- Lễ vật cái gì, đám đồ tử đồ tôn của ta đều biết rõ xưa nay ta không thu lễ vật.
Đại sư phụ lập tức nở nụ cười, bộ dạng thật thân thiết hòa ái.
Nguyên lai còn có quy củ này, Diệp Khai nghe xong cảm thấy an tâm nhiều hơn.
Vốn khi nghe tướng quân Lâm Uy nói tới chuyện này, hắn còn đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì cho lão đầu nhi, hiện tại nghe lão nhân nói như vậy, Diệp Khai đương nhiên là giảm được một phen phiền toái, dù sao lần này hắn ở lại thủ đô không lâu, chưa hẳn có thời gian quay trở vào đại nội chúc thọ cho đại sư phụ.
Nhưng sau đó lão đầu nhi chợt nói:
- Mỗi một lần tới sinh nhật của ta, những đồ đệ đều muốn quay về chúc mừng, thăm viếng lão nhân này, nhưng tình huống năm nay có chút bất đồng, đoán chừng là sinh nhật cuối cùng của ta tại đại nội rồi, cho nên bọn họ trên cơ bản đều sớm chạy về, cũng vì muốn ở chung với lão đầu tử thêm vài ngày…
- Ah?
Diệp Khai nghe xong lập tức sửng sốt, không biết ý tứ của lão đầu nhi là gì.
Như thế nào nghe qua tựa hồ có hương vị như sinh ly tử biệt?
Nhưng đúng lúc này hắn nhìn thấy Tạ Quân Ngọc đang đứng một bên mà sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, hẳn không phải là chuyện gì bất hạnh, bằng không trên mặt Tạ Quân Ngọc không thể không có cảm xúc, ít nhất phải có thái độ khẩn trương lo nghĩ mới đúng.
- Người đã già có thể do tĩnh cực tư động, cho nên ta thầm nghĩ khi thân thể ta còn có thể đi lại muốn đi dạo khắp danh sơn thắng cảnh thêm một lần thôi.
Đại sư phụ nhìn Diệp Khai, ánh mắt lộ ra chút thần sắc nhu hòa:
- Nhưng đối với tiểu đồ đệ này của ta, trong lòng vẫn có chút không yên tâm, có chút sự tình phải nhanh chóng giải quyết mới xong.
- Đại sư phụ tìm cháu, là vì chuyện của Tạ chủ nhiệm sao?
Diệp Khai nghe xong lập tức hỏi lại:
- Chỉ cần gọi điện thoại cho cháu là được, có chuyện gì khó nói đâu, trực tiếp dặn cháu là được rồi thôi.
- Ha ha, có vài lời thật khó mà nói, cho nên tìm cậu tới nói ngay mặt thì thích hợp hơn.
Đại sư phụ vừa cười vừa nói.
Diệp Khai nghe xong, trong lòng có chút hồ nghi, nhưng khi nhìn Tạ Quân Ngọc tựa hồ vẻ mặt nàng cũng lộ mờ mịt, hắn không đoán ra được là chuyện gì, vì vậy đành phải nghe chính đại sư phụ nói ra.
- Tiểu Ngọc, con đi ra ngoài trước đi, ta cùng Diệp Khai có vài lời muốn nói.
Đại sư phụ nói với Tạ Quân Ngọc.
- Dạ, đại sư phụ.
Tạ Quân Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Khai, có chút nghi hoặc đi ra ngoài.
- Ngồi đi, tự mình rót trà uống.
Đại sư phụ nói với Diệp Khai.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, ngồi xuống, dùng tay sờ sờ ấm trà, thấy còn nóng, liền rót cho mình một chén, sau đó uống một hớp.
- Ta vốn thuộc đạo gia nhất mạch…
Đại sư phụ bỗng nhiên nói chuyện:
- Trước kia được mời vào đại nội tọa trấn, nhoáng một cái đã qua thật nhiều năm, hiện tại cảm thấy nếu chỉ tĩnh tu đã không còn tiếp tục tiến bộ, cho nên có ý định ra ngoài đi lại, nhìn xem có cơ hội tìm được cơ duyên của ta hay không.
Diệp Khai nghe xong lại ah một tiếng, đối với hành vi cầu tiên tầm đạo thế này hắn cũng không biết nên làm sao đánh giá, nhưng bình tĩnh xem xét đối với loại sự tình như vậy, hắn xem như chỉ đứng xa mà trông, bởi vì hắn cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Chỉ nghĩ tới kinh nghiệm cổ quái của bản thân mình, cũng đã nói rõ trên thế giới này thật có rất nhiều chuyện dùng khoa học kỹ thuật thì không cách nào khác giải thích.
Bởi vì có câu nói đại đạo vô hình, có thể bị người tổng kết hay nhận thức, cũng đã không gọi là đại đạo.
Chuyện này chẳng khác gì là người mù sờ voi, mỗi người đều tự nói con voi có bộ dáng thế nào, thế nhưng tay họ tiếp xúc tới cũng chỉ là một phần nhỏ, mà không phải chỉnh thể của một con voi.
Mà trên thế giới này mỗi người bởi vì có cực hạn của riêng mình, nhận thức được đại đạo chỉ là một phần nhỏ, thậm chí là một phần nhỏ bé không đáng kể, khi nắm giữ được một chút như thế đã tuyên bố mình mới là chân lý, đã nghĩ muốn chối bỏ hết thảy suy nghĩ của người khác, hiển nhiên cũng là một chuyện thật buồn cười.
Khoa học kỹ thuật đương kim cũng có ý đồ chứng minh hết thảy tồn tại trong truyền thuyết đều là chuyện vô căn cứ, hoang đường, thế nhưng chính bọn họ lại quên mất một điều, hiện tại bọn họ đủ khả năng giải thích được đồ vật cũng chỉ là một hạt bụi nho nhỏ bên trong cả vũ trụ khổng lồ này, chỉ là một vấn đề nho nhỏ đã phát sinh ngay trên địa cầu mà thôi.
Đối với cả vũ trụ mênh mông, nhân loại trên cơ bản còn chưa khả năng thoát khỏi được Thái Dương hệ chứ đừng nói chi là đi nhận thức được vũ trụ.
Cho nên Diệp Khai đối với lời nói của đại sư phụ luôn luôn ôm thái độ nghe một chút là được, không đi theo phụ họa, cũng sẽ không đi phản bác, chẳng qua đối đãi như là chuyện lý thú tăng trưởng thêm kiến thức.
- Kỳ thật ta cũng rất thích loại tính cách trầm ổn như cậu, không chối bỏ bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không khẳng định bất cứ chuyện gì, đối với mọi chuyện chỉ dùng mắt quan sát.
Đại sư phụ bỗng nhiên cũng có chút cảm khái nói với Diệp Khai:
- Giống như là tiểu Ngọc, kỳ thật tư chất của nàng không tệ, đáng tiếc tính tình còn không bằng cậu, bằng không mà nói đi theo ta tu đạo thật tốt, cần gì phải làm cán bộ, bây giờ đã thăng lên tới chủ nhiệm rồi đi?
- Dạ, tân khu Thánh Vương, chủ nhiệm quản ủy hội của khu nghiên cứu kỹ thuật cao cấp quốc gia, quan viên cấp phó sảnh.
Diệp Khai ở một bên giải thích:
- Đoán chừng qua thêm một thời gian, tân khu sẽ nhập vào thành phố Minh Châu, trở thành một tân khu chính thức, cấp bậc sẽ tăng lên, biến thành cán bộ cấp chính sảnh rồi.
Nhắc tới chuyện này, nội tâm Diệp Khai cũng có chút đắc ý.
Tạ Quân Ngọc là cán bộ do một tay hắn đề bạt, trên thực tế biểu hiện của nàng tại tân khu Thánh Vương cũng biết tròn biết méo, có thể chống lại loại người giảo hoạt quan trường như Hồ Hán hơn nữa còn đem đội ngũ cán bộ Diệp Khai lưu lại giữ gìn bền vững như thép, năng lực như thế nào tự nhiên là không thể nghi ngờ.
Lúc trước hắn tỏ vẻ muốn để Tạ Quân Ngọc tiếp nhận vị trí của hắn, còn có rất nhiều người tỏ vẻ hoài nghi, cho rằng một cô gái sẽ không chèo chống nổi một cục diện lớn như thế, nhất là còn đối phó với Hồ Hán, tựa hồ là quá khó xử nàng, nhưng bây giờ khi mọi người nhìn xem tình thế của bên kia, sẽ cảm thấy Diệp Khai quả nhiên đã đề cử người nối nghiệp rất tốt.
Đợi thêm một thời gian, cán bộ nữ tính như Tạ Quân Ngọc cuối cùng sẽ đi lên sân khấu chính trị rất cao.
- Tiểu Ngọc tu luyện, xảy ra vài vấn đề.
Đại sư phụ bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong, cũng có chút nghi hoặc:
- Loại chuyện tu luyện này, cháu không hiểu, lẽ ra đại sư phụ nếu biết vậy khẳng định có thể làm ra chỉ điểm đi? Không biết tình huống có nghiêm trọng hay không, có tạo thành nguy hại gì đối với thân thể hay không?
Đối với Tạ Quân Ngọc, Diệp Khai đương nhiên là thật sự quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...