Quan Môn


Rất hiển nhiên, lần này Ngô Minh đã chọc phải sự tình đắc tội Chung Ly Dư, Diệp Khai đang làm người điều giải đâu.
- Phiền thư ký trưởng, chào ngài, sao lại tự mình đi tới?
Diệp Khai nhìn thấy Phiền Như Kỳ, tựa hồ kinh hãi, đem điếu thuốc ném đi, đi tới vài bước bắt tay hắn.
- Tình huống thế nào, có phải do Ngô Minh gây chuyện rồi sao?
Phiền Như Kỳ thấp giọng hỏi.
- Phải, Dư tổng vô cùng tức giận, nói là muốn hủy bỏ đơn đặt hàng, tôi đang cực lực giữ lại, hi vọng nàng có thể bỏ qua ý nghĩ này, đối với nhà máy thép mà nói khoản đơn đặt hàng này thật sự là quá trọng yếu.
Diệp Khai gật đầu nói.
Phiền Như Kỳ nghe xong nghĩ thầm quả nhiên là thế, không khỏi có chút cảm giác hãi hùng khiếp vía, hắn thật khó tưởng tượng một việc mà trong tỉnh xem trọng như vậy lại bị tên gia hỏa Ngô Minh quấy đục, nếu Chung Ly Dư vì vậy hủy đơn đặt hàng, vậy thư ký trưởng như hắn cũng khó thoát tội trạng.
Trong vấn đề nâng đỡ Ngô Minh, hắn là người phải gánh chịu trách nhiệm xem người không rõ.
Nghĩ tới đây tâm tình Phiền thư ký trưởng lập tức tối sầm, đi tới bên Ngô Minh, nhịn xuống ý nghĩ đá cho hắn một cước, sầm mặt chất vấn:
- Đồng chí Ngô Minh, rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy?
Vận khí hôm nay của Ngô Minh xác thực không được tốt, vốn là chuyện bồi tiếp khách nhân Nhật Bản này, coi như là công tác tương đối có mặt mũi, chẳng những có thể nhân cơ hội được ăn ngon, còn có thể tiện tay lấy được một ít vật kỷ niệm, vân vân.
Đương nhiên rồi, đối với một vị quan đã đến cấp Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ của tỉnh mà nói…, những chuyện này đều không coi vào đâu, chuyện trọng yếu nhất, chính là Bí thư trưởng đem công việc trọng yếu như vậy an bài cho Ngô Minh hắn, đây là một loại tín nhiệm cùng khẳng định.
Trông cậy vào Bí thư trưởng cấp Phó tỉnh bộ đi tiếp đãi khách nhân Nhật bản, bồi tiếp toàn thời gian, chuyện này là có khả năng không lớn, nhưng mà Hiệp hội Nhật hoa hữu hảo với tư cách là lần thứ nhất đến thăm tỉnh Hà Đông, hơn nữa cũng mang đến quyên góp nhất định, đối với tỉnh Hà Đông có ý nghĩa là tương đối lớn, cho nên Bí thư trưởng Phàn Như Kỳ nhắn nhủ với Ngô Minh rất rõ ràng, lại để cho hắn nhất định phải an bài tốt công tác tiếp đãi.
Nhưng mà thật không ngờ, chuyến đi tới câu lạc bộ thanh niên tối nay, lại xảy ra nhiễu loạn lớn đến như vậy, vận khí tốt của Ngô Minh, xem như đến đây là dừng.
- Bí thư trưởng, tôi bị người khác đánh, ông xem, đều bị chảy máu rồi.
Đêm nay xác thực hắn uống khá nhiều rượu, thế cho nên thời điểm thấy Bí thư trưởng Phàn Như Kỳ, vẫn có chút nói trước mà không nghĩ đến hậu quả sau khi nói.

Ngô Minh vuốt cái mũi của mình, lấy ra một vệt máu đỏ bưng, lại để cho Phàn Như Kỳ nhìn thấy, tỏ vẻ vừa rồi chính mình bị thua thiệt.
Đoán chừng trong lòng của hắn suy nghĩ, thời điểm bị đánh cùng khách nhân, chuyện này tốt xấu gì cũng nên tính là tai nạn lao động chứ?
- Bí thư trưởng, ông phải làm chủ cho tôi.
Ngô Minh hô to gọi nhỏ hướng về phía Phàn Như Kỳ nói.
- Thứ mất mặt xấu hổ!
Lúc này ý nghĩ muốn bóp chết hắn của Phàn Như Kỳ đều đã có, uổng cho hắn ngày bình thường đối với Ngô Minh vô cùng chiếu cố, hết sức coi trọng, lại không nghĩ tới tên này ở trong văn phòng chính là hình người dạng chó, sau khi đi ra chính là một bộ dạng tính tình này, quả thực chính là bại hoại của văn phòng chính phủ tỉnh mà.
Phàn Như Kỳ đưa tay chỉ vào Ngô Minh đang ngồi khóc om sòm dưới đất, đối với mấy người trong văn phòng nói ra:
- Đem hắn khiêng ra ngoài cho ta, lại để cho hắn thanh tỉnh một chút!
Mấy người trẻ tuổi trong văn phòng nghe xong, không dám phản bác, lập tức dựa theo yêu cầu của Bí thư trưởng, đem Ngô Minh khiêng lên, sau đó đưa ra câu lạc bộ thanh niên.
Mặc dù bây giờ đã là hạ tuần tháng ba rồi, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt, khí trời bên này vẫn là rất lạnh.
Bản thân Ngô Minh đã bị đánh cho vỡ mũi, chảy không ít máu, lúc này lại bị gió lạnh thổi, cũng có chút lạnh run, liên lục hắt xì mấy cái.
- Các ngươi muốn ta chết cóng à, tìm cho ta một bộ quần áo.
Ngô Minh hô lớn.
Tối nay là hắn triệt để uống quá nhiều, vừa mới lúc bắt đầu còn có khả năng tự kiềm chế được một chút, nhưng mà sau khi bị người khác đánh, tác dụng của rượu liền chậm rãi được kích phát lên. Kỳ thật, hiện tại hắn cũng không rõ ràng là chính mình đang làm những gì.
Theo tới đều là thủ hạ của hắn, mặc dù biết lúc này đây Ngô Minh là chịu không nổi rồi, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn là cấp trên, vì vậy đã có người đi ra bên ngoài, tìm cho hắn một cái áo khoác bên ngoài, lại mặc vào cho hắn.
- Tại sao ta lại ở chỗ này?
Sau khi ấm áp được trong chốc lát, Ngô Minh liền có chút khôi phục lại, hỏi người bên cạnh:
- Khách nhân Nhật Bản đâu rồi? Đã trở lại quán rượu chưa?

Nhân viên công tác đang không biết trả lời hắn như thế nào, lại không nghĩ rằng Ngô Minh vừa lấy tay sờ cái mũi của mình, cảm thấy có chút đau, lại là đụng phải miệng vết thương, có chút chảy máu:
- A! Ta đổ máu?
Tất cả mọi người đều phiền muộn một hồi, trong lòng tự nhủ lãnh đạo ngươi đây rốt cuộc là đã tỉnh rồi hay vẫn còn say?
- Các ngươi đều là người chết a, thấy ta đổ máu cũng không quản, tìm một chút bạch dược Vân Nam đến đây, không cầm máu là chết người đấy!
Ngô Minh lại hô lên.
- Trước tiên mấy người các ngươi đưa Cưu Sơn tiên sinh trở về khách sạn đi.
Dù sao thì Phàn Như Kỳ cũng là lãnh đạo cấp Phó tỉnh, sau khi đã minh bạch chuyện xảy ra, trước hết để cho người đem đám người Cưu Sơn Mộc Phu đi về.
Giữ lại một đám người Nhật Bản ở chỗ này chế giễu, vậy tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì cái gọi là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện của tối nay, đều bị tên Ngô Minh khiến cho thất bại.
Chỉ là hiện tại Phàn Như Kỳ chính là muốn đem Ngô Minh giết đi, cũng không giải quyết được chuyện gì, chỉ có thể trước tiên tiến hành bổ cứu, tiêu trừ ảnh hưởng, đem người Nhật Bản trở về trước rồi hãy nói, lưu lại bọn hắn ở đây, Phàn Như Kỳ cũng cảm thấy rất mất mặt.
Tên Ngô Minh này, thật sự là thành sự thì ít mà bại sự có thừa a!
Cưu Sơn Mộc Phu ngược lại là muốn lưu lại xem náo nhiệt, bất quá cân nhắc đến người ta chưa hẳn sẽ cho hắn được như ý nguyện, hơn nữa làm vậy, tâm tư sợ thiên hạ không loạn của bọn hắn liền rõ rành rành rồi, cho nên Cưu Sơn Mộc Phu đành phải đưa muội muội mình là Cưu Sơn Do Kỷ đang có chút tâm bất cam tình bất nguyện rời đi, sau khi chào hỏi vài câu liền rút lui.
- Tiểu thư Chung Ly Dư, chuyện xảy ra đêm nay, tôi bày tỏ sự tiếc nuối vô cùng.
Phàn Như Kỳ rất thành khẩn đối với Chung Ly Dư nói ra:
- Nhưng mà tôi cũng hy vọng biểu đạt thái độ của mình một chút, chính quyền tỉnh Hà Đông chúng tôi đối với việc tiểu thư Chung Ly Dư tới đây, là vô cùng hoan nghênh, xưởng thép thành phố cũng là đối tác hợp tác rất tốt, chuyện đêm nay chỉ là một chuyện nhỏ không vui xen vào, hi vọng chúng ta có thể đem nó bỏ qua.
Ngừng một chút, Phàn Như Kỳ lại tỏ vẻ nói:
- Đối với người có trách nhiệm tương quan, chúng tôi sẽ theo lẽ công bằng để xử lý, mong tiểu thư Chung Ly Dư yên tâm.

Phàn Như Kỳ rất thông minh, hắn cũng không nói nhảm nhiều thêm nữa, ví dụ như vấn đề đơn đặt hàng và vân vân, chỉ là biểu lộ lập trường của chính mình đối với việc này, cũng với quyết tâm sẽ lấy lại công đạo cho Chung Ly Dư.
Chung Ly Dư nghe xong, ngược lại là cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là nhẹ gật đầu, không có nói thêm bất luận một câu nào.
Về sau Phàn Như Kỳ liền gọi Diệp Khai sang một bên, nói với hắn chuyện đêm nay.
- Đồng chí Diệp Khai, chuyện tình lúc này đay, vẫn là muốn ngươi hỗ trợ một chút.
Phàn Như Kỳ đưa cho Diệp Khai điếu thuốc, chủ động đốt cho hắn, sau đó liền trịnh trọng nói:
- Tâm tình của tiểu thư Chung Ly Dư không tốt, ngươi hãy khuyên bảo nàng một chút, tuyệt đối không nên bởi vì cuyện này mà lưu lại ám ảnh trong lòng, đối với hoàn cảnh đầu tư vào tỉnh Hà Đông chúng ta đánh mất lòng tin.
Xảy ra loại chuyện này, xác thực Phàn Như Kỳ cảm thấy tương đối khó giải quyết.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, tối nay ở câu lạc bộ thanh niên, là chuyên môn vì đám người Chung Ly Dư tổ chức vũ hội, vốn là cũng không có an bài đám người Cưu Sơn Mộc Phu tới.
Chỉ là văn phòng chính phủ tỉnh Phó chủ nhiệm Ngô Minh tự chủ trương, dẫn theo người đi tới tham gia náo nhiệt, kết quả mới dẫn phát ra xung đột, chọc tới thị phi.
Bất kể là nói như thế nào, Diệp Khai đối với việc này đều không có trách nhiệm, ngược lại là muốn trách cứ phía văn phòng chính phủ tỉnh không xử lý sự tình tốt, đắc tội nhà đầu tư, ảnh hưởng tới bố cục của chính quyền tỉnh, khiến cho xưởng thép thành phố bị động.
Phàn Như Kỳ đối với chuyện này cảm thấy lo lắng sâu sắc, lo lắng chuyện này thật sự sẽ xảy ra điều xấu, trong tỉnh sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn.
Nhìn người không rõ a! Phàn Như Kỳ vừa nghĩ tới Ngô Minh, liền không khỏi có chút lắc đầu, trong nội tâm tiếc nuối, hết lần này đến lần khác là do chính mình hướng tới tỉnh đề cử Ngô Minh với tư cách là người chủ nhiệm văn phòng chính phủ, hắn liền xảy ra chuyện xấu như vậy, việc này đối với Phàn Như Kỳ mà nói, chính là hành vi tự làm xấu mặt, lại khiến cho hắn ở trước mặt Bí thư Nhạc Sơn không ngẩng đầu lên được.
Nhưng mà hiện tại không quan tâm đến nhiều như vậy, chỉ có thể là đi một bước tính một bước, trước tiên tiêu trừ ảnh hưởng, giải quyết phiền toái đã, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào Diệp Khai rồi, bở vì Diệp Khai cùng Chung Ly Dư quen biết nhau, giữa hai người có lẽ tồn tại mối quan hệ tương đối sâu, nếu không Chung Ly Dư cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy đến Long Thành đưa một đơn đặt hàng lớn như vậy cho xưởng thép thành phố.
Bởi vì nghĩ tới vấn đề này, lại có việc cần cầu người, cho nên Phàn Như Kỳ ở trước mặt Diệp Khai, tư thái hạ xuống rất thấp.
- Bí thư trưởng, không phải là tôi không ra sức, thật sự là chuyện tối nay có chút hoang đường, đối với hình tượng của tỉnh Hà Đông chúng ta có ảnh hưởng rất xấu, Dư tổng xác thực cũng rất tức giận, mới vừa rồi còn hờn dỗi muốn rời đi.
Diệp Khai nhíu mày, rất thản nhiên đối với Phàn Như Kỳ nói ra:
- Ông cũng biết, người ta là xí nghiệp tư nhân, đối với người ta có lực ảnh hưởng có hạn, sinh ý lúc này đây, vẫn là tôi trăm phương ngàn kế cầu tới, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, khiến cho tôi là người mời tới cũng rất khó xử.
- Bất kể nói thế nào, nhất định phải đem tiểu thư Chung Ly Dư lưu lại, chuyện tình đơn đặt hàng, đối với xưởng thép thành phố có ảnh hưởng rất lớn, đối với tỉnh Hà Đông chúng ta mà nói, cũng không thể khinh thường, đồng chí Nhạc Sơn đối với vấn đề này một mực vô cùng trọng thị, vạn nhất làm hỏng rồi, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm.
Phàn Như Kỳ thở dài nói:
- Diệp Khai đồng chí, ngươi hãy hạ chút ít công phu cho tiểu thư Chung Ly Dư, quay trở về ta sẽ hướng Bí thư Nhạc Sư thừa nhận sai lầm, hi vọng ông ấy có thể ra mặt, quay lại một chút, tranh thủ không được vì vậy mà đuổi đi nhà đầu tư, nói như vậy, thật sự là tội lỗi lớn.
Diệp Khai nghe xong lời nói của Phàn Như Kỳ, ngược lại là cảm giác thái độ người này tương đối thành khẩn, lời nói cũng xuôi tai, trong lòng tự nhủ người này vẫn tương đối thiết thực đấy, vì vậy liền gật đầu nói:

- Bí thư trưởng yên tâm, tôi sẽ hết sức tiêu trừ ảnh hưởng, tranh thủ không để khoản đơn đặt hàng này phải chịu ảnh hưởng.
- Như vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Phàn Như Kỳ nhẹ gật đầu:
- Ta đi trước một bước, trở về sẽ đi xử lý chuyện này, còn phải hướng đồng chí Nhạc Sơn báo cáo một chút quá trình, cũng không thể lại để cho tiểu thư Chung Ly Dư bị ủy khuất, ngươi bên này cũng hành động cho tốt.
Sau khi Diệp Khai tiễn Phàn Như Kỳ đi, mới vòng trở về.
Trước kia hắn cũng chưa từng quen biết với Phàn Như Kỳ, đối với người này cũng không có ấn tượng trực quan gì, bất quá từ biểu hiện của hôm nay đến xem, năng lực của vị Bí thư trưởng của chính phủ tỉnh cũng không tệ lắm, hiểu lý lẽ, biết tiến thối, nặng nhẹ đều đắn đo được tương đối chính xác, cũng là một nhân vật trên quan trường.
Nếu như vận khí của hắn đủ tốt, khả năng lại tăng thêm một cấp nữa cũng là có, không đến mức liền một mực ở lại chức Phó tỉnh này đến khi về hưu sống quãng đời còn lại.
Hôm nay tâm tư Diệp Khai cũng là tương đối phức tạp, mỗi khi đến một nơi, trước tiên luôn quan sát một chút đội ngũ cán bộ địa phương trong đó, có hay không có người đáng giá kết giao, đáng giá trọng điểm nâng đỡ, một mặt là vì phát triển đội ngũ Diệp gia, một phương diện khác cũng là vì quốc gia tuyển bạt được một ít cán bộ có thể làm việc.
Dù sao, hắn cũng không hy vọng địa phương mình đặt chân đến, chỉ là đơn giản rèn luyện tư lịch của mình.
Bất quá Phàn Như Kỳ bàn giao chuyện này cho hắn, cũng cần Diệp Khai phải đi làm, vì vậy hắn rất đứng đắn đi đến trước mặt Chung Ly Dư, một bộ giải quyết công việc nói:
- Dư tổng, đối với chuyện đêm nay, chúng tôi cảm giác tiếc nuối sâu sắc, hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch hợp tác của chúng ta.
- Diệp bí thư, mời ngài về.
Ngược lại là Chung Ly Dư phối hợp với hắn vô cùng tốt, gương mặt lạnh nhàn nhạt hồi đáp:
- Ta sẽ ở lại Long Thành một đêm, ngày mai sẽ ngồi phi cơ trở về Giang Trung.
Dư tổng này diễn trò, trời xanh là một bậc thầy a.
Nhìn thấy biểu lộ của Chung Ly Dư, trong lòng Diệp Khai không khỏi khen ngợi nói.
Người của xưởng thép thành phố, đều có biểu tình cấp bách.
Tình huống dưới mắt bọn hắn thấy rất rõ ràng, Chung Ly Dư người ta gặp chuyện chán ghét, tâm tình rất khó chịu, vạn nhất nàng phủi mông bỏ đi, đơn đặt hàng lớn đến sáu trăm triệu chẳng phải là biến mất rồi?
Vạn nhất chuyện này không sắp xếp được, cuộc sống của xưởng thép thành phố đã có thể bị khổ rồi, đây là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui