Sở Tĩnh Huyên ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng còn cắt hoa quả hoặc rót nước cho hai người bọn họ.
- Chuyện này cách nhìn của cháu có lẽ cũng có đạo lý.
Sở lão gia tử trầm ngâm một lúc mới nói với Diệp Khai:
- Nhưng chế độ là chế độ, chế độ tuy không hoàn thiện nhưng là nhắm vào tất cả mọi người, cho nên ý kiến cháu xử lý Thiệu Giang Bình kỳ thật ông không đồng ý lắm.
Rất hiển nhiên, Diệp Khai muốn tiếp tục phân công tác mới cho Thiệu Giang Bình, nhưng thái độ hắn xử lý Thiệu Giang Bình xác thực là có chút hời hợt, có chút còn hơn không, đối với một cán bộ xí nghiệp mà nói lỗi nặng xử phạt trong Đảng tuy xem là nghiêm khắc, nhưng Thiệu Giang Bình cũng không trông cậy sẽ lên chức trong quan trường, cho nên xử phạt này đối với hắn mà nói xác thực là không sao cả.
Sở lão gia tử quanh năm làm công tác Ban kỷ luật thanh tra, cho nên đối với phương diện này luôn vô cùng mẫn cảm, chỉ là những năm gần đây ông tu tâm dưỡng tính, khí tức bình thản, vì vậy tuy không đồng ý với cách làm của Diệp Khai cho lắm, nhưng không tới mức nổi giận, vỗ bàn bắt buộc hắn phải sửa chữa gì đấy.
- Lão gia tử nói rất đúng, chế độ là chế độ, điểm này cháu hoàn toàn đồng ý.
Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:
- Nhưng cháu còn một cách nghĩ, cũng không biết là đúng hay không.
- Cách nghĩ gì, nói ra thử xem.
Sở lão gia tử khích lệ nói.
- Đã biết rõ trong chế độ tồn tại khuyết điểm, vì sao mình không thử cải tiến xem sao?
Diệp Khai nói với Sở lão gia tử:
- Tình huống hiện tại thật sự rõ ràng, bởi vì trên chế độ hoàn toàn xác thực, cho nên không cách nào điều động tính tích cực trong công tác của cán bộ xí nghiệp, thế cho nên có rất nhiều sự tình nhìn qua như không cách nào lý giải, nhưng kẻ quản lý xí nghiệp tìm kiếm hoặc nghĩ cách đem xí nghiệp của mình phá đổ, bởi vì có thể tiến vào quá trình thay đổi chế độ, đạt tới việc chính mình có được cổ phần khống chế xí nghiệp, đem xí nghiệp quốc hữu biến thành xí nghiệp của gia tộc chính mình. Mà thí dụ như vậy thật sự xảy ra không ít, lại không ngừng tiếp tục phát sinh. Xét thấy việc này, cháu không thể không cân nhắc một chút, phải chăng có thể tiến hành thay đổi chế độ ngay trong xí nghiệp ưu tú, ít nhất phải cho mọi người chứng kiến lấy hi vọng, không thể bởi vì thay đổi chế độ mà đem xí nghiệp ưu tú biến thành phá sản, điều này đối với công nhân viên chức, thậm chí là đối với quốc gia gây ra nguy hại thật sự là quá lớn.
Sở lão gia tử nghe xong cũng giữ im lặng thật lâu, cũng giống như những người khác, ông cũng không ngờ ở bên dưới lại có thể xuất hiện ra chuyện như vậy, nếu không phải do Diệp Khai chính miệng nói ra, ông thật sự không cách nào hiểu nổi lại có thể xảy ra chuyện như thế, thoạt nhìn đích thật là bản thân ông không hiểu biết nhiều về những chuyện xảy ra dưới cơ sở.
Trên thực tế, cao tầng bị giấu kín sự thật này, nhưng ở dưới rất nhiều người thậm chí đều rất tinh tường.
Mọi người chỉ vì mũ quan của mình, đều sẽ làm ra việc tốt khoe xấu che, cho nên tầng tầng báo lên, trong mắt các vị cấp cao trên cơ bản luôn là xã hội yên ổn, quốc gia thái bình, nhân dân giàu có, quốc lực hưng thịnh, cục diện như vậy làm ra quyết định tự nhiên là không tương xứng với nhu cầu thực tế.
- Có lẽ, cháu nói cũng có đạo lý.
Cuối cùng Sở lão gia tử gật đầu nói:
- Chân lý thường thường nắm giữa trong tay rất ít người, cháu đã đưa ra vấn đề này, đồng thời còn đang tìm kiếm nghĩ cách giải quyết nó, vô luận kết quả như thế nào, loại này thử nghiệm đối với Đảng, với quốc gia chúng ta đều hữu ích, ông cũng hi vọng cháu có thể giải quyết vấn đề này, để chúng ta không cần đi nhiều đường quanh co.
Sau đó Sở lão gia tử còn nói thêm:
- Nếu như bọn họ đều đã lựa chọn bảo cháu đi làm, như vậy ông cũng ủng hộ, đi làm đi!
- Thật cảm tạ lão gia tử!
Diệp Khai thật tình cảm tạ một phen.
Bữa cơm tối cũng khá thoải mái.
Kỳ thật Sở gia cũng nhiều con cháu, chỉ là hiện tại đều ra sống riêng, gia đình Sở Vân Tùng ở chung với Sở lão gia tử là vì muốn thuận tiện chiếu cố sức khỏe của ông.
Mặc dù nói Sở lão gia tử có quốc gia chăm sóc chiếu cố, nhưng trong phương diện sinh hoạt cụ thể tỉ mỉ, người nhà đương nhiên không thể thiếu, bằng không mà nói tâm tình của lão nhân gia chưa hẳn được tốt như vậy.
Buổi tối lúc ăn cơm, Sở Vân Tùng cũng trở về, nhìn thấy Diệp Khai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
- Cha, mấy ngày trước đồng chí Tử Bình có nhắc với con chuyện của tiểu Huyên cùng Diệp Khai, cha cảm thấy như thế nào?
Sở Vân Tùng nhắc tới chuyện này ngay trên bàn cơm.
Lúc trước Sở lão gia tử cũng đã cho phép, hiện tại Diệp Tử Bình cùng Sở Vân Tùng thương nghị lại một chút, đem chuyện của Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên bàn cho thỏa đáng, tốt nhất làm ra một nghi thức, tuy không phải báo hết toàn thủ đô nhưng nên thông báo với các mặt quan hệ là điều phải làm.
Hôm nay Sở Vân Tùng nhắc chuyện này với Sở lão gia tử, cũng hi vọng cho hai người sớm đính hôn chính thức.
Với tư cách là cha vợ tương lai, Sở Vân Tùng bỏ tâm tư trên người Diệp Khai không ít, biết rõ tiểu tử này ở bên ngoài rất được lòng phụ nữ, cũng lo lắng nếu kéo thời gian quá lâu sẽ thật bất lợi với con gái của mình, cho nên dứt khoát đem chuyện giải quyết cho xong.
- Cha không có ý kiến gì, hai đứa nó rất thích hợp nhau.
Sở lão gia tử cũng tỏ thái độ nghiêm túc:
- Chỉ cần tiểu Huyên cùng Diệp Khai không có ý kiến gì khác, chuyện này định ra đi.
- Tốt, để con thương lượng với đồng chí Tử Bình, thời gian định ra chuẩn xác rồi hãy nói.
Sở Vân Tùng căn bản không hỏi qua ý kiến của Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, trực tiếp xác nhận.
Trên thực tế lúc ấy Diệp Tử Bình trịnh trọng nhắc tới chuyện này, như vậy quyền lực quyết định đã nằm trong tay Sở Vân Tùng, lần này được Sở lão gia tử cho phép, tự nhiên có thể đem chuyện quyết định.
Nhưng làm như vậy Sở đại tiểu thư lại có chút mất bình tĩnh, mặc dù nói nàng đã tới tuổi kết hôn theo pháp luật, nhưng Diệp Khai còn phải chờ thêm một năm mới đủ hai mươi hai tuổi, hiện tại đính hôn thật ra sẽ làm bạn bè thân của nàng chọc ghẹo nàng không còn đợi được nữa, muốn vội vã đem mình gả ra ngoài.
- Con ăn no rồi!
Sở đại tiểu thư buông đũa xuống, bỏ chạy lên lầu.
- Đứa nhỏ này…
Sở Vân Tùng thấy thế lắc đầu cười khổ.
Kỳ thật đối với hôn sự của con gái, Sở Vân Tùng quan tâm nhất một việc, với tư cách xuất thân từ Sở gia, muốn tìm thân gia môn đăng hộ đối xác thật không chút dễ dàng, nhất là một đứa con rể ở các phương diện đều quá nổi bật như Diệp Khai, thực sự là phi thường khó được.
Vì nguyên nhân này sau khi Sở Tĩnh Huyên lên cấp ba, biểu hiện ra được thật nhiều điều kiện ưu việt, Sở Vân Tùng không ngừng lo lắng cho chuyện hôn nhân của nàng, không biết nên tìm vị hôn phu thế nào cho con gái mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...