- Không sao cả, cứ làm theo lời anh là được.
Diệp Khai phất tay không cho nàng cự tuyệt, nói:
- Dù sao tối nay ông nội anh sẽ có an bài tiếp kiến đoàn đại biểu khảo sát hải ngoại, đem tên của em đưa vào trong danh sách là được.
Tạ Quân Ngọc nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn cha mình Tạ Đồng Củ.
Tạ Đồng Củ cũng có chút giật mình, không nghĩ tới ngay cả công việc của Diệp lão gia tử mà Diệp Khai cũng có thể an bài, những con cháu thế gia bình thường vốn không thể có được năng lực này.
Đối với đại đa số con cháu thế gia mà nói, bọn họ ở bên ngoài có lẽ là nhân vật rất có thần khí, ỷ thế hiếp người cũng tốt, sinh sự gây chuyện không đâu cũng thế, dáng vẻ vô cùng lợi hại khoa trương, nhưng khi trở về trong nhà thì rất trung thực, biểu lộ hiền lành ngoan ngoãn, người như Diệp Khai trực tiếp có thể làm chủ việc của Diệp lão gia tử xác thực là mới nghe lần đầu.
Bởi vậy cũng đã cho thấy địa vị của Diệp Khai trong Diệp gia xác thực người khác không thể chạm vào.
- Chào Hồ phó chủ tịch, tôi vừa nhận được thông tri bên văn phòng của đồng chí Diệp Tương Kiền, sẽ có an bài tham gia một buổi tiếp kiến, chuyện công việc đều phải tiếp nhận theo an bài của văn phòng trung ương đến tiến hành, nếu có chuyện gì phải ba ngày nữa mới tính được.
Thanh âm Tạ Quân Ngọc thật vững vàng vang vọng, đem tình huống của mình nói lại một lần.
Quả nhiên trong điện thoại lập tức liền trầm mặc xuống.
Thật lâu sau, bên kia mới hữu khí vô lực nói:
- Nếu là đồng chí Diệp Tương Kiền tiếp kiến cô, vậy là chuyện đại sự rồi, tiểu Tạ cứ làm việc cho tốt, tôi chỉ là đề tỉnh cô một câu, hiện tại kinh tế nắm giữ ấn soái, nhất định phải chú ý làm tốt quan hệ với thật nhiều nhà đầu tư mới tốt.
- Đạ tạ Hồ phó chủ tịch quan tâm, tôi sẽ chú ý đấy.
Tạ Quân Ngọc không chút biểu tình hồi đáp.
- Vậy cứ như thế đi!
Hồ phó chủ tịch cúp điện thoại.
Rất hiển nhiên ở bên chỗ Tạ Quân Ngọc đụng phải một mũi tro bụi, trong lòng Hồ phó chủ tịch tuy không thoải mái nhưng cũng không có can đảm đi nghi vấn an bài của Diệp lão gia tử có phải là sự thật hay không.
Với tư cách người trong quan trường, hắn tin tưởng Tạ Quân Ngọc sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn, bằng không mà nói rất dễ dàng đặt lên cho nàng tội danh bịa đặt tin tức giả lừa gạt lãnh đạo, còn là tin tức giả liên quan tới người lãnh đạo quốc gia, nếu như vậy tiền đồ chính trị của Tạ Quân Ngọc xem như bị triệt để hủy diệt.
- Không cần phải lo lắng về nhân vật như vậy, tân khu Thánh Vương là một tồn tại đặc thù, lực khống chế trong tỉnh Giang Trung đối với bên này có hạn.
Diệp Khai nói với Tạ Quân Ngọc:
- Không bao lâu nữa tân khu Thánh Vương sẽ gia nhập vào thành phố Minh Châu, cho nên trong phương diện bổ nhiệm cán bộ anh đã có gặp mặt nói chuyện qua với tỉnh Giang Trung cùng bên thành phố Minh Châu, sẽ không bị lộn xộn. Hồ phó chủ tịch kia có địa vị gì thì anh không rõ ràng lắm, nhưng hắn tuyệt đối không có năng lực làm gì với đội ngũ cán bộ Thánh Vương, tối đa là phê bình trên mặt mũi mà thôi. Chuyện như vậy hoàn toàn có thể đối đãi như gió thoảng bên tai.
- Thì ra là thế, không nghĩ tới anh an bài cẩn thận như vậy.
Sau khi Tạ Quân Ngọc nghe xong lúc này mới chợt hiểu ra.
Trước đó nàng còn cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Hồ Hán đã đến tân khu Thánh Vương nhưng lại không hề ra tay đối với đội ngũ cán bộ Thánh Vương đây?
Phải biết rằng mặc dù Hoắc Đông Lai là bí thư công ủy, hẳn là quản cán bộ, nhưng tân khu Thánh Vương có chút đặc thù, Hoắc Đông Lai cũng không có quyền nắm giữ nhân sự chính thức, cho nên Hồ Hán tiếp nhận chức vụ chủ nhiệm quản ủy hội của Diệp Khai, hoàn toàn có thể đem vài đống lửa đốt lên đổi đi vài cán bộ để lập uy cho mình.
Thế nhưng Hồ Hán không hề làm như vậy, điều này đã nói rõ bên trong có chút vấn đề.
Bây giờ nghe Diệp Khai nói như thế, Tạ Quân Ngọc mới hiểu được thì ra là giao dịch sau màn, nếu như Hồ Hán dám làm xằng bậy thì Diệp Khai nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát, mặc dù nói hắn đi tỉnh Hà Đông nhưng muốn giải quyết chuyện ở Thánh Vương chỉ cần nói một hai câu mà thôi.
Bất luận ở thời điểm nào, cũng không nên xem thường năng lượng của những con cháu thế gia, mà muốn xem thường năng lượng của Diệp Khai, thì càng là muốn chết.
- Tân khu Thánh Vương là do một tay anh chế tạo đi ra, há có thể dễ dàng giao cho người ngoài? Nói như vậy Diệp gia còn tồn tại được hay sao?
Diệp Khai vuốt vuốt mũi nói.
Tạ Quân Ngọc nghe xong lại nhìn Diệp Khai thêm vài lần, trong lòng tự nhủ trách không được trong vấn đề Diệp Khai bị điều động đi tỉnh Hà Đông mà Diệp gia vẫn bảo trì trầm mặc, nguyên lai bên trong còn có ẩn tình khác.
Dưới điều kiện tiên quyết không được đụng chạm điều động lộn xộn đội ngũ cán bộ tân khu Thánh Vương hiện tại, Diệp Khai có rời khỏi hay không đã không có quan hệ gì quá lớn.
Huống chi Diệp Khai rời khỏi là vì muốn lấy được chỗ tốt lên cấp bậc chính sảnh, chuyện như vậy Diệp gia có lý do gì mà không tiếp thụ đây?
- Nếu nói như vậy chuyện Hồ Hán đến tân khu Thánh Vương chỉ là vì muốn mượn gió đông thăng lên trên thôi?
Tạ Quân Ngọc hỏi.
- Đây chỉ là một phương diện.
Diệp Khai phân tích:
- Kỳ thật mục đích thực sự mưu đồ ở tân khu Thánh Vương không chỉ là vì thuận lợi lên cấp chính sảnh, chính yếu nhất là vì tạo thế cho Hồ Hán quật khởi.
Hồ Hán có thể nói có được ưu thế mà người bên ngoài không sánh kịp, có hậu đài, có kinh nghiệm nhậm chức trong Bộ ủy, hiện tại thiếu hụt là kinh nghiệm công tác dưới cơ sở, nhưng tối trọng yếu nhất là cơ hội cho hắn xuất hiện trước mặt công chúng trong trạng thái rực rỡ nhất, hoặc là nói sân khấu cho hắn nổi bật.
Tân khu Thánh Vương không thể nghi ngờ chính là sân khấu tốt nhất, đã có được sân khấu này, Hồ Hán rất tự nhiên sẽ được một vị quan chức trung ương phát hiện, sau đó tận lực đề bạt, dốc sức bồi dưỡng, hết thảy sau đó sẽ biến thành điều đương nhiên.
Đương nhiên, đây cũng có một điều kiện tiên quyết, là Hồ Hán có thể trấn được địa bàn, bảo đảm tân khu Thánh Vương sẽ không xảy ra nhiễu loạn, hơn nữa bản thân hắn cũng cần xuất ra được chiến tích nổi bật mới xong.
Cho nên sau khi Hồ Hán đi vào tân khu Thánh Vương liền động đầu óc lên người Nhật Bản, từ bọn họ tìm kiếm cho vay đầu tư, toan tính là mau chóng chế tạo ra chiến tích lóe sáng trên địa bàn nơi này chỉ thuộc về hắn.
Người Nhật Bản như Tiểu Dã Tuấn Nam, sở dĩ có thái độ cao ngạo đơn giản là vì nhìn thấu tâm lý cấp bách của Hồ Hán mà thôi, nếu không như thế bọn họ có tư cách năng lực gì đi quấy rối một cán bộ cấp phó sảnh như Tạ Quân Ngọc? Chỗ dựa chính là vì đám người Hồ Hán phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cùng sự dung túng của bọn hắn.
Nhưng Diệp Khai sẽ không cho bọn hắn mặt mũi này, vì vậy Tạ Quân Ngọc không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng, chọc nàng nổi giận, trực tiếp trở mặt với Hồ Hán, cũng không ai chiếm được chỗ tốt gì.
- Hiện tại cán bộ trong nước, có thể nói là “ba không”, không năng lực, không tư tưởng, không giới hạn. Nhưng những kẻ này lại giỏi về việc đùa bỡn đấu tranh chính trị, tạo thành tổn thương rất lớn cho dân chúng, mặc dù có khôi phục lại cũng đã tạo thành dấu vết vô cùng nghiêm trọng trong lòng người, có thể nói là độc hại vô cùng, những kẻ này đều là tai họa.
Diệp Khai nói ra:
- Đối đãi những người này, phải triển khai đấu tranh nghiêm túc đối với bọn hắn, tuyệt đối không cho phép bọn hắn lăn lộn lên trên vị trí lãnh đạo!
- Đây là nhận thức chung trong Đảng sao?
Tạ Quân Ngọc hỏi.
- Ít nhất là trong cao tầng có suy tính như vậy.
Diệp Khai đáp.
- Ah, vậy sau khi trở về em cần cùng liên hệ với Hồ phó chủ tịch không?
Tạ Quân Ngọc lại hỏi.
- Không cần thiết, xem như đã quên.
Diệp Khai ung dung nói:
- Nếu như hắn đem chuyện này ra làm khó dễ em, anh để thư ký của lão gia tử gọi điện thoại cho hắn!
- Làm vậy còn không dọa hắn bị giày vò một trận sao!
Tạ Quân Ngọc cười nói.
Thư ký của Diệp lão gia tử hưởng đãi ngộ chính bộ cấp, hơn nữa thân phận đặc thù, sức nặng tuyệt đối không nhẹ hơn một bí thư tỉnh ủy, nếu bị người như vậy gọi điện trách xuống, đoán chừng Hồ phó chủ tịch tỉnh sẽ hoảng sợ giày vò.
Không phải ai cũng giống như Diệp Khai, trên tiên thiên đã có được tài nguyên chính trị cường đại, cùng lực lượng khiêu chiến mọi thế lực khác.
Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc nói chuyện với nhau, ở bên kia hai cha con Tạ Đồng Củ cùng Tạ Quân Hào nghe xong trong nội tâm tràn đầy cảm xúc.
Trước kia luôn cảm giác đệ tử thế gia vô cùng thần bí, nhưng cũng không nghĩ tới năng lượng của người ta lớn như vậy, một phó chủ tịch tỉnh trực tiếp bị đỉnh ngược trở về, hơn nữa còn dùng lý do quang minh chính đại như thế.
Không phải người nào cũng có thể đem Diệp lão gia tử đưa ra làm tấm chắn, chỉ có Diệp Khai mới có thể làm như vậy.
Đã có được nhận thức này, cha con Tạ gia càng thêm kiên định quyết tâm buộc cùng một chỗ với Diệp Khai.
Chỉ cần Đại Hoa Tạ gia có được tòa núi dựa lớn như Diệp gia, tương lai con đường phát triển sẽ càng thêm thuận lợi, thêm ổn thỏa.
Phải biết rằng hiện tại Diệp Khai mới hai mươi tuổi, đã lợi hại như vậy, tương lai vài chục năm lực ảnh hưởng của hắn sẽ càng ngày càng lớn, có được tài nguyên chính trị cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
- Chúng ta nên dành thời gian bàn phương hướng đầu tư của tập đoàn Đại Hoa đi.
Diệp Khai nói ra:
- Không cần vì mấy người linh tinh kia lãng phí miệng lưỡi của chúng ta.
- Diệp bí thư nói rất đúng.
Tạ Đồng Củ lập tức nở nụ cười:
- Chuyện của Quân Ngọc cũng phải nhờ Diệp bí thư tha thứ nhiều hơn.
- Nên làm thôi.
Diệp Khai khoát tay, sau đó hỏi:
- Về phương hướng đầu tư, trước kia tập đoàn Đại Hoa phải chăng đã có cân nhắc? Không ngại nói ra nghe trước một chút?
Tập đoàn lớn như tập đoàn Đại Hoa không có khả năng không có quy hoạch lâu dài, Diệp Khai cho rằng sở dĩ Tạ Đồng Củ dựa vào chính mình đơn giản là vì nhìn trúng mình có đủ tài nguyên chính trị mà thôi.
Phải biết rằng việc kinh doanh trong nước năng lực cùng tài lực là một phương diện, phải chăng có thể cùng chính phủ làm tốt quan hệ là một phương diện khác, nếu như không đạt được một dạng quan viên đủ cấp độ trọng điểm chiếu cố, tiềm lực phát triển cuối cùng luôn có hạn.
Đổi một câu nói, anh có thể lôi kéo quan viên có địa vị càng cao, quan hệ càng thêm mật thiết, sau này trong giới kinh doanh mới có thể đi được càng cao càng nhanh lẫn càng mạnh, trái lại sẽ rất khó làm được tới trình độ đó.
Đại Hoa Tạ gia là một đại gia tộc kinh thương, phát triển trong nước đã được nhiều năm, không có khả năng không có tài nguyên giới chính trị của riêng mình, đây cũng là vấn đề mà Diệp Khai quan tâm.
Dù sao liên hệ giữa nghiệp quan mọi người đều phải tìm hiểu rõ tinh tường điểm mấu chốt của đối phương cùng thực lực, bằng không mà nói hàm hồ nhận thức cũng sẽ làm ra quyết định sai lầm, cực kỳ bất lợi đối với việc hợp tác.
- Bên trong phương diện này chúng tôi đúng là cũng có một ít ý nghĩ đấy.
Quả nhiên Tạ Đồng Củ lên tiếng nói.
Diệp Khai cùng người của Tạ gia tâm tình đại kế phát triển, ở bên kia phó chủ tịch tỉnh Hồ Thanh Quốc sau khi đặt điện thoại xuống lại cảm thấy trong lòng rối loạn, rõ ràng là không cách nào bình tĩnh.
Gần sang năm mới vốn đang trong thời gian cao hứng, nhưng không ngờ là vì nhóm người Nhật kia khiến Hồ phó chủ tịch biến thành bất an.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ chuyện này lại biến thành khó giải quyết như vậy, suýt chút nữa làm cho hắn bị lật thuyền trong cống ngầm.
Nguyên lai chỉ tưởng gõ một cán bộ phó chính sảnh hẳn là chuyện rất dễ dàng, lại không nghĩ tới đụng phải cây đinh, trong lòng của hắn không khỏi đem Hồ Hán mắng cho tối tăm trời đất.
Theo dưới nền tảng mà giảng, Hồ Thanh Quốc có chút liên hệ với Cố lão, năm xưa cũng từng nhờ Cố lão dẫn tiến, tình cảm chung quy vẫn có, cho nên sau khi hắn nhận được điện thoại của Hồ Hán liền đáp ứng xuống.
Ở trong mắt hắn xem ra các cán bộ Đảng viên làm sao có thời gian riêng tư?
Thân là một cán bộ, còn là cán bộ cấp chính sảnh, ở trong tỉnh xem như là nhân vật tương đối trọng yếu rồi, người như vậy đi tới nơi nào, đi đến địa phương nào đều phải đem công tác ghi nhớ trong lòng.
Tạ Quân Ngọc ở trong thủ đô không ngờ lại dám cự tuyệt lời mời hội đàm của nhà đầu tư, đem tài chính đầu tư lớn như vậy cự tuyệt bên ngoài, cũng có khả năng làm cho việc đầu tư này thất bại, điều này hiển nhiên là tạo thành vấn đề không nhỏ, làm vậy rõ ràng là vô cùng sai lầm.
Cho nên Hồ Thanh Quốc lập tức gọi điện thoại đi qua muốn răn dạy Tạ Quân Ngọc.
Nhưng không hề nghĩ đến đối phương lại thẳng thắn đem Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền chắn đi ra, ngăn chặn miệng của hắn.
Cho dù Hồ Thanh Quốc có ngây thơ vô tri cũng không khả năng không biết Diệp Tương Kiền Diệp lão gia tử, bởi vậy nghe xong lời Tạ Quân Ngọc nói nàng cần đợi Diệp lão gia tử triệu kiến, hắn đành phải yên lặng xuống.
Phó chủ tịch tỉnh ở trong một tỉnh tuy rất có sức ảnh hưởng, nhưng so sánh với Diệp lão gia tử chính quốc cấp chỉ là nhỏ nhặt tới mức cơ hồ là vô hình, hắn có tư cách gì, có lá gan gì đi theo Diệp lão gia tử so cao thấp?
Nhưng có một việc làm cho Hồ phó chủ tịch cảm thấy tâm thần bất an, chính là giữa Tạ Quân Ngọc cùng Diệp lão gia tử có quan hệ như thế nào?
Chuyện Hồ Thanh Quốc muốn chèn ép Tạ Quân Ngọc, nếu như đi qua miệng Tạ Quân Ngọc rơi vào trong tai Diệp lão gia tử, cuối cùng sẽ sinh ra hậu quả gì đây?
Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng Hồ phó chủ tịch càng rối loạn, không cách nào yên ổn.
Nghĩ thật lâu, hắn cũng không nắm bắt được trọng điểm, nhịn không được gọi điện thoại trở về:
- Tiểu Hồ, cậu thật sự làm cho tôi đâm trúng tổ ong vò vẽ!
- Sao Hồ thúc lại nói vậy?
Hồ Hán tiếp đón điện thoại, có chút kinh ngạc hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...