Quan Môn


Kỳ thật Vân Châu cách Long Thành khoảng trên dưới trăm km, nếu như có xe mặc dù là có tuyết rơi nhưng chỉ khoảng hai tới ba giờ là có thể về tới nơi.
Hiện tại vấn đề là do tuyết rơi, các tài xế thà rằng chạy trong thành phố cũng không chịu nhận chở khách đường dài giá cao, dù sao đi đường xa còn phải móc vào dây phòng trượt thật sự vô cùng phiền toái.
- Xe lửa kỳ thật cũng bất tiện, hiện tại đang là cao điểm của ngày Tết!
Diệp Khai nhíu mày nói.
Mặc dù đã qua ngày mười lăm tháng Giêng, cao điểm học sinh sinh viên quay về trường học cũng đã qua, nhưng người ra ngoài làm việc cũng không ít, cho nên xe lửa thường kín người hết chỗ, nhất là tốc độ xe lửa cũng không nhanh, lên xe mà bị chen chúc suốt mấy giờ đồng hồ thật sự là khó chịu đựng.
Lúc này Diệp Khai thật sự cảm nhận được sâu sắc phải tu kiến đường cao tốc đi Hà Đông trọng yếu tới cỡ nào.
Nhưng những lời này chỉ xem như nói nhảm, không có chút tác dụng.
Thật sự không được thì phải gọi điện cho bên Long Thành, để tài xế của hắn tới đón, chỉ là vẫn phải chờ thêm hai ba tiếng sau mới có thể rời khỏi nơi đây.
- Hai vị, muốn đi Long Thành sao?
Đúng lúc này bỗng nhiên có người chạy lên.
- Ân, phải!
Diệp Khai xem xét tài xế, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vóc người có chút bỉ ổi, trên người còn mùi xăng, hiển nhiên là một tài xế.
- Ngày tuyết rơi nặng hạt, ngài ra bao nhiêu tiền?
Người kia hỏi.
- Anh muốn bao nhiêu tiền?

Diệp Khai cũng không dễ khi dễ như vậy, trực tiếp đem quả bóng đá ngược trở về.
- Tôi cũng không muốn nhiều, đường xa như vậy, còn là tuyết rơi, hai trăm đi!
Người nọ nghĩ nghĩ lại nói ra.
- Làm sao lại đắt như vậy, còn không bằng đợi xe lửa cho xong, ghế ngồi hay giường nằm cho hai người còn chưa hao phí tới năm mươi đồng!
Lăng Tiếu lập tức phản bác.
- Xe lửa phải đợi tới trưa mai, phải chậm trễ bao nhiêu thời gian phải không?
Người nọ lập tức giải thích:
- Hơn nữa cộng thêm khí trời, thật khó nói xe lửa cũng sẽ bị ảnh hưởng tới có phải không? Vào ngày Tết xe lửa đông đúc, phiếu giường nằm không phải nói muốn mua là có đâu.
- Một trăm đồng, không đi thì thôi!
Diệp Khai nói ra.
Kỳ thật hắn cũng không thèm để ý là một trăm hay hai trăm, chỉ là giá cả vốn như thế nên cũng không cần coi tiền như rác, người này đã tự mình tìm tới tự nhiên cũng có lòng muốn làm thành cuộc làm ăn này.
- Thôi được!
Người nọ cắn răng, giậm chân, rốt cục nói.
- Xe đâu?
Diệp Khai hỏi.
- Ở bên kia!
Người nọ thấy đã thương lượng xong xuôi, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, dùng ngón tay chỉ một chiếc xe nằm hướng đông.
- Tôi giúp ngài cầm hành ly, yên tâm, đều có hóa đơn. Loại thời tiết thế này nguyện ý chạy đường dài thật không nhiều lắm, chỉ nói trong thành phố cũng đã đủ việc rồi.
Ba người đi qua, mới phát hiện đó là một chiếc Santana cũ, thoạt nhìn tình huống của xe không tốt lắm, Diệp Khai cùng Lăng Tiếu lập tức nhíu mày, trong lòng tự nhủ xe này có chạy được tới Long Thành hay không cũng là một vấn đề.
Hơn nữa trọng yếu nhất một điểm, đây không phải xe taxi mà là xe chạy đón khách ngầm mà thôi.
- Xe này của anh, có giấy tờ không đây…
Diệp Khai nói.
- Có giấy tờ, đương nhiên không có vấn đề, cũng không có quan hệ gì với hai vị.
Người kia nói.
- Làm sao bây giờ?
Lăng Tiếu nhìn Diệp Khai hỏi.
- Được rồi, bỏ đi, đợi thêm cũng sẽ chậm trễ thời gian, tranh thủ mau chạy tới Long Thành vậy.

Trong lòng Diệp Khai thầm nhủ cũng không cần đi giày vò thêm làm gì, hiện tại bên Long Thành tuyết rơi dày đặc, quỷ biết đến khi nào mới ngừng tuyết, lúc này nếu gọi xe từ bên Long Thành đi qua tốc độ cũng không nhanh, còn không bằng ngồi xe này đi qua cho xong.
Hơn nữa kỳ thật Santana vẫn có chút cứng rắn, nhìn bề ngoài rách tung tóe kỳ thật bên trong cũng không tệ lắm, chắc có lẽ không xảy ra chuyện gì.
Vì vậy hai người đem va ly của Lăng Tiêu bỏ vào sau xe, sau đó ngồi vào băng sau.
Người nọ cao hứng ngồi lên ghế lái, mở nhạc, nhét vào băng từ sau đó khởi động xe, hướng Long Thành xuất phát.
Đi ngang qua một cửa hàng nhỏ ven đường, Diệp Khai mua một bình rượu, một túi thịt bò, một bao bánh xốp, cùng nước sôi sau đó cùng Lăng Tiếu ăn uống, mới để người kia tiếp tục chạy đi.
- Con đường đi Long Thành tôi thường xuyên chạy lắm, yên tâm đi!
Người nọ vỗ ngực nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, bảo hắn chuyên tâm lái xe, xe chạy đi cảm thấy có chút hơi lạnh, cũng may hệ thống thông gió còn có thể sử dụng, chỉ là không khí có chút không tốt lắm.
Lăng Tiếu vẫn luôn cau chặt mày, lấy ra một khẩu trang đeo lên.
Đại khái vì có chút mệt mỏi, cộng thêm đường xá xóc nảy, Lăng Tiếu hàn huyên với Diệp Khai trong chốc lát thì có chút mệt mỏi, mí mắt nhắm lại ngã lên người Diệp Khai ngủ thiếp đi.
Diệp Khai cởi áo lông phủ lên người Lăng Tiếu, bản thân cũng ngồi ngủ gật.
Không biết qua được bao lâu, xe bỗng nhiên chấn động kịch liệt, vội thắng gấp ngừng phắt lại.
- Làm sao vậy?
Diệp Khai suýt chút đụng đầu vào ghế trước, liền bị đánh thức.
- Thao, như thế nào xui xẻo như vậy, xe tắt máy rồi!
Tài xế có chút tức giận vỗ mạnh vào vô lăng, hung hăng mắng to.
- Không phải đâu?
Diệp Khai cùng Lăng Tiếu nghe xong, lập tức liền phiền muộn vô cùng.
Địa phương này phía trước không thấy thôn, phía sau không thấy xóm, bầu trời còn hạ tuyết dày đặc, thật đúng là cùng đường!

- Thật sự không sửa được sao?
Lăng Tiếu hỏi tài xế thêm một lần nữa.
- Nếu có thể sửa được thì ai nguyện ý ở lại địa phương quỷ quái này làm gì chứ…
Vẻ mặt tài xế cũng vô cùng bực dọc vì gặp chuyện xui xẻo như vậy.
Vốn chỉ muốn tìm chút việc tư phụ cấp gia dụng một chút, không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này, thật làm cho hắn có chút phiền muộn, nhưng hắn lại không thể nổi nóng với ai, dù sao việc này là do hắn chủ động tìm người ta đòi chở đi, còn là lái xe trái phép, thật sự là cực kỳ phiền não.
- Hiện tại lái được bao xa rồi?
Diệp Khai hỏi hắn.
Hiện tại cả bầu trời rơi đầy tuyết, tuy tuyết rơi chưa được bao lâu, nhưng nhìn lên ráng hồng trên bầu trời, có lẽ sắp có trận tuyết lớn, hiện tại mặt đường đã trắng xóa.
Xe bị chết máy, đương nhiên không còn thông gió, hiện tại vô cùng rét lạnh, Diệp Khai cùng Lăng Tiếu đành bước xuống xe nhìn nhìn đường đi, cảm thấy bên ngoài cũng không đến nỗi lạnh lẽo như trong xe.
- Đại khái chạy hơn phân nửa đường rồi, hiện tại còn cách cảnh nội Long Thành chưa đây 20km.
Lái xe phiền muộn nói, hắn rút một điếu thuốc ngậm lên miệng, châm lửa, vẻ mặt tràn đầy u sầu.
Hiện tại đúng là lâm vào hoàn cảnh trước không đến thôn, sau không có xóm rồi.
Diệp Khai cũng thấy đau đầu, không nghĩ tới gặp phải tình huống như vậy, nhưng tính toán lại đường đi kỳ thật cũng không xa, cho dù hiện tại gọi điện thoại cho xe tới đón, cũng không tốn bao lâu thời gian.
Ba người đứng dưới mặt đường, Lăng Tiếu mang giày cao gót nên cảm thấy đôi chân hơi lạnh, càng không ngừng đi tới lui trên mặt tuyết, gió tuyết thổi từ hướng tây bắc, thỉnh thoảng chui vào trong cổ áo của nàng, khiến cô gái càng không ngừng co rụt cổ, sắc mặt biến thành tái nhợt, ngược lại càng thêm có vẻ thanh lệ thoát tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui