Sở Vân Tùng không có mặt, tâm tình của Sở lão gia tử tựa hồ không tệ, lúc ăn sáng cũng thật vui vẻ, nghe lời nói của Sở Tĩnh Huyên ông nội ăn nhiều hơn ngày thường một chút.
- Người là thiết mà cơm là thép, ngày xưa khi ông tham dự chiến tranh tại Liêu Đông, thường xuyên phải ăn đậu đen, thật khó ăn, nhưng vẫn thật có dinh dưỡng.
Lão nhân gia tuổi tác đã cao, nên thường xuyên nhớ về chuyện cũ.
Mỗi khi nhắc tới những chuyện quá khứ, luôn cảm thấy thật hào hứng.
Diệp Khai nghe được cảm thấy có chút mới lạ, vừa ăn vừa lắng nghe Sở lão gia tử kể cho hắn biết sự tình trước kia.
- Năm đó tuyết rơi thật nhiều, rất nhiều đồng chí bị đông lạnh mà chết đói, về sau chúng ta liên tục chiến đấu tại các chiến trường, cuối cùng mới tìm được một chỗ đặt chân, sau đó chậm rãi phát triển lớn mạnh. Lúc ấy ở bên kia làm cải cách ruộng đất…ông nhớ được ngày sau có quyển tiểu thuyết ghi chép lại sự tình diễn ra thời ấy…
Sở lão gia tử thở dài nói.
- Ah, là Bạo Phong Sậu Vũ, cháu cũng có xem qua quyển tiểu thuyết này, cảm giác hoàn toàn tách rời với cuộc sống bây giờ, rất nhiều thứ không cách nào lý giải được.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ mình nghe hiểu.
- Đúng vậy, rất nhiều thứ vào lúc ấy cảm thấy là chính xác, nhưng hiện tại xem ra lại tồn tại rất nhiều vấn đề…
Sở lão gia tử đồng ý nói:
- Cho nên chúng ta phải luôn một mực tìm kiếm con đường chính xác, không ngừng đi trước thời đại này, ai, hi vọng người trẻ tuổi như các cháu làm tốt hơn được một ít.
- Lão gia tử yên tâm đi, có tuổi trẻ, luôn sẽ tiếp tục phấn đấu phát triển xuống.
Diệp Khai gật đầu nói.
Bữa điểm tâm ăn suốt nửa giờ, chủ yếu là dùng thời gian tán gẫu.
Đợi ăn xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở lão gia tử cần đi ra hoạt động một chút, mà Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên rời đi, tiễn nàng về công ty, Sở Tĩnh Huyên cần phải suy nghĩ phương pháp làm ra một tỷ đô la kia.
Loại chuyện này theo ánh mắt của Diệp Khai là chuyện nắm chắc, nhưng đối với Sở Tĩnh Huyên mà nói xác thực áp lực rất lớn, chỉ nói tới việc thuyết phục cha mình cho phép nàng lấy năm trăm triệu đô la ủy quyền, thật sự là không dễ dàng.
- Em suy nghĩ một chút, em lấy hai trăm triệu đô la của anh, hiện tại giá trị tài sản gia tăng không ít, đã tăng lên được ba trăm triệu rồi, mà hai xí nghiệp cũng có thể thế chấp được ba trăm triệu nữa.
Sau khi lên xe, Sở Tĩnh Huyên bắt đầu tính toán với Diệp Khai:
- Nhưng làm như vậy trong thời gian ngắn sẽ không có tài chính hoạt động, xem ra phải tranh thủ thêm thời gian nhanh hơn một chút.
Nếu Sở Tĩnh Huyên đem ra năm trăm triệu đô la đi xào đồng Yên, như vậy việc phát triển xí nghiệp trong nước nhất định sẽ bị một ít ảnh hưởng, nhưng không tới mức tổn thương động cốt, nàng lo lắng chủ yếu là vấn đề đoàn đội trong công ty, thật vất vả vơ vét được chút ít nhân tài cao cấp, nếu như bị họ biết tài chính công ty khẩn trương có thể sẽ nổi lên dị tâm hay không?
Ảnh hưởng của vấn đề này mới được xem là việc nghiêm trọng, trong khoảnh khắc Sở Tĩnh Huyên không hạ được quyết tâm.
- Đừng lo, trong nước không thiếu nhất chính là nhân tài, nếu như tùy thời lo lắng loại nhân tài như vậy chạy trốn, vậy cũng không phải là nhân tài mà công ty cần tới.
Diệp Khai đối với loại chuyện này nhìn thấu thật rõ ràng.
Trong nước đúng là không thiếu nhân tài, chỉ là thiếu loại nhân tài tùy thời đều lôi ra lập tức đảm nhiệm được công tác trọng yếu thật thuần thục, về phần nói tới nhân tài tốt nghiệp trong trường học, tuyệt đối sẽ không thiếu, kỳ thật chỉ cần nội tình của họ không tệ, đặt lên cương vị công tác rèn luyện chừng hai tháng là hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc thật lão luyện rồi.
Cho nên Diệp Khai không cần giống như Sở Tĩnh Huyên, đối với tính ổn định nhân tài quản lý cao cấp của công ty, cảm giác của nàng có chút lo được lo mất, bởi vì hắn biết rõ, nếu như một người không có được nhận thức rõ ràng về tiền cảnh của công ty, loại nhân tài như vậy chỉ có thể sống không lý tưởng ở những xí nghiệp đẳng cấp thấp mà thôi.
Ngành sản xuất tài chính bản thân chính là một ngành sản xuất chịu được phong hiểm cùng kỳ ngộ cực lớn, nguy cơ cùng kỳ ngộ là luôn tồn tại, nếu như nói nhân viên không thể chính xác nhận thức được phương diện tình huống này thì cũng không thể trông cậy vào bọn họ chịu cùng công ty đồng cam cộng khổ, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau phát triển, cuối cùng cùng nhau hưởng thụ kết quả thành công phong phú.
- Hi vọng lời anh nói là chính xác…
Sở Tĩnh Huyên nghe được Diệp Khai giải thích với nàng, cũng đã có chút đồng ý.
- Chủ tịch, tiểu thư cùng Diệp Khai tiên sinh xin gặp.
Thư ký đi vào phòng làm việc gặp Sở Vân Tùng báo cáo.
- Ah, hai đứa nó tại sao lại tới đây?
Sở Vân Tùng có chút tò mò, nhưng vẫn nói:
- Mời họ trực tiếp vào đi, à, chuẩn bị chút đồ uống, là loại mà người trẻ tuổi thường ưa thích.
Thư ký nghe xong dạ một tiếng, đi ra ngoài, sau đó gọi điện thoại thông tri bên dưới.
Nhưng loại đồ uống mà người trẻ tuổi ưa thích lại làm khó thư ký mất rồi, nhưng nàng hiểu rõ Sở tiểu thư thích uống trà sữa, mà vị Diệp Khai tiên sinh đi cùng nàng thì xem như nhập gia tùy tục đi, cho khách dùng trà sữa là được.
Lại cân nhắc tới Sở tiên sinh, thư ký pha thêm một bình cà phê, xem như cho họ có cơ hội lựa chọn.
Qua một lúc, đợi khi nàng bưng vào trà sữa cùng cà phê, liền chứng kiến Sở đại tiểu thư cùng một người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang đang ngồi chung một chỗ, đối diện là Sở tiên sinh đang lâm vào trong trầm tư.
- Mời dùng!
Thư ký đem trà sữa đặt xuống trước mặt Sở Tĩnh Huyên, sau đó lại hỏi Diệp Khai:
- Diệp tiên sinh uống trà sữa hay cà phê?
- Ah, vậy…
Diệp Khai nhìn nhìn chợt nói:
- Trà sữa đi, cà phê nâng cao tinh thần quá rồi, tinh thần của tôi đã đủ cao, còn uống cà phê sợ tối không ngủ được.
Người này nói chuyện thật nhiều! Thư ký rót cho hắn ly trà sữa, sau đó rót cà phê cho chủ tịch, quay người đi sang bên cạnh xử lý bàn làm việc của mình, ưu nhã ngồi xuống.
Diệp Khai rỗi rãnh chuyển mắt qua chỗ thư ký, chỉ thấy thư ký dáng người nóng nảy, đeo kính đen, áo sơ mi trắng áo khoác đen, váy ngắn cùng tất chân mang giày cao gót, xác thực có chút thú vị.
Nhưng hắn còn chưa nhìn được bao lâu đã cảm thấy trên đùi nhói đau, là bị Sở tiểu thư ngắt cho một cái.
Diệp Khai liếc mắt nhìn Sở Tĩnh Huyên, bộ dạng như không hài lòng.
Nhưng Sở Tĩnh Huyên cũng trừng mắt liếc hắn, tỏ vẻ nếu hắn không phục nàng sẽ véo thêm vài cái.
- Muốn vay hai trăm triệu đô la, không phải là con số nhỏ đâu.
Sở Vân Tùng vuốt vuốt trán mình, nhìn Sở Tĩnh Huyên nói:
- Tiền cảnh phát triển của hai xí nghiệp thật không tệ, cũng xứng đáng với nhiều tiền như vậy, nhưng vạn nhất lần này phải bồi, hai nhà máy sẽ không có, nha đầu suy nghĩ kỹ càng đi, đừng để tiểu tử này lừa gạt!
- Còn không phải tại cha buộc hắn đưa lễ hỏi mới gây ra chuyện như vậy sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...