Quan Môn


Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới người mà Diệp Khai đang tiếp chuyện lại chính là Bộ trưởng của trung ương, Niếp vân Phi tự gọi tới, chuyện nói tới cũng là vì Tề Vũ Thanh hắn đây.
- Tôi nói Diệp Khai à, cái tay của anh đúng là càng duỗi càng dài ra nha…
Bộ trưởng Niếp Vân Phi trong điện thoại có chút không khách khí dạy dỗ.
- Làm gì có ạ, bác Niếp, bác cũng đừng đổ oan cho cháu chứ, sao cháu lại dám làm như thế ạ?
Diệp Khai cười cười nói.
- Anh á, chân trước vừa đi tới Lăng Thành, chân sau đã để cha anh gọi điện thoại tới bảo tôi chú ý tới chuyện Chủ tịch thành phố Lăng Thành muốn thăng cấp lên cấp Phó tỉnh. Nếu như không phải anh khuyến khích chuyện này thì ông bố anh làm sao lại biết được chuyện nảy của thành phố Lăng Thành chứ?
Bộ trưởng Niếp Vân Phi hỏi ngược lại.
- À, bác nói là chuyện này hay sao…
Diệp Khai cười hắc hắc nói:

- Chuyện này thật đúng là có liên quan chút tới cháu, nhưng mà bác cũng đừng đổ hết mọi chuyện lên đầu chá chứ, cháu chẳng qua chính là một tên Bá Nhạc, phát hiện Thiên lý mã thật sự liền chạy về hỏi xem có cần dùng hay không. Còn có dùng không, và dùng như thế nào thì đương nhiên là do mấy vị quyết định rồi. Bác nói xem cháu có làm gì quá phận không chứ? Bác nói có đúng không?
Tề Vũ Thanh ngồi bên cạnh có thể nghe được rành mạch cuộc nói chuyện của hai người, không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Bởi vì Tề Vũ Thanh cũng hiểu, vì Niếp bộ trưởng, bác Niếp trong miệng Diệp Khai chính là bộ trưởng Niếp Vân Phi, Ủy viên cục chính trị trung ương, tay cầm quyền hành phân công tổ chức cán bộ đây mà.
Nhưng mà hắn cũng nghe ra tựa hồ bị Bộ trưởng Niếp này cũng không vui vẻ cho lắm, cảm thấy Diệp Khai nhúng tay quá dài vào quá nhiều chuyện.
Dù sao chuyện phân công nhân sự mà Diệp Khai hắn cũng muốn nhúng tay vào, không khỏi quá tích cực rồi. Đây chính là việc phân công công tác cho một cán bộ cấp phó tỉnh, tới khi nào thì tới phiên một cán bộ cấp trưởng ban như hắn được hỏi tới chứ?
Chuyện này, tối thiểu cũng phải là các thành viên của cục chính trị trung ương mới có quyền hỏi tới, Diệp Khai bây giờ còn chưa đủ tư cách đâu.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Tề Vũ Thanh không khỏi có chút khẩn trương. Bộ trưởng Niếp Vân Phi mà mất hứng thì không phải công việc của mình bị thất bại hay sao?
Muốn nói hiện tại ngay cả cái tên còn chưa được để cử đâu.
Nhưng mà Diệp Khai đối mặt tới tình huống như thế đúng là thành thạo hơn nhiều, cười ha hả nói với Niếp vân Phi:
- Ha ha, điều bài, bác Niếp, Niếp bá bá, trước tiên bác đừng tức giận vội đã, làm sao mà cháu lại dám thao túng việc của bộ bác chứ? Cũng là vì đi điều tra vụ việc ở Lăng Cương, nên mới tới Lăng Thành, phát hiện Chủ tịch thành phố Lăng Thành ở đó rất có năng lực, nhân phẩm lại cũng không tệ, trong khoảng thời gian ngắn động tâm tư liền tra xem tư liệu của vị Chủ tịch thành phố này xem sao. Kết quả xem xét thấy đây đúng là nhân tài mà, cho nên cháu thấy nhân tài như vậy cũng không thể để mai một được, thế nên mới nói với bố cháu một câu. Cháu lại thật không ngờ hiệu suất làm việc của ông ấy lại cáo như thế, lại chạy tới nói chuyện với bác.
- Đừng có đưa đẩy chuyện này nữa đi, tôi thấy chính là anh khuyến khích lão cha anh nói ấy.
Niếp Vân Phi nói:
- Tử Bình ở bên ngoài thành phố Minh Châu kia đều là một đống việc rồi, làm sao lại có thể để ý tới chuyện ở thành phố Lăng Thành chứ? Nếu không phải anh cực lực khuyên thì hắn nhất định không thèm quan tâm tới chuyện này đâu!
- Ài, coi như là cháu khuyến khích đi là được rồi.
Diệp Khai dứt khoát thừa nhận luôn:
- Bộ trưởng Niếp, bác Niếp, nếu bên của bác cuối cùng là có ý gì đây ạ? Có được hay không thì bác cũng rõ ràng nói với cháu một chút, cho cháu câu khẳng đinh xem đi, tránh cho việc cháu đi ra ngoài khoa trương, nói ra miệng rồi lại không làm được việc, thế thì thật đúng là mất mặt mà. Đúng rồi, lần trước cháu tặng nhân sâm núi cho bác, bác còn không, cháu gửi thêm hai hộp sang cho bác nữa.
- Loại chuyện này là có thẻ tùy ý đáp ứng hay sao?

Niếp Vân Phi hừ một tiếng nói;
- Phải xem tình hình đã chứ, còn thằng ranh nhà anh sau này đừng có gây chuyện gì khó khăn cho tôi nữa đấy, còn phải cân nhắc tới bao nhiêu quan hệ, tôi làm việc dễ dàng lắm hay sao hả?
- Biết rõ bác làm việc không dễ dàng gì, cháu đây còn không phải có ý định đưa nhân sâm tới cho bác bổ thân bổ thể hay sao.
Diệp Khai cười nói.
- Được rồi, sau này tôi có chuyện gì nhờ anh xử lý thì anh cũng đừng có mà chối đây đẩy là được.
Niếp Vân Phi chỉ nói một câu như thế, sau đó liền cúp điện thoại.
Tề Vũ Thanh ở bên cạnh nghe bọn họ nói như thế, trong lòng đúng như nổi sóng to gió lớn. Hắn thật sự là không ngờ Diệp Khai lại có mặt mũi lớn như thế, ngay cả nhân vật như Niếp vân Phi cũng dều đối thoại trực tiếp với hắn, hơn nữa còn nói chuyện theo cách thoải mái tới như thế, giống như đang nói chuyện với con cháu trong nhà mình vậy, thậm chí còn thoải mái hơn cả bình thường.
Chỉ là nghe thấy điệu bộ của Niêp Vân Phi tuy rằng trách móc trong điện thoại một hồi, nhưng cuối cùng hình như cũng đã đáp ứng chuyện này rồi.
- Thành công rồi.
Diệp Khai cúp diện thoại, cười nói với Tề Vũ Thanh.
- Ông bác Niếp chính là có tật xấu này, rõ ràng là chuyện đơn giản như thế, mà làm cho người khác thiếu ông ấy bao nhiêu ân tình ấy. Thế nhưng chuyện đứng đắn, khó khăn lắm thì lại chẳng lên tiếng nào. Người biết rõ tính tình này của ông ta cũng không nhiều, cũng may là tôi không bị ông ấy lừa rồi.
- Điều này…
Tề Vũ Thanh nghe xong câu này, trong lòng lập tức liền thấy yên tâm hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói sao cho phải.

Vốn chỉ là chuyện không thể nào xuôi thuận, lãnh đạo cũ Chu Hiền Minh cổ động hắn pải biết tranh thủ một chút, cũng là vì hắn cũng đủ tư cách rồi, bảo hắn đi đấu tranh một chuyến, đừng có bỏ qua cơ hội này, thế nhưng cũng không dám nuôi quá nhiều hi vọng.
Nhưng không ngờ tới Diệp Khai xuất hiện, lại mang tới sự thay đổi mạnh mẽ tới như thế, rõ ràng lại coi trong Tề Vũ Thanh, chủ động ra tay dẹp bỏ chướng ngại cho hắn.
Hiện tại mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần lãnh đạo cũ Chu Hiền Minh của hắn đề cử hắn với tỉnh ủy, đến lúc đó bên trên nhất định sẽ thông qua.
Ai mà ngờ mặt mũi lại lớn như thế, có thể nói là bối cảnh thông thiên, mấy vị quan to trên tỉnh ủy cũng đều phải tiếp nhận.
Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng thôi, bên trên trung ương muốn cử ra một nhân vật làm cán bộ cấp phó tỉnh, lại cũng không phải là vị trí quan trọng gì, cạnh tranh cũng không coi là quá khốc liệt, vấn đề này cũng không quá lớn.
- Tôi tự nhận cũng không làm ra bao nhiêu công trạng, Bí thư Diệp lại làm sao có thể coi trọng tôi chứ?
Tề Vũ Thanh nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hỏi vấn đề này.
Diệp Khai nghe xong, lại cười cười, hắn cũng biết rằng Tề Vũ Thanh nghĩ mãi không ra vấn đề này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui