Quan Môn


- A, tôi đoán cũng là chẳn tra ra được điều gì.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, liền nói với Tống Tư Minh:
- Được rồi, nói với phía cảnh sát, giam bọn họ lại nửa tháng, chờ sau khi chúng ta rời khỏi thành phố Lăng Thành này rồi lại thả bọn họ đi ra ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn như thế, nếu như thiếu đi một người nào thì tôi tới tìm bọn họ hỏi tội.
- Vâng, tôi hiểu được rồi.
Tống Tư Minh nghe xong liền gật đầu đồng ý.
Diệp Khai đã nói như thế rồi, thế thì những người này cũng không cần phải lo bị gánh vác tội danh gì rồi, mà cảnh sát cũng không cần tiếp tục điều tra nữa. Bằng không mà nói, phía cục cảnh sát trung ương còn chưa lên tiếng thì cảnh sát thành phố cũng chỉ đành tiếp tục giam bọn họ lại, người bên ngoài không thể nào nhúng tay vào được.
Hiện tại bọn người kia chính là chịu khổ chút thôi, ngồi ở một chỗ có bảo vệ trong khoảng nửa tháng mà thôi, xem như trừng phạt nhẹ nhàng rồi, quá tiện nghị cho bọn họ!
Nếu đổi lại là 1 người tâm ngoan thủ lạt khác, cho dù muốn lột da bọn họ cũng chẳng phải là việc khó khăn gì.
- Bí thư Diệp, anh nói xem người này có phải là do Thiệu Giang Bình thuê tới hay không?
Tống tư Minh đột nhiên quay sang hỏi Diệp Khai.
Tống Tư Minh cảm thấy mấy người bọn họ vừa mới tới Lăng Thành, còn chưa biết chuyện gì hết, thế lại có người biết bọn họ tới bới lông tìm vết mà vây đánh, điều này có thể thấy rõ được là sau lưng bọn họ có người giật dây.
Kẻ có hiềm nghi lớn nhất, chủ mưu đằng sau chuyện này thì đối tượng lần này bọn họ tới điều tra, tổng giám đốc nhà máy Lăng Cương- Thiệu Giang Bình.
- Khả năng như thế thật sự rất nhỏ, cơ hồ là không tồn tại.
Diệp Khai quả quyết chối bỏ, nói:
- Thiệu Giang Bình là người thông minh, biết rõ lúc nào phải làm chuyện gì, hắn không có khả năng cố ý tìm người nhắm vào chúng ta. Do đó hắn sẽ không đi làm những chuyện hại người không lợi mình, giống như việc này, sẽ khơi mào sự tức giận của chúng ta, làm cho việc điều tra không còn bước nào vãn hồi nữa.
Tuy rằng Diệp Khai còn chưa từng gặp mặt tiếp xúc với Thiệu Giang Bình, nhưng theo như lời Vạn Phương Phương, Diệp Khai hiểu được rất nhiều chuyện của Thiệu Giang Bình. Nói ví dụ như tính cách của hắn, ví dụ như một số thói quen, hành vi của hắn, ví dụ như một số thành tích thương mại kinh điển của hắn, hay ví dụ như một số kinh nghiệm quản lý đặc biệt của hắn với nhà máy Lăng Cương…
Vạn Phương Phương là người có ý chí, hơn nữa lại có được cơ may thần quỷ khó lường, giúp nàng ta càng hiểu biết rõ hơn về nhân sự của Lăng Cương. Cơ hồ những lãnh đạo cấp trung- cấp cao của Lăng Cương hiện tại, cô nàng đều rõ như trong lòng bàn tay. Nhất là đối với Thiệu Giang Bình thì đã từng nghiên cứu, tìm tòi, thăm dò những đặc thù tính cách của hắn rồi.
Cũng chính là vì như thế, trong lúc vô tình Diệp Khai nắm được Vạn Phương Phương xong, hắn gần như đã hoàn thành tới tám mươi phần trăm công việc lần này ở Lăng Thành, hiện tại những công việc còn lại cũng chỉ là quét dọn hậu trường mà thôi.

Căn cứ vào những nguyên nhân này, Diệp Khai hoàn toàn có thể kết luận Thiệu Giang Bình sẽ không tự tìm phiền toái cho bản thân.
*********************
Tề Vũ Thanh ra khỏi xe của Ủy ban, rõ ràng cảm thấy bản thân mình có chút không yên.
Tuy rằng có thể nghĩ tới bối cảnh của Diệp Khai không tầm thường, nhưng theo lời của lãnh đạo cũ, biết được bối cảnh của Diệp Khai xong hắn vẫn thấy thật chấn động, dù sao Diệp Khai chính là đại diện cho lực lượng hùng hậu của lão Diệp gia mà.
Nhân vật như Tề Vũ Thanh hắn, không ngờ tới rõ ràng có một ngày cũng có thể bám vào thế lực lớn tới như thế, điều này thật đúng là khó tưởng tượng nổi.
Nếu nghiêm khắc mà nói, Tề Vũ Thanh cũng được, mà lãnh đạo cũ Chu Hiền Minh của hắn cũng thế, đều xem như cán bộ địa phương dần dần được leo lên trên. Có cảm tình với địa phương, dồng thời cũng có năng lực khá để làm việc, nếu như có thể trọng dụng thì đúng là mang lại tin mừng cho địa phương rồi.
Nhưng tự bọn họ cũng biết rất rõ ràng rằng, cho dù là bên dưới cử đi lên, nhưng cổng ngọ môn đó chưa được mở ra, cho nên không gian phát triển vẫn luôn hạn hẹp, muốn lên được cấp phó tỉnh đã cũng khó như muốn độ kiếp thăng tiên vậy, gian nan khoảng chừng một trăm người chắc chết mất tới chín mươi chín người.
Bởi vậy cơ hội lần này đây mặc dù tốt, lãnh đạo cũ Chu Hiền Minh cũng ra sức chạy chọt cho hắn, nhưng kết quả thế nào thì đúng là vẫn rất khó nói.
Lần này đột nhiên lại được Diệp Khai tiếp cho cành ô liu, quả thật làm cho Tề Vũ Thanh có cảm giác giống như tiền rơi trúng đầu vậy, có chút khó có thể tin, nhưng lại vẫn tràn đầy mong chờ vào tương lai.
Tề Vũ Thanh tự mình lái xe, rất nhanh liền tới nhà khách của Lăng Cương.
Đón lấy Diệp Khai cùng hai người cảnh vệ, Tề Vũ Thanh liền lái xe chạy tới bên ngoài một trung tâm thương mại, sau đó liền có người chạy tới mở cửa, hắn liền lái xe phóng như bay, sau đó xe đi thêm chừng hơn hai trăm mét nữa mới lại dừng lại.
Bên đó chính là một bãi đỗ xe thật lớn, nhưng mà lúc này vẫn hơi sớm, cho nên thấy rất ít xe, lại cũng không có người khác nào.
- Bên này còn xem như thanh tĩnh hơn một chút, Bí thư Diệp, xin mời.
Tề Vũ Thanh mời Diệp Khai xuống xe,:
- Anh xem chúng ta có nên đi vào bên trong không?
Diệp Khai nhìn nhìn trời, mặt trời đang chiếu sáng ấm áp, thật thoải mái.
Tối qua cả đêm nổi nguyên trận gió lớn, đoán chừng toàn bộ sương mờ trên không trung đều bị thổi tán đi hết, cho nên bầu trời Lăng Thành hôm nay hiếm khi có được vẻ xanh trong, điều này thật làm cho Diệp Khai thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng thấy ở bên ngoài nói chuyện cũng không tệ.
Liên tưởng tới bao nhiêu thiết bị chụp hình lén cùng thiết bị ghi âm lén trong khách sạn Nguyệt Hoa kia, Diệp Khai cũng không muốn nói chuyện trong phòng, chuyện này cũng tương đối mẫn cảm.

Dù sao ở nơi này đều là những cán bộ cấp cao, một khi tiết lộ ra ngoài thì sẽ tạo thành không ít ảnh hưởng.
- Chủ tịch thành phố Tề, thời tiết ở thành phố chúng ta hôm nay cũng không tệ, gió mất phất phơ, mặt trời rực rỡ, bên kia có một đình nghỉ mất, chúng ta qua đó ngồi nói chuyện, ông thấy sao?
Diệp Khai liền nói với Tề Vũ Thanh.
Tề Vũ Thanh nhìn sang bên kia, quả nhiên có một đình nghỉ mất bằng gỗ sạch sẽ, ngược lại rất thích hợp ngồi đó nấu rượu uống trà gì đó, liền gật đầu nói:
- Được, nghe lời Bí thư Diệp vậy.
Hắn tiện tay gọi điện thoại, để cho mấy người bên hội sở này chuẩn bị chút đồ ăn đồ uống, trong chốc lát đưa tới bên này.
- Vừa mới biết rõ, phụ thân của Bí thư Diệp chí là Ủy viên Diệp của cục chính trị trung ương, quả nhiên là hổ phụ không sinh khuyển tử, đúng là làm cho người khác phải bội phục mà.
Tề Vũ Thanh có chút cảm khái nói.
- Ha ha, vấn đề xuất thân, ai cũng không thể lựa chọn được cả.
Diệp Khai cười cười nói:
- Người muốn làm nên chuyện thì vẫn phải dựa vào sự cố gắng của bản thân sau này.
Tề Vũ Thanh nhẹ gật đầu, coi điều đó là đương nhiên.
Mặc dù nói mấy người như Diệp Khai là con cháu quan gia hào phú, vốn dĩ đã có thêm ưu thế tiên thiên trên con đường làm quan, thế nhưng những người có xuất thân như Diệp Khai có rất nhiều, nhưng người có thể nổi bật hẳn lên, làm nên chuyện gì thì không có nhiều lắm.
Ai ai cũng nói phú bất quá ba đời, trong giới chính trị cơ bản cũng là như thế, có rất ít gia đình hào phú nào có thể liên tiếp nổi bật sáng chói liên tục ba đời cả, chuyện này thật sự vô cùng hiếm gặp.
Tích lũy cho thế hệ thứ ba, cơ hồ muốn kéo dài hơn nửa thế kỷ tài nguyên gia tộc cùng quan hệ nhân mạch, đó là số lượng tài phú chính trị cực lớn, một khi thật sự hoàn thành việc tích lũy này, thế thì sức ảnh hưởng của hắn thật sự là kinh người.
Chỉ nói tới lão Diệp gia hiện tại, Diệp lão gia tử tích lũy tài nguyên chính trị cũng tương đương rồi, mà hiện tại Diệp Tử Bình cũng đã đặt vững gót chân vào Cục chính trị trung ương rồi. Giương cao ngọn cờ của lão Diệp gia, trong nhiệm kỳ này của Diệp lão gia tử, Diệp tử Bình hẳn là được giúp đỡ tiến những bước rất ổn định.
Mà một điểm quan trọng nhất chính là lúc này Diệp Khai đã đứng trên vị trí trưởng ban rồi, trên nhiều khía cạnh đều phát huy được tác dụng của lão Diệp gia, những chuyện mà người bình thường đều không tiện ra mặt thì hắn đều có thể hoàn thành mà không cần kiêng nể điều gì.

Lão Diệp gia hiện tại tuy rằng cũng chưa có ai trèo lên đỉnh cao nhất, nhưng sức ảnh hưởng thực tế thì không ai có thể bỏ qua được.
Hơn nữa hiện tại cả nước từ cao tới thấp đều một lòng muốn phát triển kinh tế, gắng đạt được ổn thỏa, cho nên cục diện chính trị cũng không có gì thay đổi lớn lao, điều này cũng tạo cơ hội tốt cho lực lượng của Diệp gia tiếp tục bám chặt rễ xuống dưới.
Đợi cho tới mười năm hai mươi năm sau nữa, đưa Diệp Tử Bình lên tới đỉnh cao nhất, Diệp Khai với thân phận là thành phần trẻ tuổi đi vào vòng hạch tâm, lão Diệp gia lại trường kỳ tích lũy tài nguyên chính trị cũng sẽ trở thành cỗ lực lượng chính trị lớn nhất trong cả nước.
Nghĩ tới viễn cảnh như thế, trong lòng Tề Vũ Thanh không kìm được có chút kích động. Thoạt nhìn, hình như bản thân lão đang có cơ hội bám vào một đầu tàu khổng lồ như thế hay không chính là phải xem kết quả đàm phán hôm nay với Diệp Khai ra sao nữa.
- Kỳ thật lúc Bí thư Diệp nói câu này, tôi thật sự có chút mơ hồ.
Tề Vũ Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp đi thẳng vào vấn đề của mình. Dù sao Diệp Khai là người trẻ tuổi, sẽ không thích dong dài:
- Tiến bước vào hàng nghĩ cán bộ cấp phó tỉnh, dần dần đi vào trung tâm quyền lực, đây đại khái chính là điều mà ai trong chốn quan trường cũng theo đuổi. Tôi cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng đúng như Bí thư Diệp nói, trong này thật sự có chướng ngại rất lớn, bên trên tôi cũng chẳng có ai có đủ lực lượng để ủng hộ, tuy rằng Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ Chu Hiền Minh là lãnh đạo cũ của tôi, nhưng mà sức ảnh hưởng của ông cũng có hạn, tối đa lắm thì cũng chỉ có thể đề cử tôi mà thôi, về phần hạu kỳ phải làm thế nào, tôi thật sự là không có gì nắm chắc được.
Tề Vũ Thanh nói xong, hai mắt trông mong nhìn về phía Diệp Khai, trong lòng tự nhủ không biết vị Bí thư Diệp này có cách nghĩ ra sao.
Nếu như hắn nói trước đó chính hắn chỉ là thuận miệng mà thôi, thì mình lại trở thành điều nực cười nhất rồi.
Diệp Khai mỉm cười, cũng không làm cho Tề Vũ Thanh khó xử hơn nữa:
- Kỳ thật có thể đề cử đã là đủ lắm rồi.
Tề Vũ Thanh nghe xong lập tức cảm thấy có hi vọng, thoạt nhìn Diệp Khai xác thực cũng không quá coi trọng chuyện này, điều này nói rõ rằng hắn có thể làm chuyện này rất dễ dàng.
Quả nhiên, sau đó Diệp Khai còn nói thêm:
- Tôi chỉ đang lo ở trong tỉnh không có ai thích hợp đề cử cho ông thôi, thế thì còn phải lo lắng tìm người dể hợp tác, thế thì mọi chuyện cũng sẽ phiền toái hơn một chút. Nhưng hiện tại đã có Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ đề cử ông, thế thì cũng không có vấn đề gì to tát cả.
- Không có vấn đề gì to tát? Thế thì tôi đây phải làm những gì đây?
Tề Vũ Thanh nghe xong, trong lòng không khỏi có chút kích động, chuyện mà mình luôn canh cánh trong lòng, nghĩ mãi không tìm ra biện pháp, thế mà rơi vào trong tay Diệp Khai thì lại biến thành không có vấn đề gì to tát. Quả nhiên sự chênh lệch giữa dân thường cùng quan to đúng là rất lớn mà.
- Ông à, chẳng cần tận lực làm cái gì cả.
Diệp Khai nở nụ cười:
- Nhưng mà mấy vị lãnh đạo chủ yếu trong tỉnh thì cần phải đi lại thăm hỏi một chút, tỏ vẻ bản thân ông cũng có ý chí tích cực cầu tiến. Bọn họ có gật đầu hay không cũng không thành vấn đề, đây chỉ là chuyện về lễ phép mà thôi.
Tề Vũ Thanh nhẹ gật đầu, tỏ ra đã hiểu rồi.
Mặc dù nói dựa vào lãnh đạo cũ Chu Hiền Minh là có thể có được quyền đề cử, lại thông qua Diệp Khai có thể móc nối với quan hệ bên trên, nhưng những lãnh đạo ở trong tỉnh cũng cần phải kéo quan hệ thành gần gũi. Bằng không mà nói, mặc dù anh đã tiến được vào hàng ngũ cán bộ cấp phó tỉnh mà vẫn không chiếm được sự chấp thuận của đồng liêu thì sau này làm việc cũng không thể thuận lợi được.

Hắn coi như cũng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, đương nhiên sẽ hiểu được chút đạo lý trong này rồi.
Nhưng mà lúc này Diệp Khai chỉ điểm hắn như thế, coi như cũng tương đối để bụng hắn rồi, tỏ vẻ thật sự không còn coi hắn là người ngoài.
Trong lòng Tề Vũ Thanh cũng nghĩ ngợi, lãnh đạo cũ cũng ủng hộ mình gia nhập Diệp hệ, chỉ là mình còn chưa tiến vào đội ngũ cán bộ cấp phó tỉnh thì chưa chắc người ta đã để ý mà thôi.
Đúng lúc đang suy tư về chuyện này thì lại thấy người của hội sở mang đồ ăn đồ uống tới.
- Bí thư Diệp, trước tiên ăn chút gì đã, hôm nay thời tiết như thế, xem chừng khẩu vĩ cũng khá tốt.
Tề Vũ Thanh nói.
- Được.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, nhưng mà hắn còn chưa kịp ăn gì thì đã có tiếng điện thoại vang lên.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai vừa mở máy, nghe đối phương nói câu gì đó, sau đó liền trở nên vô cùng khách khí:
- À, à, xin chào Bộ trưởng Niếp, xin chào.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai.
Diệp Khai vừa tiếp điện thoại, nghe xong đối phương nói câu gì đó, liền trở nên vô cùng khách khí:
- Ha ha, xin chào ông, bộ trưởng Niếp.
Tề Vũ Thanh ở bên cạnh nghe thấy, lập tức hiểu được cú điện thoại này rất quan trọng.
Bởi vì hắn thấy rõ ràng lúc Diệp Khai tiếp điện thoại đúng là vẻ mặt còn tươi cười, nếu thân phận của đối phương là bình thường thì hắn tuyệt đối không có thái độ như thế.
Dù sao trước mặt Diệp Khai, cho dù là bộ trưởng gì đó ở trên tỉnh thì cũng chẳng mang lại áp lực lớn bao nhiêu cho hắn.
Có thể đáng để cho hắn phải nở nụ cười như thế nghe điện thoại, đối phương nhất định phải là các nhân vật lớn ở bộ, ủy gì đó trên trung ương.
Nghĩ tới chuyện này, Tề Vũ Thanh liền tập trung tư tưởng nín thở, ngồi một bên cũng không dám nói câu nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui