Môi trường chung không tốt, việc làm ăn của Lăng Cương cũng chẳng ngoại lệ.
Trên thực tế, nửa đầu năm 1990, trong hai mươi tám sản phẩm của Lăng Cương, có hai mươi sáu sản phẩm liên tục lỗ vốn cả nửa năm, tổng lợi nhuận tính đến cuối năm chỉ có 1 triệu tệ, chưa được một phần mười của mùa bội thu năm 1985.
Cũng chính vào lúc đó, Thiệu Giang Bình đã nhậm chức giám đốc Lăng Cương.
Lúc đó có thể nói là hứng dầu sôi lúc lửa bỏng, nếu không cẩn thận thì sẽ xôi hỏng bỏng không, song Thiệu Giang Bình không hề lùi bước trước thách thức, từ tháng Giêng năm 1991 trở đi, hắn bắt đầu tiến hành cơ chế quản lý mới “Hạch toán thị trường giả lập, thực thi phủ quyết giá thành”, cơ chế này sau khi trải qua quá trình khảo nghiệm thị trường vật liệu thép rớt giá năm đó, đã cho thấy một ma lực thần kỳ.
Chỉ riêng năm đó, khi tiến hành thực thi cơ chế mới, lợi nhuận của Lăng Cương đã tăng vọt lên tới 502.000 tệ, năm 1992 còn gây kinh ngạc hơn với mức 149 triệu tệ, năm nay có hy vọng sẽ vượt hơn 400 triệu, gần như là gấp đôi.
Trong hoàn cảnh các doanh nghiệp thép toàn quốc đều khó khăn, Lăng Cương lại đạt được thành tựu rực rỡ đến thế, thực sự rất đáng chú ý.
Chỉ là phía sau lợi ích khổng lồ, lại ẩn giấu những vấn đề kín đáo hơn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc Diệp Khai xuất hện tại Lăng Thành.
Căn cứ vào tin mà phía bí thư Lâm Viễn Hành tìm được, có người đã liều chết báo cho giám đốc Thiệu Giang Bình của Lăng Cương là vấn đề của hắn không chỉ liên quan đến hành vi đen tối, nhận hối lộ của doanh nghiệp, mà còn phạm tội hình sự gần như trực tiếp, dính đến nhiều vụ án mạng.
Đối với báo cáo này, cấp trên cũng cảm thấy vô cùng nan giải.
Phải nói rằng, về công tác quản lý Lăng Cương, Thiệu Giang Bình đã thành công, nhưng nếu như báo cáo đó đúng sự thật, thì lợi ích hắn có được từ Lăng Cương còn vượt xa lợi nhuận trên bảng biểu hiện tại.
Nhân viên điều tra bình thường không kháng nổi nhân vật lớn như Thiệu Giang Bình, nên Lâm Viễn Hành bất đắc dĩ mới phải dùng tới đại sát khí là Diệp Khai, có lẽ ngoài hắn ra, rất có có ai khác thích hợp để điều tra Thiệu Giang Bình nữa.
Sau khi nghe Lý Hải nói xong, Diệp Khai chẳng nói gì, mọi người ăn cơm xong rồi trở về phòng.
Sau đó Diệp Khai liền một bản ghi chép đưa cho mọi người truyền nhau đọc.
Thiết bị quay lén và máy nghe trộm, Diệp Khai cảm thấy không cần phải nhắc đến, tránh để rước lấy phiền toái không đáng có.
Kỳ thực, Diệp Khai cũng muốn làm cho rõ ngọn ngành, rốt cuộc họ dùng những thiết bị này để làm gì?
Chỉ có cách vận dụng những thứ này để dò rõ dụng ý của đối phương, mới bốc thuốc đúng bệnh, tìm ra cách giải quyết vấn đề được.
Có điều, sau khi về phòng, Diệp Khai vẫn để bọn Lý Hải lục soát sơ qua, tìm ra được vị trí cục thể, chẳng hạn như camera ở đâu, dùng thứ gì để che lại một cách tinh vi, máy nghe trộm ở đâu, làm cách nào để vô hiệu hóa nó, v.v...
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, họ đã phát hiện được hai cái máy nghe trộm và một camera trong phòng Diệp Khai.
- Không nhiều mấy.
Diệp Khai nhìn kết quả vừa tìm được, lắc đầu nói.
Camera lắp bên trong tivi, rất dễ bị cao thủ như bọn Lý Hải phát hiện được, vì có liên quan đến vấn đề phát điện, để ý đến điểm bất thường ở nguồn điện là nhìn ra được.
Còn máy nghe trộm thì cũng chẳng đặt ở nơi nào cả, Lý Hải tiện tay lấy một tách trà, khẽ hắt một cái, là đủ để phá hủy cái máy nghe trộm yếu ớt đó rồi.
Còn về cái camera trong tivi, Diệp Khai lấy áo phủ lên trên tivi, là đã đủ che kín hết.
Phòng của những cảnh vệ khác thì chưa động đến, vì họ về phòng là lăn ra ngủ, máy nghe trộm hay camera gì thì cũng chẳng có vấn đề. Kể cả có bị ghi lại, thì cũng chỉ có tiếng ngáy mà thôi, chứ chả có nội dung gì khác.
Nếu có người nghe lén họ, thì chắc cũng bị mấy tiếng ngáy vang trời đó thôi miên thôi.
Nói tóm lại, tuy vấn đề không đến nỗi phức tạp, nhưng lại khiến Diệp Khai ý thức được một tình hình vô cùng nghiêm trọng, đó là tác phong ở Lăng Thành này thật sự không ổn, có thể lắp đặt nhiều thiết bị quay trộm và nghe lén trong một khách sạn lớn thế này, thử hỏi cảnh sát địa phương không biết gì hay sao? Hiển nhiên là không.
Bất cứ lúc nào cũng không được đánh giá quá thấp năng lực của cảnh sát, như vậy là không khoa học.
Ảnh hưởng của Lăng Cương với Lăng Thành, chắc chắn phải lớn hơn ảnh hưởng của xưởng thép thành phố Long Thành với Long Thành. Với cơ cách là giám đốc Lăng Cương, có thể nói Thiệu Giang Bình một tay đủ che cả bầu trời Lăng Thành.
Diệp Khai nhìn đồng hồ, lúc này chưa tới tám rưỡi tối, nên hắn bèn lẻn ra ngoài, chạy đến quầy lễ tân ở tầng trệt, nói chuyện phiếm với mấy lễ tân trẻ ở đó.
Nhân viên lễ tân ở đây không quá lớn tuổi, có điều trông chẳng có chút phong thái bụi bặm nào, có lẽ là thuộc dạng viên chức làm việc nghiêm chỉnh.
Diệp Khai biết rất nhiều chuyện cười thô tục, có chuyện kể trắng ra, có chuyện thì tối nghĩa, nhàn rỗi nên hắn chọn vài chuyện kể cho mấy cô gái trẻ nghe khiến họ đỏ cả mặt, la oai oái, nhưng lại khó lòng mà đuổi vị khách vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi này đi.
Có thể là nhờ giao tiếp giỏi, Diệp Khai còn chạy tới phòng nghỉ của lễ tân ngồi chơi nữa.
Có điều đến hơn mười giờ tối, lễ tân bắt đầu xua hắn đi, bảo là phải đi ngủ.
- Sớm thế này mà ngủ rồi à?
Diệp Khai thấy hơi kỳ lạ.
- Để tránh làm phiền các anh nghỉ ngơi đó thôi.
Lúc lễ tân nói câu này, vẻ mặt có hơi kỳ kỳ.
Diệp Khai thấy hơi bối rối, nhưng cũng không tiện ngồi ỳ ra trong phòng nghỉ của người ta nữa, bèn về phòng mình tắm rửa rồi nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
Kết quả chưa tới mười phút sau, hắn liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại đầu giường reo.
- A lô?
Diệp Khai nhấc điện thoại lên, chỉ a lô một câu thôi, đã nghe thấy tiếng phụ nữ nũng nịu trong điện thoại.
- Thưa quý khách, chúng tôi có cung cấp dịch vụ massage, ngài có cần không?
- Massage à, là sao nhỉ?
Diệp Khai vừa nghe là hiểu ngay, chắc chắn là dịch vụ đặc biệt rồi.
Kỳ thực, ở đa số các khách sạn cao cấp, chuyện này rất hiếm gặp, vì khách sạn lớn có quy tắc của riêng họ, không cho phép hạng ong bướm này làm khách mất hứng. Kể cả khách có nhu cầu về mặt này, thì cũng phải tự mình liên hệ, tuyệt đối không có chuyện họ tự gõ cửa tìm tới, vừa không an toàn, lại không vệ sinh, chất lượng cũng không đủ đảm bảo, lợi bất cập hại.
- Cụ thể thế nào thì tôi đến làm mẫu cho ngài là đủ biết thôi.
Đối phương nói, lời nói sặc mùi trêu ghẹo, khiến tên nhóc con máu nóng bốc lên đầu gần như không trụ vững nữa.
Diệp Khai gác điện thoại xuống, chẳng nói đồng ý hay không.
Hắn rút đầu thủy tinh của dây điện thoại xuống, làm vậy mới là cách giải quyết trực tiếp nhất.
Nếu không làm vậy, có thể đêm nay thi thoảng sẽ bị đồng bọn gọi điện quấy nhiễu.
Có điều sau khi hắn làm vậy xong, thì sự yên tĩnh chỉ kéo dài chưa đầy ba phút.
Sau đó, cửa phòng bắt đầu bị người ta gõ, từng tiếng “cộc, cộc, cộc”, rất có tiết tấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...