Diệp Khai nhìn mỹ nữ trong phòng, tâm tình rất tốt, kỳ thật đặc điểm lớn nhất của đội ngũ này là đẹp mắt, khán giả xem quen dàn nhạc có không khí trầm lặng lại đột nhiên thấy được các vị mỹ nữ, như vậy trước mắt khẳng định là sáng ngời, tâm tình tốt hơn, lời khen ngợi đương nhiên sẽ không hề có chút keo kiệt.
Đây mới là nguyên nhân thực sự mà các nàng có thể thành công, đương nhiên, nhạc khúc phải không tệ mới được, nếu không cũng sẽ không tốt!
Ăn cơm xong, Diệp Khai cùng Ninh Sương đi ra ngoài tản bộ.
Thời tiết có chút lạnh, nhưng vừa dùng cơm xong trong người cũng được bổ sung đầy đủ năng lượng, không cảm thấy quá khó chịu.
Ninh Sương cũng trưởng thành tại thủ đô, tự nhiên là không đến nỗi không thích ứng.
Chỉ là mấy năm qua nàng ở tại Giang Trung, hiện giờ còn ở trong trường tự lập, sớm thích ứng với khí hậu ấm áp bên kia, lúc này trở về gặp không khí lạnh lẽo phương bắc, vẫn cảm giác có chút không thoải mái.
Ngọn đèn trên đường mờ nhạt, nhưng không quá tối tăm, hình bóng của hai người đan xen vào nhau trên mặt đất, lúc này kéo thật dài, lúc thì dần dần biến mất.
- Em cảm giác, người luôn sẽ thay đổi.
Đang cúi đầu trầm mặc bước đi, Ninh Sương bỗng nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi.
- Ân?
Diệp Khai tỏ vẻ khó hiểu, không biết ý tứ của nàng muốn nói gì.
Cho tới nay, cảm giác của hắn về Ninh Sương là tính tình nàng có chút hơi lạnh nhạt, hình dáng nàng xinh đẹp dễ thân, nhưng tính cách có chút lãnh đạm, đây cũng không phải muốn nói thái độ làm người của nàng cao ngạo quái gở, mà là nói nàng cũng không giỏi về giao tiếp.
Kỳ thật theo bên trong tác phẩm âm nhạc nàng diễn tấu trước kia, Diệp Khai cũng có thể cảm nhận được cảm xúc như thế.
Nhưng lúc trước sau sự kiện Diệp Khai đụng chết tên cướp vì nàng, quan hệ hai người phát triển tốt hơn, nhưng cũng chỉ nắm tay nhau, ôm nhẹ một chút mà thôi, cũng không phát triển quan hệ gì quá thân mật khác.
Trong cảm giác của Ninh Sương, tựa hồ quan hệ như vậy đã là cực hạn mà nàng có thể thừa nhận.
Nếu hai người không có quan hệ vợ chồng chính thức, tiếp tục thân mật thêm một bước sẽ bị nàng xem là một loại tội ác.
Cho nên Diệp Khai cũng rất tôn trọng nàng, sáng lập ra dàn nhạc là vì hi vọng mời nàng tìm được vị trí của riêng mình trong cuộc sống, có thể hưởng thụ nhân sinh trong công việc mà nàng yêu thích, đỡ phải sống trong trầm muộn như thế.
Nhưng cảm xúc đêm nay của Ninh Sương tựa hồ ẩn chứa thái độ khá tiêu cực.
- Không có gì, chỉ là có chút cảm xúc nhất thời mà thôi.
Ninh Sương liếc mắt nhìn Diệp Khai, dùng đầu ngón chân đá đá tuyết đọng trên mặt đất, đem khối tuyết đá bay rơi xuống xa xa.
Trên mặt đất còn chút xác pháo đỏ tươi do trẻ con ham chơi lưu lại, xen lẫn trong tuyết trắng, ngẫu nhiên còn nhìn thấy dấu vết cháy đen.
Xa xa có một nhóm trẻ con đang cầm pháo hoa nhỏ xíu vẫy vẫy, lưu lại từng đạo cầu vồng xinh đẹp trong trời đêm.
- Cảm giác như em có tâm sự, hơi khác hơn trước kia, thoạt nhìn cô bạn học xinh đẹp của anh rốt cục đã trưởng thành.
Diệp Khai cười nói.
- Ý của anh muốn nói trước kia em rất ngây thơ?
Ninh Sương bắt được sơ hở trong câu nói của Diệp Khai, nhất thời không buông tha tiến hành phản kích.
- Cho dù em có ngây thơ, cũng là dạng ngây thơ tao nhã đáng yêu.
Diệp Khai trịnh trọng tỏ vẻ.
- Vậy ý của anh muốn nói, em còn thật ấu trĩ.
Ninh Sương có chút buồn bực:
- Kỳ thật em cũng biết khi so sánh giữa em với anh, chênh lệch quá lớn, hiện tại anh đã là quan chức cấp chính sảnh, em chỉ là một sinh viên. Cha của em lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy, vận khí tốt gặp được anh mới lên được cấp phó bộ, anh chỉ mới hai mươi tuổi đã là cấp chính sảnh.
- Đâu có gì chứ, thì ra là em đang lo lắng anh che phủ sự nổi bật của cha em…
Diệp Khai nhất thời thấy vui vẻ:
- Em yên tâm đi, qua thêm năm ba năm, chỉ cần có cơ hội tốt, cha của em nhất định sẽ lên tới cấp chính bộ. Anh giành nổi bật với ai cũng không thể giành nổi bật với cha vợ của anh đi.
Nhắc tới Ninh Thiên Hòa, gần đây hỗn thật khá tại thành phố Minh Châu.
Tân khu Phổ Giang Đông phát triển cực nhanh, hắn làm bí thư khu ủy, là ủy viên thành ủy, lực ảnh hưởng so với thời gian làm khu trưởng trước kia đã hoàn toàn khác hẳn.
Dù sao tiến bước vào thành ủy, là có thể tham dự đến một ít quyết sách trọng đại trong thành ủy, cũng xem như thể hiện cao tầng xem trọng tân khu Phổ Giang Đông, đối với cá nhân hắn mà nói, có lợi cho việc lãnh đạo công tác tại khu ủy.
Làm một vị lãnh đạo thực quyền, thái độ tích cực phụ trách công tác của Ninh Thiên Hòa đã nhận được lời khen ngợi rất nhiều tại thành phố Minh Châu, nhất là xí nghiệp nước ngoài cùng xí nghiệp dân doanh giao thiệp cùng hắn, càng phi thường hoan nghênh vị lãnh đạo làm việc công chính mà có hiệu suất cực cao này.
Ninh Thiên Hòa có chiến tích, có năng lực, cũng có ưu thế tuổi tác, cho nên trong vấn đề đề bạt Ninh Thiên Hòa, cho tới bây giờ Diệp Khai cũng không cần đi quan tâm, chỉ cần con đường làm quan của Diệp Tử Bình thông thuận, xu thế thăng chức của Ninh Thiên Hòa cũng chẳng có gì khó khăn.
Ít nhất theo tình huống hiện tại mà xem, Diệp gia vẫn ngày càng mạnh mẽ, năng lực của Diệp Khai không ai sánh bằng, cho nên con đường làm quan của Ninh Thiên Hòa cũng sẽ không gặp vấn đề gì.
- Anh cũng biết ý em nói không phải chuyện đó…
Ninh Sương tức giận nói:
- Kỳ thật em cảm thấy được làm quan càng lớn, lại càng không có thời gian cho riêng mình, hiện tại em nghĩ muốn gặp mặt cha em đều là chuyện thật khó khăn xa xỉ, chuyện công tác luôn đầy ắp hàng ngày, mẹ của em đã không ngừng oán trách…
- Việc này thì không còn cách nào rồi.
Diệp Khai đối với chuyện này cũng không biết phải nói gì:
- Cán bộ trong quốc nội chính là như vậy, một lòng muốn làm tốt công việc thì mới là cán bộ tốt, nhưng chờ sau khi cha em lên tới cấp chính bộ, tình huống sẽ tốt hơn nhiều, dù sao chuyện cần quan viên chức cao như vậy đi làm cũng không nhiều lắm. Hiện tại chuyện em phải làm là an tâm đợi thêm vài năm nữa đi.
Tuy rằng sau khi lên tới cấp chính bộ, công vụ vẫn thật bề bộn, nhưng cường độ lao động đã nhỏ hơn nhiều, cũng có thêm nhiều thời gian nhàn hạ, chẳng hạn như nghỉ phép, nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu thân thể không khỏe trực tiếp ở lại bệnh viện điều dưỡng cũng không sao cả, vẫn được tự do thoải mái.
Ngoại trừ không thể tùy ý đi ra ngoài, mọi việc cũng được thả lỏng.
Đương nhiên, đối với cán bộ luôn có chí hướng phát triển tiến bước mà nói, công tác vẫn là đầu tiên.
- Kỳ thật em chỉ muốn nói, em ở trước mặt của anh càng ngày càng yếu thế…
Ninh Sương có chút buồn bực nói:
- Trước kia khi còn ở trung học, tuy rằng anh cũng thật chói mắt, nhưng làm cho người ta còn có loại cảm giác của một người bạn học, em có hảo cảm với anh, đôi bên quan hệ cũng thật bình thường.
- Hiện tại cũng vậy thôi, chẳng lẽ sự thật chúng ta là bạn học còn có thể phát sinh thay đổi sao?
Diệp Khai cười nói:
- Anh xem em suy nghĩ quá nhiều mà thôi, xem ra cần an bài cho em nhiều buổi diễn lớn mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
- Nhưng mà cha mẹ em cũng rất chú ý chuyện của em.
Ninh Sương có chút buồn rầu nói:
- Tuy rằng cha mẹ không hỏi thẳng thắn, chỉ nói bóng nói gió thăm dò quan hệ giữa chúng ta, nhưng như vậy đã đủ làm cho em cảm thấy phi thường phiền não.
Hai vợ chồng Ninh Thiên Hòa đối với chuyện tình cảm của con gái tự nhiên là vô cùng quan tâm, tuy rằng Diệp Khai cùng Ninh Sương không ở chung một nơi, nhưng vẫn thường xuyên liên hệ bằng điện thoại, mỗi khi thấy con gái nhận được điện thoại của Diệp Khai trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, hai vợ chồng làm sao không hiểu được con gái đã sớm đối với Diệp Khai rễ tình sâu đậm?
Chỉ là chuyện này thật sự làm người thấy phiền muộn, chỉ vì bọn họ là cha mẹ, tự nhiên phải hi vọng con gái mình có được sự giáo dục tốt nhất, có được một công việc thoải mái nhất, vượt qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng hiện tại mặc dù con gái không gặp phải vấn đề gì trong những phương diện này, nhưng ở phương diện cảm tình lại làm người vô cùng lo lắng.
Dù sao hôn sự giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên là chuyện nhất định, dù Ninh Sương thích Diệp Khai như thế nào, cũng không thể có được kết quả gì với hắn.
Cho nên hai vợ chồng lo lắng nhất là con gái rơi vào quá sâu, không thể tự chủ, tương lai sẽ làm nàng bị tổn thương.
Thế nhưng lời này chỉ có thể nói bóng gió xa xôi, lại không thể nói thẳng rõ ràng, nếu không chẳng những tổn thương cảm tình của con gái, cũng sẽ cảm thấy thật có lỗi với hai vợ chồng Diệp Tử Bình có ân đề bạt.
Chuyện này xác thật làm người cảm thấy lo lắng.
Ninh Sương cũng là người thật thông minh, tự nhiên cảm nhận được nỗi lo âu trong lòng cha mẹ, nhưng loại chuyện này dù sao không thể nói trao đổi thì có thể đồng giá, nàng cùng Diệp Khai tuy cảm tình không phải nồng đậm kịch liệt, nhưng được nuôi dưỡng từ thời học sinh tới bây giờ, muốn nói có thể nhẹ nhàng buông tay, thật sự là không thực tế.
Nhất là trong hoàn cảnh đại học, nam sinh ưu tú tuy rằng không ít, nhưng mỗi khi nàng không tự chủ đem người ra so sánh với Diệp Khai, đã cảm thấy những nam sinh kia thật sự quá ngây thơ, căn bản không thể vào được ánh mắt của nàng.
- Đều là bởi vì anh, đem em hại khổ như vậy, đem người nhà của em hại khổ như thế!
Nghĩ tới chuyện này, Ninh Sương không khỏi vô cùng sầu não, nghẹn ngào nói.
- Là anh không tốt, chuyện này đều oán anh!
Diệp Khai thấy nàng khóc, nhất thời cũng lúng túng, chỉ ôm Ninh Sương vào lòng dùng tay nhẹ vỗ về sau lưng nàng, nhẹ giọng an ủi.
Từng đợt gió lạnh thổi qua tàng cây, mang theo thanh âm xào xạc run rẩy.
Trải qua cả ngày đông giá buốt, trên cây cũng không còn bao nhiêu lá xanh, nhưng trước khi mùa xuân đến, cuối cùng những chiếc lá kia cũng sẽ rơi xuống, đây là sự giao mùa, là quy luật không thể thay đổi.
Diệp Khai nhìn lên tàng cây, không khỏi thở dài.
Những năm vừa qua, hắn gây ra bao nhiêu tình trái, chứng thật là có chút quá mức.
Khác với những quan chức bốn năm mươi tuổi, những người kia sau khi có được gia đình ổn định thì mới lợi dụng chức quyền trong tay chủ động đòi lấy nữ sắc, kiến tạo hậu cung của mình.
Mà bản thân Diệp Khai ngay cả tuổi được phép kết hôn còn chưa tới, nhưng đã gây xuống quá nhiều món nợ tình khắp nơi.
Nếu như nói lịch sử trở lại lúc nguyên điểm, hắn có thể tiếp tục lựa chọn thêm một lần nữa, có lẽ sẽ thận trọng một ít, nhưng muốn buộc hắn buông tha cho những nữ nhân của mình, hắn cũng không thể làm được.
Kỳ thật đối với mỗi nam nhân mà nói, đều rất khó làm ra được quyết định như vậy, muốn buông tay bỏ qua một nhóm nữ nhân vừa tài năng vừa yêu hắn một lòng như thế, tuy chuyện tình trái bị người mắng là không biết liêm sỉ, nhưng khi chuyện đến trong tay mình, người nào cũng sẽ hiểu được muốn làm ra một lựa chọn có lý trí cũng quá khó khăn.
- Thật đau đầu a…
Diệp Khai ôm Ninh Sương, trong lòng cảm thấy thật phức tạp.
- Hai người đang ở đây sao?
Phía sau truyền tới thanh âm của một thiếu nữ, là do Tôn Lộ các nàng vừa lúc đi ngang qua, thấy được Diệp Khai cùng Ninh Sương.
- Mới ăn cơm xong, muốn đi ra tiêu hóa một chút.
Diệp Khai gật đầu như chào hỏi, cũng không buông Ninh Sương đang muốn giãy ra.
Nam nhân có đôi khi phải biểu hiện trấn định một ít, nhất là ở trường hợp này nếu hắn buông Ninh Sương ra, chẳng phải nói cho người ta biết hắn sợ hãi công khai loại quan hệ giữa hắn và nàng?
Đối với Ninh Sương mà nói, hành vi lén lút che giấu như vậy sẽ làm nàng bị tổn thương.
Tuy rằng Diệp Khai là người hoa tâm, nhưng không phải là người không dám đảm đương, tuy rằng hắn chỉ mới hai mươi tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...