh phát ra tiếng thét chói tai, thanh âm cao vút dọa người nhảy dựng.
- Người sinh người, hù chết người!
Diệp Khai chợt nhớ được một câu cách ngôn.
Không biết tình cảnh bên trong như thế nào, dù sao người ngồi bên ngoài xác thực là phi thường lo lắng.
- Sinh nở bằng cách phẫu thuật có phải an toàn hơn một ít hay không?
Lúc này Diệp Kiến Hoan rốt cục thanh tỉnh, hắn chạy sang một bên dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo sau đó chạy trở về hỏi Diệp Khai.
- Chuyện này em cũng không rõ lắm.
Diệp Khai cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, chỉ nghe nói nếu em bé được sinh bình thường thì sức đề kháng sẽ mạnh hơn một ít, nhưng phụ nữ sinh bằng phẫu thuật thì hậu sản khôi phục nhanh hơn một ít.
Mặt khác còn một điều, phụ nữ sinh mổ sau khi khôi phục sinh hoạt vợ chồng cũng vẫn bình thường như trước, trái lại phụ nữ sinh thường nếu không được khôi phục hữu hiệu thì nơi đó sẽ không được hoàn chỉnh như ban đầu.
Cũng may họ không cần chờ thêm bao lâu, ước chừng sau một giờ trong phòng sinh đã truyền ra tiếng trẻ con khóc lớn.
- Chúc mừng, là con gái!
Tiểu hộ sĩ từ bên trong chạy ra hướng Diệp Kiến Hoan chúc mừng.
- Ah…
Lúc này Diệp Kiến Hoan còn đang đắm chìm trong hạnh phúc của người làm cha, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì mới phải.
Diệp Khai lấy ra xấp tiền, cuốn lại đưa cho hộ sĩ:
- Cảm ơn, mọi người khổ cực!
Tiểu hộ sĩ cũng không tỏ vẻ gì đem xấp tiền thu lại, quay đầu vào phòng sinh, qua vài phút nhìn thấy bác sĩ vẻ mặt tươi cười đi ra, thật nhiệt tình biểu thị chúc mừng, sau đó dặn dò thêm chút công việc nên chú ý.
Đợi sau khi sản phụ cùng em bé được đưa về phòng, Diệp Khai mới cười nói với Diệp Kiến Hoan:

- Chúc mừng anh, lão đại, đã được làm cha!
Diệp Kiến Hoan nghe được lời nói của Diệp Khai, lại chợt cười khổ.
Làm cha đương nhiên là việc vui, nhưng đảo mắt lại sắp làm cha thêm lần nữa, việc này làm Diệp Kiến Hoan cảm thấy thật đau đầu, tối đa thêm một tuần sau Trầm Tuyết cũng sẽ sinh.
Mặc dù nói ở góc độ nào đó mà giảng, Trầm Tuyết đã chấp nhận Tần Như Hinh tồn tại, thế nhưng thời điểm sinh con mấu chốt nếu Diệp Kiến Hoan không tỏ thái độ Trầm Tuyết sẽ có thể nổi giận, chuyện này đối với Diệp Kiến Hoan mà nói thật không dễ dàng xử lý.
Một khi thất sách, chẳng những chiến hỏa châm lên, khiến cho hắn gà chó không yên.
- Ai, mặc kệ, trước chú ý bên này rồi tính sau!
Diệp Kiến Hoan gãi gãi đầu, nhìn Diệp Khai nói.
- Ân, bên chị dâu em giúp anh trấn an một chút, tận lực nói giúp anh vài lời dễ nghe.
Ở loại chuyện này Diệp Khai cảm giác nếu mình không giúp Diệp Kiến Hoan thật sự là không còn ai giúp được hắn, cho nên nếu tới thời điểm cần xuất đầu cũng phải ra mặt cho hắn.
Hai anh em thôi, thời điểm mấu chốt phải giúp nhau, sắp xếp chuyện nhà cho yên ổn.
An bài xong phòng bệnh, bọn họ lại lẳng lặng đi vào thăm sản phụ cùng em bé.
Em bé không tệ, nặng chừng bảy cân, sắc mặt có chút hồng hào, mái tóc lưa thưa nhưng đen nhánh, thoạt nhìn xinh xắn, mặc dù đôi mắt chưa mở nhưng bàn tay nhỏ xíu ngẫu nhiên nhúc nhích, miệng mấp máy, phát ra thanh âm y y nha nha, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thích ứng thế giới bên ngoài.
Điều hòa trong phòng mở hơi cao, đây là phòng ngừa sản phụ cùng em bé bị cảm mạo.
Diệp Khai chỉ đứng một lát đã cảm thấy đổ mồ hôi.
Diệp Kiến Hoan nhìn nhìn em bé, tuy hiện tại con gái hắn còn nhắm mắt làn da vẫn nhăn nhăn nhúm nhúm có chút xấu, nhưng nhìn vào luôn cảm thấy thật thân thiết, hắn sờ sờ lên bàn tay nhỏ xíu của con gái, đứa bé lại y y nha nha vài tiếng khiến tâm tình Diệp Kiến Hoan phi thường kích động.
Trước kia bác sĩ đã khám bệnh nói đời này đoán chừng hắn rất khó có con, muốn sinh con ống nghiệm cũng không dễ dàng, xác suất thành công rất thấp, hiện tại thoáng chốc đã trở thành cha của hai đứa trẻ, trong nội tâm Diệp Kiến Hoan đương nhiên là vô cùng mừng rỡ, cho nên Diệp Khai chúc mừng hắn làm cha thật sự là chính xác.
Đúng lúc này trong nhà mời tới bảo mẫu cùng hộ lý chuyên săn sóc cũng đều chạy tới, biểu thị chúc mừng Diệp Kiến Hoan cùng Tần Như Hinh.
Tần Như Hinh nằm trên giường, lúc này tinh thần đã khôi phục lại rất nhiều.
Nhờ vào ngày thường vẫn rèn luyện chăm chỉ, cho nên quá trình sinh con lần này thật thuận lợi, chỉ tốn một tiếng đồng hồ, cũng không xem là quá dài, phải biết rằng có chút sản phụ sau khi đẩy vào phòng sinh hơn mười tiếng còn chưa sinh được, một giờ xem như đã thật ngắn.
Lúc này Tần Như Hinh được truyền nước là phòng ngừa sau khi sinh mất sức, mặc dù sinh con thuận lợi nhưng cũng cần tới cả tháng mới có thể khôi phục, phải chờ hoàn toàn khôi phục sức khỏe là phải sau trăm ngày.
Diệp Kiến Hoan nắm tay Tần Như Hinh, ngồi bên cạnh nàng.
- Có phải em nhìn béo lắm hay không…
Tần Như Hinh hỏi.
- Ha ha, không béo chút nào đâu.
Diệp Kiến Hoan nói.
- Có phải xấu hơn nhiều không?
Tần Như Hinh lại hỏi.
- Xấu đâu mà xấu, ai dám nói em xấu anh trực tiếp quất vào miệng hắn!
Diệp Kiến Hoan lập tức tỏ vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui