Quan Môn


Lúc này đây, đối với lần trước mà nói, tâm tư của tập đoàn Tiểu Dã cũng thu liễm rất nhiều, cũng là lo lắng điều kiện quá hà khắc mà nói…, sẽ làm cho đàm phán thất bại, nói như vậy, liền thật không có cơ hội để hợp tác rồi.
Biến hóa như thế, đương nhiên đã để cho nhiều người cảm thấy rất kinh ngạc.
Vì cái gì mà đơn đặt hàng lớn trước đó đã biến mất rồi, vì cái gì mà tập đoàn Tiểu Dã đã rời đi mà bây giờ đã trở lại, vì cái gì mà chính quyền tỉnh đối với hành vi gây sự của tập đoàn Tiểu Dã không để mắt tới, vì cái gì mà Dư tổng của căn cứ Hoa Đông thần vận vẫn còn ở trong khách sạn Long Thành mà chưa có rời đi?
Phàm là chỉ một chuyện, đều tác động vào tiếng lòng của mỗi người.
Mà ở Trung Nguyên, gần đây đối với việc mở cửa của tỉnh Hà Đông tương đối trì trệ, cũng dần dần bởi vì những tràng phong bạo này, trở nên hơi xao đông bất an, tất cả mọi người muốn liều mạng nhìn rõ ràng tình thế, nhưng đáng tiếc chính là tình thế luôn tối tăm không rõ.
- Già rồi, già rồi…
Phó bí thư Cố Thành khó có được thời gian rảnh rỗi, trở lại lão viện của hắn ở ngoại ô thành phố.
Lúc này đã cuối tháng ba, hoa đào ở ngoài viện nở rất đẹp, hương khí hợp lòng người, cách rất xa là có thể ngửi được một loại khí tức mùa xuân.
Đây cũng là thói quen của Cố Thành, hằng năm đến thời điểm này, luôn muốn tới sân nhỏ ở ngoại ô thành phố nghỉ lại một hồi đấy.
Hoặc là nói, đây coi như là đi chơi tiết Thanh Minh, nhưng mà nơi này lại ở vùng ngoại ô thành phố, thực không thể nói là mười phần cuộc sống điền viên.
Lão bạn già của Cố Thành đi ra, trong tay mang theo một bó rau dại mà người khác đưa tới, rất tươi mới, nghe nói là mới hái từ vườn ra, đang định nấu cháo cho tối nay.
Với tư cách là một nhóm người sống trong xã hội xưa, Cố Thành không thể nghi ngờ là không quên được cuộc sống khắc khổ trong quá khứ này, ngược lại cũng không thể nói là hồi ức không đẹp được, chỉ có thể nói là cuộc sống như vậy có thể khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện, nghĩ đến một ít người và sự việc đã sớm biến mất.
Ánh mặt trời rất ấm áp, Cố Thành vỗ vỗ chân của mình, có chút cảm giác tê liệt.
Đây cũng là bệnh cũ, nhớ rõ năm đó vào thời điểm luyện thép, khi đó hắn còn trẻ, nhảy vào trong nước bùn sâu đến ngang thắt lưng để làm việc, kết quả dính phải cái tật bệnh này, vào thời tiết tốt thì coi như cũng được, nhưng mà mỗi khi thời tiết thay đổi, liền đặc biệt khó chịu.
- Thời gian những năm trước, tựa hồ cũng không có ý tưởng gì khác, chỉ là một lòng một dạ làm việc mà thôi. Mà bây giờ thì ngược lại, quyền cũng có, tiền cũng có, nhưng trong nội tâm lại không an tĩnh được, thật sự là một chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Cố Thành đối với người phơi nắng cùng hắn ở bên cạnh nói ra.
- Chuyện này cũng rất bình thường.
Người bên cạnh đáp:

- Người đã có tuổi, thường hay nghĩ ngợi lung tung, đại khái là ở trong đời mình, trải qua nhiều chuyện lắm, tâm tư pha tạp, hỗn tạp dần đi.
- Lão Hồ ngươi so với ta trẻ tuổi hơn nhiều, tính ra là vẫn rất có tiền đồ đấy.
Cố Thành nhìn thoáng qua Hồ phó tỉnh trưởng ở bên cạnh, cười cười nói.
- Chuyện này thật sự là rất khó nói, ở cục diện bây giờ, ta đều là cẩn thận.
Hồ phó tỉnh trưởng lắc đầu nói:
- Nếu như thật sự cho ta gánh vác thêm trọng trách, sợ là rất khó ứng phó qua được.
Hai người bọn họ có quan hệ không giống bình thường, tuy tuổi tác chênh lệch rất nhiều, nhưng mà ở trong những cán bộ cao cấp của tỉnh Hà Đông, có thể nói cùng là đồng môn, có ý tứ một mạch tương thừa.
Nếu Cố Thành rời đi, như vậy người kế thừa y bát chính trị của hắn khẳng định chính là Hồ phó tỉnh trưởng không thể nghi ngờ.
Mà Hồ phó tỉnh trưởng trường kỳ làm chủ quản hệ thống công nghiệp, tự nhiên là đối với nguồn năng lượng của tỉnh này phải hiểu nhiều lắm, cũng hiểu hơn là hôm nay mấu chốt của tỉnh Hà Đông là ở chỗ nào.
- Cố bí thư, người Nhật Bản lại ngóc đầu trở lại, một lần nữa cùng xưởng thép thành phố đàm phán rồi.
Hồ phó tỉnh trưởng đối với Cố Thành nói ra:
- Bởi vì đơn đặt hàng của căn cứ Hoa Đông thần vận đã bị hủy bỏ.
Cố Thành nghe xong, lắc đầu nói:
- Xí nghiệp tư nhân chính là không đáng tin cậy, ta đã nói rồi mà? Rõ ràng là nói hay lắm, nhưng hết lần này đến lần khác lại thay đổi quẻ, ngươi nói cái này gọi là chuyện gì?
- Bởi vì ở trên mặt chi tiết chưa có thỏa thuận đàm phán, lúc ấy còn chưa ký hợp đồng, không có giấy trắng mực đen cam đoan, người ta đương nhiên có thể tùy thời trở mặt không thừa nhận.
Hồ phó tỉnh trưởng hồi đáp.
- Cổ nhân giảng lời hứa đáng giá ngàn vàng, con người bây giờ …
Cố Thành lắc đầu, chính hắn cũng hiểu được có chút buồn cười:

- Ha ha, ta đây là như thế nào, hôm nay chỉ có thể lắc đầu.
Hồ phó tỉnh trưởng cười theo, nhưng trong nội tâm lại là hơi xúc động, Cố bí thư xác thực già rồi, mà lúc này càng là rõ ràng.
Đại khái là bởi vì chuyện tình nhi tử Cố Binh của hắn, gần đây tâm tư của Cố Thành rất nặng, có thể nói là hao tổn tâm cơ, muốn cùng Diệp Khai tranh giành cao thấp, kết quả là nhiều lần bị nhục, thời điểm trước kia xảy ra chuyện ở xưởng thép thành phố, hai người bọn họ đều cảm thây Diệp Khai muốn bại, lại không nghĩ rằng lại nhảy ra một cái Chung Ly Dư.
Nếu không phải là có Chung Ly Dư ném ra một đơn đặt hàng lớn như vậy, xưởng thép thành phố đã sớm sụp đổ, Diệp Khai cũng sẽ bởi vì chuyện này mà chịu không nổi, nhưng đáng tiếc chính là âm mưu không bằng đơn đặt hàng, người Nhật Bản thất bại tan tác mà quay về, không công lại để cho Diệp Khai lấy được tâm của người trong xưởng thép thành phố, hơn nữa trong mắt của các lãnh đạo tỉnh cũng hơn được mấy phần.
Bắt đầu từ lúc đó, tựa hồ Cố Thành liền già thêm một chút, cũng không có tâm tư đi tranh hùng đấu thắng nữa.
- Lập tức liền muốn khai mở lưỡng hội rồi, ta có ý định lui xuống.
Cố Thành bỗng nhiên nói với Hồ phó tỉnh trưởng một câu.
- Cái gì? Không phải là Cố bí thư ngươi đang nói đùa chứ?
Quả nhiên, sau khi Hồ phó tỉnh trưởng nghe xong lời nói của Cố Thành, liền lắp bắp kinh hãi, chén trà trong tay vừa mới cầm lên, đều thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Chỉ là Hồ phó tỉnh trưởng nhìn thấy biểu lộ bình tĩnh trên mặt của Cố Thành, xác nhạn hắn không phải là nhất thời kích động nói ra, cũng không giống như nhầm lẫn, lúc này mới bán tín bán nghi mà hỏi thăm:
- Tại sao vậy chứ?
Kỳ thật lấy niên kỷ bây giờ của Cố Thành, tuy muốn hướng đi lên thì khả năng không lớn, nhưng mà ổn định ở chỗ cũ ba năm rưỡi, vấn đề này cũng không phải là lớn, nhưng lại không biết vì cái gì hắn đột nhiên muốn giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang?
- Nói không ra, chỉ là trong lúc này đã không còn ý chí chiến đấu nữa.
Cố Thành lấy tay sờ lên tóc của mình, có chút lạnh nhạt hồi đáp:
- Có thể là sau khi thấy được tiểu quỷ Diệp Khai kia, đột nhiên cảm giác được chính mình già rồi. Ngươi cũng biết, một khi con người đã có loại ý nghĩ này, liền già nhanh hơn, gần đây buổi tối nào ta cũng không nỡ ngủ, trong đầu loạn hết cả lên.
Sau khi Hồ phó tỉnh trưởng nghe xong, lại có thể cảm nhận được tâm tình của Cố Thành, bất quá lại sinh ra cảm xúc giống như thỏ tử hồ bi.
Cố Thành hôm nay, sợ sẽ là Hồ phó tỉnh trưởng ngày khác, Hồ phó tỉnh trưởng tự nhiên là có một chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trong nội tâm cũng không phải là rất thoải mái.
- Cố bí thư, tâm tính thế này của ngươi là không được!

Bất quá Hồ phó tỉnh trưởng rất nhanh đã phản ứng lại:
- Ngươi là nhân vật thủ lĩnh của chúng ta trong tỉnh Hà Đông, nếu như lúc này ngươi lui xuống thì phe phái bản thổ chúng ta lại không còn nhân vật đầu lĩnh. Tình huống hôm nay thì ngươi cũng đã biết, một khi chúng ta đã không còn nhân vật trọng yếu, lại bị phái Bắc Kinh và Nam phái chèn ép xuống, chắc chắn sẽ sụp đổ. Ở thời điểm này, ngươi thế nhưng mà không đi được a!
- Ai, không đi thì có thể thế nào?
Tâm tính của Cố Thành lúc này ngược lại là rất bình tĩnh, khoát tay áo nói:
- Bây giờ không giống như xưa rồi, phong lưu tổng là bị mưa rơi gió thôi đi, bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi, hơn nữa, trung ương đối với những phe phái địa phương như chúng ta, hiển nhiên cũn không có cái nhìn tốt gì, trong mắt bọn hạ, chúng ta chính là đại biểu cho thế lực bảo thủ.
Hồ phó tỉnh trưởng nghe xong, lập tức trầm mặc lại.
Lời nói của Cố Thành, là hoàn toàn chính xác, chèn ép phe phái địa phương là chiều hướng phát triển hiện nay.
Hôm nay ý tứ của trung ương đã rõ ràng rồi đây, chính là muốn thu quyền.
Nếu như là ở hai mươi năm trước, thậm chí là mười năm trước, Bí thư tỉnh ủy hoặc là tỉnh trưởng chính là đại tướng có quyền lực rất lớn nơi biên cương, lời nói mà không lọt tai thì đôi khi muốn chống lại một chút về chính sách của trung ương đều là có thể được.
Nhưng mà đến bây giờ, chính là không còn khả năng như vậy nữa, tối đa chính là bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi, còn cần phải đề phòng đối thủ nắm được chuôi, cái này chính là khác biệt lớn nhất, cho nên thế lực phe phái địa phương đã đi vào ngõ cụt, hiện tại bất quá là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Mà bây giờ Bí thư của tỉnh Hà Đông là Nhạc Sơn, tuy cũng là người Hà Đông, nhưng kỳ thật là hắn vẫn được tính là người bên ngoài đến làm quan, coi như không phải là hệ quan viên Hà Đông, thêm nữa, chính là vì trung ương thu quyền, phân hóa tan rã bản thổ thế lực tỉnh Hà Đông, khiến cho toàn bộ tỉnh Hà Đông Cưu Sơn Mộc Phu thể mau chóng dung nhập vào đại hệ thống.
Phong bế tự tỏa, thủy chung không phải là chuyện gì tốt, đây là tử địch của cải cách mở cửa, cho nên những thế lực địa phương có khuynh hướng bảo thủ, tự nhiên chính là đối tượng mà trung ương muốn đả kích.
Rất không may, Cố Thành và Hồ phó tỉnh trưởng đều thuộc về phạm trù nhân vật bị đat kích.
- Ta đã không có đường quay lại rồi, hơn nữa cũng già rồi, ngươi còn đang tráng niên, còn có cơ hội đi ra ngoài.
Cố Thành nhìn nhìn người ngồi ở bên cạnh, thật thà nói với Hồ phó tỉnh trưởng, nói với hắn một câu thật lòng:
- Đi ra ngoài, thì có khả năng phát triển, đừng bỏ lỡ cơ hội của chính mình, về sau hối tiếc không kịp.
Sau khi Hồ phó tỉnh trưởng nghe xong lời nói của Cố Thành, không khỏi suy tư.
Cố Thành đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Hồ phó tỉnh trưởng, sau đó chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía vườn hoa đào.
- Đi ra ngoài?
Hồ phó tỉnh trưởng ngẩng đầu lên, nhìn xem bóng lưng của Cố Thành, trong miệng lầm bầm một câu, nhưng trong nội tâm như bắt được một tia sáng, không thể không nói, mình cũng chỉ có thể đi con đường này, mới có thể ở nơi quan trường cạnh tranh kịch liệt mà sinh tồn được.
Rất rõ ràng, Cố Thành chịu nói ra với hắn những lời như vậy, liền chứng minh Cố Thành xác thực đã không còn tâm tranh đấu.

Chuyện của Cố Binh, đã để cho đầu óc của Cố Thành bị tổn thương, mà thời điểm hắn ý thức được trung ương đối với hắn chèn ép đã không có cách nào tránh được, Cố Thành rốt cuộc đại triệt đại ngộ rồi, thay vì bị người khác kéo xuống, còn không bằng thức thời một chút, chính mình chủ động giao quyền, thì còn có thể rơi vào một cái kết cục tương đối khá, không đến mức bị người khác phản công cướp lại, khí tiết tuổi già cũng khó mà giữ được.
Đương nhiên rồi, nhưng phàm là nhân vật đã đến được địa vị này như Cố Thành, lại có người nào có thể nhìn thấu triệt như vậy, có thể triệt để làm ra quyết định giao quyền đâu?
- Đáng tiếc Cố bí thư.
Hồ phó tỉnh trưởng nhìn xem bóng lưng của Cố Thành, không khỏi thở dài.
Bất quá Cố Thành nói cũng đúng, Hồ phó tỉnh trưởng cảm giác mình đã tìm đúng đường đi, ở lại Hà Đông, tuyệt đối không có kết cục tốt.
- Cố Thành muốn sớm lui xuống?
Thời điểm Diệp Khai chiếm được tin tức này, hiển nhiên vẫn còn có chút kinh ngạc.
Tin tức nỳ là Diệp Tử Bình gọi điện thoại cho hắn, dù sao Cố Thành than là Phó bí thư tỉnh ủy Hà Đông, có thể nói là quyền cao chức trọng, vấn đề đi hay ở cũng là muốn trải qua thảo luận của trung ương, đám cán bộ có địa vị thấp một chút, căn bản là không thể nào biết được chuyện như vậy.
Thì ra là Diệp Khai đi vào công tác ở tỉnh Hà Đông, rõ ràng bên trong là do Cố gia quấy phá, để Hồ Hán đoạt được vị trí Thánh Vương tân khu, kỳ thực là Diệp gia vùi vào tỉnh Hà Đông một cái đinh, lúc này rốt cuộc phát huy ra tác dụng trọng yếu, đồng thời hắn còn gánh vác nhiệm vụ chèn ép thế lực phe phái bản địa.
Nếu không phải như thế, tin tức Cố Thành muốn lui xuống, cũng không đến tai của hắn được.
- Ừ, lần này hắn nghĩ cách tương đối đơn giản, chỉ cần có thể thuận lợi lui xuống là được rồi, nhưng thứ khác đều không cần so đo.
Diệp Tử Bình đối với nhi tử nói:
- Thiết tưởng trước mắt, các đồng chí trong cục diện chính trị đều đồng ý đấy.
- Có bộ dạng như vậy a.
Diệp Khai suy nghĩ một chút, cảm giác các bố trí của mình tựa hồ đều đánh vào không khí rồi.
Trước kia còn chuẩn bị cho hắn vài cái bữa tiệc lớn đấy, ai biết người ta lại không chơi với ngươi nữa, điều này khiến cho trong lòng Diệp nhị thiếu gia cảm thấy vắng vẻ, giống như thiếu đi chút gì đó đều điều hòa cuộc sống.
- Tình thế trước mắt, ổn định mà áp đảo hết thảy, con ở bên kia không cần phải nhắm vào Cố Thành nữa, lại làm chuyện khác đi.
Diệp Tử Bình đối với Diệp Khai nói ra:
- Hắn có thể chính mình buông tay, đối với sự ổn định của tỉnh Hà Đông, vẫn là làm ra cống hiến đấy.
Diệp Khai gật gật đầu, cũng thừa nhận thuyết pháp của Diệp Tử Bình rất có đạo lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui